Vô Thượng Sát Thần

Chương 417: Chương 417: Chỗ Này, Ta Muốn




Tiêu Phàm rất nhanh đi tới dốc đá phía dưới, khoảng cách dốc đá chỉ có chừng một trăm mét mới chính thức thấy rõ Vô Kiếm Nhai là vật gì.

Dốc đá cao đến trên trăm trượng lại là một chỉnh thể, trơn nhẵn như gương, vách đá tựa như bị một người một kiếm chặt đứt. Vách đá hùng vĩ to lớn, tản ra một cỗ khí tức cổ xưa mênh mông.

Phía trên vách đá có một loại ba động sắc bén lưu chuyển, nhìn kỹ lúc này mới phát hiện, ba động sắc bén là một đám vòng xoáy phong nhận nhỏ.

Rời vách đá chừng hai mét, vòng xoáy nhỏ đột nhiên hóa thành một trận gió tiêu tán trên không trung, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.

Ngẩng đầu nhìn lên tựa như toàn bộ vách đá màu xanh đập vào mặt, một loại khí tức nặng nề ép Tiêu Phàm có chút khó thở.

Một người liền có thể nhìn ra Vô Kiếm Nhai không đơn giản, nhưng khiến hắn rất ngạc nhiên là ở bên trên Vô Kiếm Nhai căn bản không cảm nhận được bất luận Kiếm Thế gì.

Cũng may xung quanh Hoang Thạch Bia tản ra một cỗ Phong Chi Khí nên hắn rất nhanh mới lĩnh ngộ Phong Thế.

- Xem ra ta vẫn quá tự đại, cũng không phải mỗi địa phương đều có thể như Hoang Thạch Bia.

Trong lòng Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, chậm rãi hướng phía trước đi đến.

Hô!

Đúng lúc này, một đạo khí thế bàng bạc từ phía trước phóng lên tận trời, tu sĩ bốn phía thấy thế liền nhao nhao thối lui ra xa.

- Tam Trọng Kiếm Thế, rốt cuộc lại có người lĩnh ngộ Tam Trọng Kiếm Thế!

- Ai, người so với người làm ta tức chết, ta ở nơi này nửa năm còn chưa lĩnh ngộ Tam Trọng Kiếm Thế, xem ra cả đời này cũng chỉ có thể dừng bước tại Chiến Vương đỉnh phong.

- Không nên tức giận, lĩnh ngộ Kiếm Thế cũng không phải là con đường đột phá duy nhất, vạn nhất một ngày kia cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ Kiếm Ý thì sao, như thế nhất cử liền có thể đột phá Chiến Hoàng cảnh.

- Không sai, các ngươi cũng không nghĩ người đột phá là ai, đó là Ninh gia tiểu thiên tài Ninh Giang. Nghe nói thiên phú hắn còn trên Ninh Triết, tại Ninh gia là thiên kiêu của Ninh Xuyên.

- Trách không được, nghe nói Ninh Xuyên cũng rất coi trọng hắn, thường xuyên chỉ điểm cho hắn. Có thể lĩnh ngộ Tam Trọng Kiếm Thế cũng hợp tình hợp lý, dù sao Ninh Xuyên là cường giả Chiến Hoàng lĩnh ngộ Tứ Trọng Kiếm Thế.

Đám người kinh ngạc thở dài một trận, sự hâm mộ càng nhiều. Ninh Giang có một gia thế tốt, bọn hắn đây không phải có thể so.

Mặc dù bình thường cũng có Trưởng Lão chỉ điểm bọn hắn, nhưng làm sao có thể so với một kèm một.

Gia nhập Chiến Hồn Học Viện đối với phần lớn người mà nói chỉ là được một chút chiến kỹ cường đại và tài nguyên tu luyện mà thôi.

Tiêu Phàm dừng bước chân, nhìn một đạo thân ảnh ngồi trên đồng cỏ phía xa, đó là một thiếu niên tầm mười bảy mười tám tuổi, toàn thân kiếm khí tung hoành, sắc bén vô cùng, tu sĩ bình thường căn bản không dám tới gần hắn.

Sau một lát, Ninh Giang đứng dậy, thu liễm khí tức toàn thân hướng bốn phía hơi chắp tay, liền đạp không mà lên.

- Lại một Phong Vương Chiến Vương sinh ra, Ninh Giang rất có hi vọng tranh đoạt Kiếm Vương lần này.

Có người nhìn bóng lưng Ninh Giang rời đi, cảm thán nói.

- Đúng vậy, Phong Vương Chiến Vương mặc dù đều có thể có phong hào cho bản thân, nhưng Kiếm Vương, Đao Vương, Quyền vương ba cái danh hào này mới là cái tất cả mọi người quan tâm. Đáng tiếc chúng ta năm nay không có hi vọng.

Lại có tu sĩ cảm thán nói.

Tiêu Phàm cau mày một cái, mấy tháng sau Ngoại Viện Thi Đấu sắp đến, hai mươi người có thể tiến vào Nội Viện tu luyện, đây là cơ hội hiếm có để tiến vào Nội Viện trừ đợt khảo hạch Nội Viện chính thức.

Về phần cái gọi là Kiếm Vương, Đao Vương, Tiêu Phàm cũng không có quá mức quan tâm. Một cái xưng hào sẽ không thể cho thực lực tu sĩ tăng lên, ngược lại sẽ rước thêm càng nhiều phiền phức.

Chỉ có thực lực áp đảo đoạt được hai xưng hào mới có thể chấn nhiếp người khác. Tiêu Phàm còn không cho rằng mình đã vô địch Chiến Vương cảnh.

