Ta tin tưởng ngươi!
Vân Khê nói vô cùng khẳng khái, không giống làm bộ, trên mặt Tiêu Phàm rốt cục cũng lộ ra tiếu dung, nói:
- Ngươi sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay của mình.
Chỉ cần Vân Khê nói một chữ “Không”, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không chút do dự rời đi, đối với người không tin mình, cần gì phải cứu hắn chứ?
Vân Khê cười khổ một tiếng, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi thật sự có thể chữa khỏi vết thương của ta?
- Tất nhiên.
Tiêu Phàm không chút do dự gật gật đầu, đột nhiên thần sắc nghiêm lại, nói:
- Trước đó, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề, đương nhiên, ngươi có thể không trả lời.
- Công Tử mời nói.
Vân Khê ánh mắt lóe lên một cái, vẫn nói.
- Ngươi rốt cuộc có thù hận gì với Công Tôn Lôi?
Tiêu Phàm hỏi.
Nghe được ba chữ Công Tôn Lôi, Vân Khê trong mắt lóe lên sát khí, nhìn Vân Phán Nhi bên cạnh nói:
- Một tháng trước, ta vẫn còn là người của Chiến Hồn Điện, tu vi cũng là Chiến Đế cảnh, ta cũng không biết Công Tôn Lôi.
- A?
Tiêu Phàm có chút ngoài ý muốn, không biết Công Tôn Lôi, vậy vì sao Công Tôn Lôi muốn làm khó hắn chứ, nhưng mà Tiêu Phàm biết Vân Khê không cần phải nói dối.
- Ba tháng trước lúc ta đột phá Chiến Đế cảnh, Công Tôn gia tộc đã từng mời ta gia nhập, mời chào ta với chức Khách Khanh Trưởng Lão, bị ta cự tuyệt, lúc ấy Công Tôn gia tộc cũng không hề lộ ra vẻ ghi thù gì cả.
Vân Khê lạnh lùng nói, trên người sát khí lan tỏa, tựa như lâm vào bên trong hồi ức.
- Tận đến một tháng trước, thiên tài của Công Tôn gia tộc Công Tôn Dạ tìm tới ta, nói hắn biết rõ cách chữa trị cho Phán Nhi, chỉ cần tìm được Cửu Phẩm Xích Huyết Thần Long Thảo, liền có thể chữa khỏi bệnh.
- Cửu Phẩm Xích Huyết Thần Long Thảo? Đây không phải là loại Linh Thảo chỉ sinh trưởng ở Bạo Loạn Chi Hải sao?
Vân Phán Nhi vẫn luôn trầm mặc đột nhiên cả kinh kêu lên, tay phải che miệng, nước mắt trào ra.
Nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Vân Khê, Vân Phán Nhi sao có thể không biết, Vân Khê sở dĩ thụ thương là vì cứu muội muội là nàng đây.
- Bạo Loạn Chi Hải là chỗ như thế nào?
Tiêu Phàm cau mày một cái, mặc dù hắn không biết Bạo Loạn Chi Hải là chỗ nào, nhưng hắn biết nơi đây chắc chắn vô cùng nguy hiểm, bằng không Vân Phán Nhi cũng sẽ không kinh ngạc như thế.
- Bạo Loạn Chi Hải là một chỗ cổ địa thiên địa linh khí bạo loạn, đồng thời cũng là cấm khu của Chiến Đế cảnh, nơi đó Bát Giai Hồn Thú hoành hành, sát phạt quả đoán, vô cùng huyết tinh, cấm chỉ tu sĩ nhân loại bước vào.
Vân Khê hít sâu một cái nói.
Sau đó lại bổ sung một câu:
- Nhưng nơi đó linh khí phong phú, có đủ loại Linh Thảo, thậm chí có thể làm cho Chiến Hồn Biến Dị, rất nhiều Chiến Hoàng cảnh thế hệ trước tự biết tuổi thọ không nhiều, sẽ đi vào đó tìm vận may.
Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, trong đầu nhớ kỹ nơi gọi là Bạo Loạn Chi Hải này, lại hỏi:
- Ngươi bị thương ở Bạo Loạn Chi Hải?
- Không sai, lúc ấy ở Bạo Loạn Chi Hải gặp phải nguy hiểm, Công Tôn Dạ uy hiếp ta, chỉ cần ta gia nhập Công Tôn gia tộc, liền xuất thủ cứu ta, về sau...
Vân Khê hờ hững gật đầu, không nói tiếp, nhưng Tiêu Phàm vẫn có thể nghe hiểu.
Rất hiển nhiên, Vân Khê không đồng ý, cho nên Công Tôn Dạ không ra tay cứu giúp, Vân Khê lúc này mới bị thương, tu vi rơi xuống Chiến Tông cảnh, Công Tôn Lôi sở dĩ sỉ nhục Vân Khê chắc cũng là bởi vì Vân Khê cự tuyệt sự mời chào của Công Tôn gia tộc.
Chiến Đế cảnh không đến hai mươi tuổi, cho dù là ở Thánh Thành, cũng được tính là nhân vật phong vân, được mời chào cũng là hợp tình hợp lý, huống chi Vân Khê lại là người chẳng có chút bối cảnh nào.
- Nói như vậy, có thể là do Công Tôn Dạ cố ý hãm hại ca ca huynh?
Vân Phán Nhi đột nhiên mở miệng nói, nữ hài tử kiên cường này, trên người vậy mà cũng tràn ngập sát khí.
Mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Tiêu Phàm lại cảm nhận được rõ ràng, hắn cau mày một cái, trong lòng kinh ngạc:
- Sát khí quá nội liễm, Vân Phán Nhi này quả thật là sát thủ thiên tài.
Vân Khê vẫn luôn trầm mặc, hắn tất nhiên cũng biết rõ nguyên do, nhưng mà với năng lực hiện tại của hắn, muốn báo thù cũng không được, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên sự chờ mong.
Hắn biết rõ, Tiêu Phàm nhất định cũng có thù với Công Tôn Lôi, bằng không cũng sẽ không làm khó Công Tôn Lôi trước mặt nhiều người như vậy.
- Công Tôn Lôi có thù với ta, chúng ta cũng coi như là cùng một đường.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn cũng chẳng ghi hận Công Tôn Lôi, chỉ là Công Tôn Lôi ghi hận hắn mà thôi.
Bây giờ, Công Tôn Lôi còn muốn giết hắn, Tiêu Phàm cũng không phải quả hồng mềm, không thể nào để mặc bọn chúng hà hiếp.
- Chiến Hồn của ngươi bị thương, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được Hồn Lực của Chiến Hồn trong thân thể ngươi.
Tiêu Phàm đổi đề tài, hắn sớm đã nhìn ra đại khái vấn đề trong thân thể Vân Khê:
- Trước đó ngươi nói trong vòng nửa năm có thể khôi phục Chiến Đế, xem ra ngươi cũng phát hiện ra tình huống của bản thân rồi.
Vân Khê trong mắt lóe lên tia sáng, rất nhanh lại khôi phục như bình thường, khẽ gật đầu.
- Nhưng mà ngươi như bây giờ chắc sẽ không thể tiến thêm được nữa, thậm chí còn có thể tổn hại Chiến Hồn thứ hai của ngươi!
Tiêu Phàm tiếp tục nói.
Nghe vậy, ánh mắt Vân Khê khẽ biến, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, hai Chiến Hồn là bí mật lớn nhất của hắn, lại bị Tiêu Phàm nhìn ra.
Vân Khê nắm chặt nắm đấm, thiếu chút nữa không nhịn được xuất thủ, trong lòng hắn hoài nghi, Tiêu Phàm từng theo dõi bản thân, thế nhưng là hắn chỉ vừa mới đến Vô Song Thánh Thành, trước kia hẳn chưa từng gặp mình mới đúng.
Vân Phán Nhi ở bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Vân Khê, hiển nhiên nàng cũng không biết việc Vân Khê có hai Chiến Hồn.
Nếu để cho người ngoài biết, khẳng định cũng sẽ kinh ngạc không thôi, Vân Khê vậy mà có Song Sinh Chiến Hồn, khó trách hắn lại cường đại như vậy.
- Nhìn ra ngươi có hai Chiến Hồn cũng không khó, bởi vì trên người ngươi có hai loại khí tức Hồn Lực.
Tiêu Phàm thản nhiên nói, giống như đang nói một việc chẳng có ý nghĩa gì cả.
U Linh Chiến Hồn nhạy cảm như thế nào chứ, tất nhiên là liếc mắt liền nhìn ra tình huống trong thân thể Vân Khê, hơn nữa, Tiêu Phàm còn là Bát Phẩm Luyện Dược Sư, tất cả đều khó mà qua được mắt hắn.
Tiêu Phàm giống như không cố kỵ cảm nhận của Vân Khê, tiếp tục nói:
- Nếu như ta đoán không sai, Chiến Hồn thứ hai của ngươi hẳn là Cửu Phẩm Tiệt Hồn Kiếm, cho nên Chiến Hồn thứ nhất Trảm Hồn Kiếm sau khi bị thương, tu vi mới có thể rơi xuống nhanh như vậy, bởi vì Hồn Lực của Trảm Hồn Kiếm đều bị Tiệt Hồn Kiếm hấp thu, không biết ta nói đúng không?
- Nếu như ta nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn, vì sao tu vi lại rớt xuống chứ, người nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn, một Chiến Hồn bị thương, tu vi sẽ không rớt xuống.
Vân Khê mị mị hai mắt nói.
Tình huống mà Vân Khê nói Tiêu Phàm từng gặp qua, lúc trước Tôn Tuyệt chính là tình huống như vậy, Lục Phẩm Chiến Hồn Lôi Văn Hổ bị hắn đả thương, bởi vì còn có Thất Phẩm Chiến Hồn Khiếu Nguyệt Thiên Lang tồn tại, cho nên Tôn Tuyệt tu vi không bị ảnh hưởng quá nhiều.
Nhưng mà tình huống của Vân Khê lại không giống như vậy.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, vẻ mặt cao thâm, lắc lắc đầu nói:
- Bởi vì Chiến Hồn thứ hai của ngươi còn chưa chân chính thức tỉnh, nếu như cưỡng ép thức tỉnh, rất có thể sẽ khiến Chiến Hồn bị trọng thương.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Toàn thân Vân Khê khẽ run lên, ánh mắt băng lãnh nhìn Tiêu Phàm, giống như bí mật lớn nhất của bản thân bị phát hiện vậy, thiếu chút nữa thì ra tay đánh nhau.
- Ta là Tiêu Phàm, là một bác sĩ.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng nói, Vân Khê bây giờ, cho dù trong thời gian ngắn có thể bộc phát ra thực lực của Chiến Đế cảnh, hắn cũng không sợ hãi.
MinhLâm - Lục Đạo -