Thanh âm điên cuồng của Chiến Cuồng Tôn xuyên thấu mây xanh, xông lên tận chín tầng trời phía trên Chiến Thần Điện. Giờ phút này hắn máu me khắp người, huyết nhục trên người bị Lô Chiến cắt từng vết một.
Mặc dù thời gian ngắn không chết được, nhưng cứ tiếp tục như thế, nhất định sẽ bị Lô Chiến mài chết.
Lô Chiến giờ phút này đã huyết khí suy yếu, đoán chừng là bị thương rất nặng. Chiến Cuồng Tôn không muốn bồi Lô Chiến cùng chết, cho nên, hắn nhất định phải xuất động lực lượng Chiến Thần Điện.
- Chiến Thần Doanh?
Đám người nghe được mấy chữ này, tất cả đều toàn thân run lên, những người xem trận chiến càng bị dọa đến mức vội vàng lui xa xa.
Người Diệp gia cùng mấy đại gia tộc sắc mặt cũng hoàn toàn thay đổi, bọn hắn không nghĩ tới chuyện lại đi đến cấp độ này, Chiến Cuồng Tôn đã chuẩn bị liều chết.
Chiến Thần Doanh, đây chính là lực lượng khiến Chiến Thần Điện sở dĩ khinh thường Vô Song Thánh Thành, khinh thường Nam Vực. Vô Song Thánh Thành phàm là ai biết sự tồn tại của nó, đều vừa nghe tên đã sợ mất mật.
Chiến Thần Doanh, không nhiều người, chỉ có 128 người, nhưng 128 người này, yếu nhất cũng là Chiến Đế đỉnh phong, phần lớn người là thực lực chuẩn bị lên cấp Chiến Thánh trở lên, thậm chí, Chiến Thánh cảnh sơ kỳ cũng có không ít.
Lực lượng đáng sợ như thế, dù là Bát Đại Thế Gia cũng sợ hãi, căn bản không dám giao phong cùng Chiến Thần Điện.
- Chiến Thần Doanh?
Lô Chiến mị mị hai mắt, hắn tất nhiên cũng đã nghe nói Chiến Thần Doanh mạnh mẽ và đáng sợ thế nào, chỉ là chưa bao giờ chân chính giao chiến với họ.
Từ sau khi Huyết Lâu thành lập, thời gian hơn ngàn năm đến nay, Huyết Lâu luôn chưa có dịp chân chính giao chiến cùng Chiến Thần Điện, bởi vì hai bên đều không biết nội tình đối phương, không muốn lưỡng bại câu thương.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là lực lượng chỉnh thể Chiến Thần Điện mạnh mẽ hơn Huyết Lâu rất nhiều, mà Sát thủ Huyết Lâu cho tới bây giờ sẽ không chính diện giao phong cùng người Chiến Thần Điện, cho nên hai bên đều không làm gì được đối phương.
- Vừa vặn kéo thêm mấy người làm đệm lưng.
Lông mày Lô Chiến giãn ra, lạnh lùng cười nói.
- Ha ha, xuất động Chiến Thần Doanh, Diệp Thệ Thủy, Diệp gia ngươi hôm nay đoán chừng phải diệt tộc. Xem ra, ngươi lần này thực sự nhìn nhầm người rồi.
Sở Tam Sinh một kiếm đẩy lui Diệp Thệ Thủy, không quên dùng lời để công kích.
Sắc mặt Diệp Thệ Thủy âm trầm, chẳng lẽ bản thân lần này thực sự cược sai sao? Thế nhưng ta vì cứu con gái mình, vì Diệp gia quật khởi, có gì là sai?
- Nam nhi ở đời phải tự cường, nhuốm máu thanh thiên cũng đã sao?
Trong đầu Diệp Thệ Thủy hồi tưởng lại lời nói trước đó của Tiêu Phàm, con ngươi trong nháy mắt trở nên vô cùng kiên định.
Sau đó nhìn Sở Tam Sinh nói:
- Có vài việc, cho dù phải mất mạng cũng phải làm, nếu không liều một phen, ai biết kẻ cuối cùng chiến thắng là ai?
