Vô Thượng Sát Thần

Chương 456: Chương 456: Chiến Sở Dịch Phong




Trong lòng Tiêu Phàm cũng cực kỳ nổi nóng, lão tử ở nơi này một mình uống trà liên quan gì đến ngươi?

Không làm gì được người khác liền lấy ta làm nơi trút giận, thực cho rằng lão tử dễ bị khi dễ lắm sao?

Thần Phong Học Viện điều thứ nhất viện quy, Tiêu Phàm nhớ kỹ trong lòng, ngươi cuồng, ta so với ngươi còn cuồng hơn!

Không chừng chính là một trận chiến, cùng là Chiến Hoàng cảnh, ta chưa hẳn không phải là đối thủ của ngươi, chỉ có đấu qua mới biết rõ.

Hai người còn chưa tới gần, hai cỗ khí thế cường đại đã đâm vào cùng một chỗ, hư không một rung động dồn dập, những người khác trong lòng cảm giác nặng nề, bọn hắn ở trung gian hai người, nhất thời không biết làm sao.

Lui cũng không phải, vào cũng không phải, một khi rời đi, liền có thể mất đi tư cách tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh, thế nhưng nếu bất vi sở động, hai người giao phong, vạn nhất tai bay vạ gió thì sao, cũng phải suy nghĩ cho bọn hắn chứ.

- Mới đột phá Chiến Hoàng, có thể mạnh cỡ nào? Bởi vì tại Ngoại Viện có chút ít thanh danh liền tự cho là đúng, hôm nay sẽ dạy ngươi làm người nên như thế nào!

Con ngươi Sở Dịch Phong băng lãnh, quanh thân vô số kiếm khí vờn quanh, ẩn ẩn có một cỗ hỏa diễm đang sôi trào cuồn cuộn.

- Dạy ta làm người?

Tiêu Phàm nhe răng cười một tiếng.

Sở Dịch Phong không coi ai ra gì, Tiêu Phàm cũng không gì hơn cái này, nếu như Sở Dịch Phong sử dụng âm mưu quỷ kế, hắn có lẽ còn có mấy phần kiêng kị.

Nhưng nếu chính diện va chạm, Tiêu Phàm còn không để hắn vào mắt.

Tu sĩ Đại Ly Đế Triều nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc, nếu như là người khác, bọn hắn sẽ không chút do dự cho rằng khiêu khích Sở Dịch Phong là tự tìm cái chết.

Nhưng mà Tiêu Phàm, đây là một người sáng tạo kỳ tích, mấy tháng này danh tiếng Tiêu Phàm vang xa, người Chiến Hồn Học Viện cơ hồ không người không biết, không người không hiểu.

Đến Chiến Hoàng trung kỳ cường giả đều giết, cho dù là Sở Dịch Phong là thiên tài thì sẽ như thế nào, Tiêu Phàm chưa hẳn đã có thể bị đánh bại.

Chỉ là Tiêu Phàm có thể cố kỵ thân phận Sở Dịch Phong, không dám giết hắn mà thôi.

Sở Khinh Cuồng hơi cau mày một cái, cuối cùng vẫn nhịn xuống không có xuất thủ. Trước đó hắn còn không có đem Tiêu Phàm đặt ở trong lòng, nhưng hắn cũng nghe nói một chút sự tình của Tiêu Phàm.

Mấy tháng trước, Tiêu Phàm vẫn chỉ là Chiến Vương sơ kỳ, trên đường một mực chém giết, còn chưa bao giờ bại một lần, Sở Dịch Phong tuy mạnh nhưng chưa chắc có thể giết chết Tiêu Phàm.

Bắc Thần Phong mị mị hai mắt, bĩu môi, trong lòng thầm nhủ nói:

- Tiêu Phàm, nếu như ngay cả Sở Dịch Phong đều đánh không lại, vậy cũng không xứng để cho Bắc Thần Phong ta tôn kính.

- Sở Dịch Phong, chỉ bằng ngươi cũng có tư cách dạy Tam Đệ ta làm người?

Ngược lại là Bàn Tử bỗng nhiên đứng dậy, trên người tách ra một cỗ cường đại chiến ý.

- Tam Đệ?

Đám người nghe được mấy chữ này, con ngươi hơi hơi co rụt lại.

Ngoại giới có truyền ngôn, Tiêu Phàm chính là huynh đệ kết bái của Cửu Đế Tử, xem ra việc này là thật rồi.

Cửu Đế Tử Nam Cung Tiêu Tiêu là người nào, ở đây cho dù chưa từng gặp qua cũng đã được nghe nói tên hắn, đây chính là người từng khiến cho cùng tuổi một đời chỉ có thể nhìn theo bóng lưng.

Nghe thấy Bàn Tử nói, toàn thân Sở Dịch Phong khẽ run lên, chuẩn bị thu liễm khí thế, hắn tình nguyện đắc tội với Ninh Xuyên cùng Sở Khinh Cuồng, cũng không muốn đắc tội với Nam Cung Tiêu Tiêu.

- Nghe nói Đại Ly Cửu Đế Tử có thiên phú hơn người, tại hạ Đại Long Đệ Bát Tử bất tài muốn cùng Cửu Đế Tử luận bàn một chút.

Một thanh niên mặc kim bào bên phía Đại Long ngồi ở ghế vị trí thứ mười một đột nhiên đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Bàn Tử nói.

Thật sự là thanh danh Nam Cung Tiêu Tiêu quá lớn, cho dù người Đại Long Đế Triều đều đã nghe nói qua, nếu như là Bàn Tử trước kia, bọn hắn tự nhiên sẽ không dám khiêu khích.