Chí ít, Lâu Ngạo Thiên và Quan Tiểu Thất thiên phú không thua hắn.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, chậm rãi hướng về Vô Kiếm Nhai đi đến, chỉ có cận thân cảm ứng mới có thể cảm nhận được diệu dụng Vô Kiếm Nhai.

Nếu người khác đều có thể dưới Vô Kiếm Nhai lĩnh ngộ Kiếm Thế, Tiêu Phàm ta làm sao không thể?

- Tiểu tử, đây là địa bàn Thiên Hạ Minh ta, muốn ở chỗ này thì giao 100 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

Tiêu Phàm đi tới đồng cỏ trên Vô Kiếm Nhai hơn ba mươi mét, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống liền bị một đạo thanh âm bá đạo vang lên.

Tiêu Phàm cau mày một cái, Vô Kiếm Nhai không phải là của Chiến Hồn Học Viện à, làm sao trở thành sở hữu tư nhân của bọn hắn?

Ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn thấy một thanh niên khôi ngô cười lạnh nhìn hắn. Thanh niên lưng hùm vai gấu, đứng ở đó cho người ta một loại cảm giác áp bách cực lớn.

- Làm sao, tiểu tử ngươi không phục?

Nhìn thấy Tiêu Phàm không nói, thanh niên khôi ngô lập tức cười gằn.

- Phó Minh Chủ, tiểu tử này đoán chừng là mới tới đi, quá không biết điều, vừa vặn giáo huấn hắn.

- Để cho ta, ta vừa mới đột phá Chiến Vương hậu kỳ. Ta sẽ chiến một trận làm niềm vui, tiểu tử này giao cho ta đi, ta cam đoan chỉ đem hắn biến thành đầu heo thôi.

- Các ngươi đừng dọa người khác sợ.

Thanh niên khôi ngô bên người mấy người cười ha ha, từng ma quyền sát chưởng tranh nhau chen lấn muốn đem Tiêu Phàm hảo hảo giáo huấn một lần.

- Tiêu Phàm, ngươi làm sao ở chỗ này?

Đột nhiên, lại một đạo thanh âm quen thuộc vang lên, chỉ thấy Tống Hào mang theo mấy tên tu sĩ Linh Điện đi qua.

- Tống Hào, ngươi biết hắn?

Nam tử khôi ngô hơi ngoài ý muốn nhìn Tống Hào nói.

- Nhận, nhận biết.

Tống Hào khiếp đảm gật đầu, đối với nam tử khôi ngô có chút sợ hãi, vội vàng nhìn về phía Tiêu Phàm nói:

- Tiêu Phàm, vị này là Thiên Hạ Minh Phó Minh Chủ Kim Thiên Lôi sư huynh, ngươi đắc tội Kim sư huynh, còn không mau xin lỗi?

Tống Hào ngữ khí có chút cường ngạnh, hắn vừa mới đột phá Chiến Vương đỉnh phong, tại bên trong Linh Điện cũng coi là xếp hạng thứ năm, mặc dù Tiêu Phàm có thể giết chết Du Thắng, nhưng hắn thấy Tiêu Phàm không thể nào là đối thủ của Kim Thiên Lôi.

Chỉ là Tống Hào nghi hoặc Tiêu Phàm, rõ ràng đã bị Úy Thiên Lang mang đi mà, làm sao còn có thể hoàn hảo không chút tổn hại xuất hiện ở nơi này.

Tống Hào căn bản không biết sự tình Tiêu Phàm giết chết ba mười tám học viên Đế Minh. Bởi vì sự tình ảnh hưởng quá lớn, Mộ Thần Phong hạ lệnh ngậm miệng, tự nhiên không có truyền về Linh Điện.

Dù sao đây chính là sỉ nhục Huyền Cung, Đế Minh cửu đại Phong Vương Chiến Vương bị một học viên mới của Linh Điện giết.

Nhìn thấy Hướng Vinh bộ dáng khúm núm, Tiêu Phàm khó chịu trong lòng, hắn rốt cục biết rõ vì sao Linh Điện yếu như vậy. Những người này tham sống sợ chết, không có chút tôn nghiêm, chính mình còn xem thường mình thì làm sao có thể vượt Huyền Cung.

- Ngươi nhìn thất thần cái gì, còn không hướng Kim sư huynh xin lỗi?

Tống Hào thấy Tiêu Phàm thờ ơ, lập tức phẫn nộ quát, một bộ cao cao tại thượng.

Hắn vốn ghi hận Tiêu Phàm, lần này có thể mượn tay Kim Thiên Lôi làm khó Tiêu Phàm, hắn nào sẽ bỏ lỡ.

- Nói xong chưa?

Ánh mắt Tiêu Phàm hơi hơi lạnh lẽo.

- Tống Hào, có vẻ như người Linh Điện các ngươi không nghe ngươi sai sử.

Nam tử khôi ngô Kim Thiên Lôi thấy thế, cười ha ha một tiếng nói.

Sắc mặt Tống Hào tái nhợt, trong mắt một tia âm lãnh, trong lòng cười lạnh nói:

- Thật sự cho rằng có thể giết chết Du Thắng liền vô địch thiên hạ, Chiến Hồn Học Viện so với ngươi mạnh hơn nhiều. Chỉ cần đám người Kim Thiên Lôi cũng đủ để đòi mạng ngươi!

- Nơi này ta muốn.

Tiêu Phàm tựa như không nghe thấy Kim Thiên Lôi nói, nhàn nhạt nói ra một câu.

- A? Miệng còn hôi sữa?

Kim Thiên Lôi không những không giận mà còn cười nói:

- Các huynh đệ, hắn nói hắn muốn nơi này, các ngươi nói nên làm cái gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.