- Hừ, ngươi còn muốn là kẻ cuối cùng chiến thắng? Một lúc nữa xem ngươi khóc thế nào, ngươi sẽ nhìn thấy người, Diệp gia nguyên một đám chết thảm dưới mắt ngươi.
Sở Tam Sinh cười gằn nói.
Oanh!
Đột nhiên, tầng mây không trung nổ tung, điểm đen lít nha lít nhít từ đằng xa thoáng hiện, một cỗ uy áp vô cùng đáng sợ cuốn tới, tất cả mọi người toàn thân run rẩy dữ dội.
- Chiến Thần Doanh thực sự đến?!
Người Diệp gia sợ hãi tới cực điểm, những nơi Chiến Thần Doanh đi qua chính là hài cốt khắp nơi, máu chảy thành sông.
Chí ít, bọn hắn còn chưa bao giờ nghe nói, có ai có thể sống sót dưới tay Chiến Thần Doanh.
Nhìn thấy đám người Diệp gia mặt xám như tro, trái tim Diệp Thệ Thủy phù phù nhảy lên, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, âm thầm truyền âm cho Diệp Trường Sinh cùng Tiểu Ma Nữ nói:
- Trường Sinh, Thiên Tuyết, Thi Vũ, một lúc nữa ta mang theo các ngươi giết ra một đường máu, các ngươi tìm cơ hội chạy trốn.
- Diệp gia trước nay không sợ chết, Diệp Trường Sinh ta sẽ không chạy.
Diệp Trường Sinh sắc mặt lạnh lẽo, hướng về trường kiếm đứng lơ lửng trên không, áo trắng nhuốm máu, cả người nhìn qua độc lập như một chuôi tuyệt thế thần kiếm.
- Ta cũng không đi.
Tiểu Ma Nữ đồng thời lắc đầu nói, con ngươi nàng như là nước mùa thu, ấm áp nhìn Tiêu Phàm, trong lòng chậm chạp nói:
- Muốn chết thì cùng chết.
Về phần Diệp Thiên Tuyết, lại là khuôn mặt lạnh lùng đứng đó, căn bản không có ý rời đi, hành động của nàng liền đại biểu cho ý nghĩ của nàng.
- Các ngươi!
Diệp Thệ Thủy tức giận sắc mặt tái nhợt, nếu như ba người bọn hắn đều chết ở chỗ này, Diệp Thệ Thủy hắn liền tuyệt hậu.
Lúc bóng đen lít nha lít nhít kia tới gần, 128 bóng người mặc chiến giáp hắc sắc, đầu đội khôi giáp chỉnh tề đứng lơ lửng trên không.
Thấy không rõ khuôn mặt bọn hắn, mỗi người đều trang bị đến tận răng, trên người phát ra khí tức vô cùng nặng nề.
Giờ khắc này bọn hắn mới biết rõ, truyền thuyết cũng không phải giả, Chiến Thần Doanh thực sự rất đáng sợ, mỗi người đều là tu vi Chiến Đế đỉnh phong trở lên.
- Đám người Chiến Thần Doanh nghe lệnh, mục tiêu là tất cả mọi người, giết không tha!
Nhìn Chiến Thần Doanh đến, trên mặt Chiến Cuồng Tôn lộ hiện ra nụ cười dữ tợn, đột nhiên ngửa mặt lên trời quát to.
- Tuân mệnh Đại Trưởng Lão!
128 người đồng loạt quát to, thanh âm xuyên phá mây xanh, cho dù là khí thế cũng dọa không ít người tay chân nhũn ra.
- Mục tiêu tất cả mọi người? Giết không tha? Há không phải đến chúng ta bọn hắn cũng giết? Chúng ta chỉ là người đứng xem thôi mà!
Trong đám người có người phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
- Đại Trưởng Lão, chúng ta luôn ủng hộ Chiến Thần Điện mà.
Sắc mặt Sở Tam Sinh hoàn toàn thay đổi, hắn biết rõ tất cả mọi người trong miệng Chiến Cuồng Tôn, cũng bao gồm Ngũ Đại Gia Tộc trong đó có Sở gia.