Nhưng hiện tại, Bàn Tử sớm đã không còn là Bàn Tử trước kia, nếu như có thể đánh bại Bàn Tử, thứ nhất có thể hung hăng đánh vào mặt Đại Ly Đế Triều.

Thứ hai, cũng có thể trùng kiến hung uy Đại Long, dạng sự tình này cớ sao mà không làm đây.

Chủ yếu nhất là còn có thể khiến Sở Dịch Phong xuất thủ ứng phó Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vừa mới giết một người Đại Long, điểu này làm cho người Đại Long ghi hận trong lòng.

- Luận bàn? Ta chỉ giết người thôi.

Bàn Tử thản nhiên nói.

Thanh âm không lớn lại giống như một đạo tiếng sấm, khiến trong lòng đám người hung ác rung động một cái, trợn mắt hốc mồm nhìn Bàn Tử.

- Cửu Đế Tử ngày xưa, lại trở về!

Trong lòng đám người hít sâu, âm thầm hoảng sợ nói.

Sắc mặt Đại Long Đệ Bát Tử cứng ngắc tại chỗ, hắn biết rõ thiên tài chân chính là có thể vượt giai khiêu chiến, dù là Chiến Hoàng cảnh cũng không ngoại lệ.

- Ngươi thật sự cho rằng ngươi là Nam Cung Tiêu Tiêu lúc trước sao, cái kia đã trở thành quá khứ, giờ này ngày này, sớm đã không phải 3 năm trước. Ngươi tự tìm cái chết, ta giết ngươi lại như thế nào? Ngươi tối đa chỉ là Chiến Hoàng sơ kỳ, ta cũng là Chiến Hoàng sơ kỳ, nhưng là ta đã dừng lại ở Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ gần một năm, ta không tin ngay cả ngươi, ta đều giết không được.

Trong lòng Bát Đế Tử âm thầm trầm ngâm, bên trong ánh mắt ẩn ẩn mang theo một tia sát khí lăng lệ, nếu như có thể giết Bàn Tử, thanh danh hắn tất nhiên sẽ lớn, thậm chí có thể làm cho Long Đế chủ coi trọng.

- Nếu Cửu Đế Tử mời, tại hạ thịnh tình không thể chối từ.

Bát Đế Tử tà tà cười một tiếng, hắn thấy Bàn Tử đã là một người chết.

- Nhị Ca, xem ai kết thúc trận đấu trước?

Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Bàn Tử nói.

Thời gian qua đi hơn mấy tháng, hai huynh đệ rốt cục có thể kề vai chiến đấu, một loại cảm giác đã lâu quanh quẩn trong lòng.

- Ngươi đến cho ta ghi điểm.

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng không mà lên, đột nhiên hướng về không trung lao đi, chiến ý ngập trời bộc phát mà ra, giống như một tôn chiến thần quan sát Thiên Địa, lạnh lùng nhìn Bát Đế Tử nói:

- Lên nhận lấy cái chết!

- Hừ!

Bát Đế Tử hừ lạnh một tiếng, hóa thành một vệt sáng hướng về không trung lao đi.

- Lăn tới nhận lấy cái chết!

Tiêu Phàm cười lạnh, bỗng nhiên xuất hiện ở không trung.

Theo thanh âm phun ra, một cỗ sát phạt chi khí ngập trời hướng hư không lan tràn đến, không khí đều rất giống bị rút lấy không còn, ngưng trọng cùng áp bách.

- Nhận lấy cái chết chính là ngươi!

Sở Dịch Phong nhìn thấy Tiêu Phàm cũng dám không nhìn bản thân, trong lòng giận dữ, trong tay dẫn theo một chuôi huyết sắc trường kiếm xông lên.

- Oanh!

Trường kiếm hai người đâm vào cùng một chỗ, hư không nổi lên một cỗ hắc sắc và một cỗ huyết sắc cương phong, tàn phá bừa bãi tứ phương.

Hai người vừa chạm vào tức mở, bay ngược ra vài chục trượng mới dừng lại.

- Vừa mới đột phá Chiến Hoàng cảnh, tự cho là vô địch thiên hạ? Chiến Hoàng cảnh chiến đấu không phải những tiểu tử Chiến Vương cảnh như ngươi có thể so sánh, chỉ với thực lực ấy, ta một ngón tay liền có thể bóp chết ngươi.

Sở Dịch Phong hơi nhăn lông mày, lập tức cười lạnh.

Một kích vừa nãy là thăm dò đại khái thực lực Tiêu Phàm mà thôi, cũng chỉ ngang với Chiến Hoàng sơ kỳ bình thường, dạng thực lực này dựa vào cái gì có thể chiến một trận với Sở Dịch Phong hắn.

Theo tiếng nói, trên người Sở Dịch Phong tản ra một cỗ khí tức đáng sợ, khí tức cường đại thuộc về Chiến Hoàng trung kỳ, trong con ngươi hắn lóe lên vẻ kiêu ngạo.

Phóng nhãn toàn bộ Đại Ly Đế Triều, một thế hệ cùng tuổi cũng có rất ít Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, đây cũng là nguyên nhân Sở Dịch Phong vì sao có thể xếp vào vị trí thứ năm Thiên Bảng.

Tiêu Phàm cách đó không xa thần sắc thập phần bình tĩnh, đạm mạc, băng lãnh, dưới chân vừa nhảy, thân ảnh theo gió đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ngay tại lúc đó, một cỗ khắc nghiệt chi khí giữa thiên địa quét sạch, nương theo một cỗ khí tức hủy diệt, so với khí tức trên người Tiêu Phàm lúc nãy càng đáng sợ hơn.

- Sát Ý thật đáng sợ, đây tuyệt đối không phải khí thế Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ.

Con ngươi đám người co rụt lại, kinh hãi nhìn không trung.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.