Nếu như Chiến Thần Doanh muốn giết bọn hắn, Sở gia cùng Ngũ Đại Gia Tộc khẳng định không sống được. Hắn liếc qua một cái, Chiến Thần Doanh này có tới năm sáu mươi Chiến Thánh sơ kỳ, bọn hắn đâu có thể địch lại.
- Vài tên phế vật, giết một Chiến Đế cảnh còn không giết được, giữ lại các ngươi có ích gì?
Chiến Cuồng Tôn cười lạnh nói, tính mệnh những người khác, hắn căn bản không đặt ở trong lòng, trong mắt hắn chỉ là cỏ rác mà thôi.
- Ngươi!
Sở Tam Sinh phun ra một ngụm máu tươi, bản thân chém giết lâu như vậy, ở trong miệng Chiến Cuồng Tôn cũng chỉ là phế vật?
Hiện tại chẳng những không báo được thù, đến cả mình và toàn bộ Sở gia đều chịu liên lụy, Sở Tam Sinh hắn hoàn toàn chính là tội nhân của Sở gia.
- Chiến Thần Điện vẫn luôn âm hiểm như thế, chuyên làm những chuyện giết người diệt khẩu này.
Lúc này, Lô Chiến lạnh rên một tiếng, quay người liền chuẩn bị thẳng hướng Chiến Thần Doanh.
- Dù sao ta cũng sắp chết rồi, bọn hắn cứ giao cho ta.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên, ngăn lại đường đi của Lô Chiến, đám người nhìn lại, ánh mắt tất cả đều rơi vào phía trên U Linh Nhất Hào.
Thanh âm nghe ra vô cùng quái dị, cái gì gọi là “Ta đã sắp chết”, ngươi đã sắp chết, vậy làm sao đối phó được với Chiến Thần Doanh?
Phải biết, đây chính là hơn mấy chục cường giả Chiến Thánh cảnh tiền kỳ đó.
- Thật đúng là ngông nghênh như Tiêu Phàm, một Hồn Điêu mà thôi, vậy mà cũng cuồng vọng như thế!
Chiến Cuồng Tôn tùy tiện cười to, đều là thần sắc coi thường.
Nhưng mà, U Linh Nhất Hào tựa như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Chiến Cuồng Tôn, đạp không mà lên, trực tiếp phóng đi về hướng Chiến Thần Doanh.
Lô Chiến hơi kỳ lạ nhìn U Linh Nhất Hào, hắn tất nhiên cũng nhìn ra U Linh Nhất Hào chỉ là một Hồn Điêu, trong mắt lóe lên một tia ngoài dự liệu:
- Cửu Giai Hồn Điêu? Đây là Bắc Lão điêu khắc ra? Tiêu Phàm cùng Bắc Lão có quan hệ thế nào?
Rất nhanh, Lô Chiến liền lấy lại tinh thần:
- Cũng đúng, Gia Cát Lão Quỷ cùng Bắc Lão là bằng hữu, với tính cách của hai người bọn hắn, đoán chừng sẽ tranh đoạt tên đồ đệ Tiêu Phàm này.
Trong lời nói của Lô Chiến, đối với Bắc Lão có mấy phần tôn trọng, nhưng mà đối với Túy Ông lại vô cùng khó chịu.
Nghĩ vậy, trong lòng Lô Chiến cũng không còn hoài nghi, ánh mắt quét qua bóng lưng U Linh Nhất Hào, lại nhìn về phía trên trời xanh, trong lòng trầm ngâm nói:
- Xem ra, ánh chiều tà của ta còn chưa tới thời điểm nở rộ cuối cùng.
Cũng đúng lúc này, U Linh Nhất Hào đột nhiên giang hai cánh tay, trên người cũng không có bất cứ Hồn Lực ba động gì.
Đám người thấy cảnh này, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc cùng quái dị, U Linh Nhất Hào chẳng lẽ là đồ đần, chuẩn bị trực tiếp đi lên chịu chết hay sao?
Lục Đạo