- Cha, Lăng Thiên phế ta rồi!
Thanh âm phẫn nộ của Giang U Nguyệt quanh quẩn tại hư không. Vân Lạc Thần thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một vẻ quái dị.
Khi thấy bên trong ngọc bội kia truyền đến thanh âm Giang Thiên Vân, Vân Lạc Thần cũng vô cùng kinh ngạc, đây chính là một không gian thần bí, vậy mà cha con Giang gia có thể nói chuyện cách xa nhau như vậy.
Thế nhưng, không đợi hắn lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, liền nghe được lời nói của Giang U Nguyệt, trong lòng có chút co lại:
- Mẹ nó, một chiêu này của Tiêu Phàm thực quá hung ác đi.
Vân Lạc Thần đã có thể tưởng tượng ra biểu lộ của Giang Thiên Vân giờ phút này cùng với chuyện sắp tới sẽ phát sinh.
Giang gia phủ đệ, Giang Thiên Vân thấy Giang U Nguyệt không có hồi âm, thần sắc cũng ngày càng lo lắng. Nhưng mà, đến lúc hắn chuẩn bị nói tiếp, phía trên ngọc bội đột nhiên vang lên một thanh âm.
- Cha, Lăng Thiên phế ta rồi!
Thanh âm mang theo vô tận phẫn nộ quanh quẩn trong phòng, trong thanh âm kia thậm chí còn có mấy phần nghẹn ngào. Sắc mặt Giang Thiên Vân trong nháy mắt biến thành băng lạnh.
Hắn biết rõ con trai của mình, mặc dù bình thường được sủng ái, nhưng nó luôn đổ máu chứ không đổ lệ. Bây giờ Giang U Nguyệt đã đột phá đến Chiến Đế cảnh đỉnh phong, vậy mà lại khóc?!
Người làm cha như Giang Thiên Vân lập tức bộc phát tình yêu con, thiếu chút nữa thì muốn bạo tẩu. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Lăng Thừa Đạo một bên nói:
- Lăng Thừa Đạo, ngươi cố ý đến nói cho ta biết, con trai ngươi phế con trai của ta sao?
- Không phải.
Lăng Thừa Đạo liền vội vàng lắc đầu, hắn nhưng trong lòng thì hơi mừng thầm, bởi vì nếu Lăng Thiên phế Giang U Nguyệt, điều này chứng minh con trai hắn còn sống.
Thậm chí, trong lòng hắn cũng đang nghĩ, có phải mệnh bài xảy ra vấn đề nên tự bị vỡ nát?
Cảm nhận được sát ý trên người Giang Thiên Vân, trong nháy mắt Lăng Thừa Đạo tỉnh táo lại, hướng về phía ngọc bội nói:
- Giang hiền chất, ngươi có phải hiểu nhầm gì đó không, con ta làm sao lại phế tu vi ngươi?
Lăng Thừa Đạo nói chưa dứt lời, lời nói của hắn liền hoàn toàn kích phát lửa giận vô tận của Giang U Nguyệt:
- Ta nhận nhầm? Người giống nhau như đúc, khí tức Hồn Lực giống nhau như đúc, Chiến Hồn Thiên Hỏa Kỳ Lân giống nhau như đúc, ngươi cảm thấy ta có thể nhận lầm sao? Lăng gia ngươi khinh người quá đáng, cố ý mời ta đến, chính là để ứng phó ta sao? Thật sự cho rằng Giang gia ta dễ ức hiếp, Chiến Thần Điện dễ ức hiếp?
- Không thể nào, mệnh bài Lăng Thiên đã bị vỡ, hắn khẳng định xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi nhất định nhận lầm rồi!
Lăng Thừa Đạo không chút do dự phủ định nói.
Chẳng biết tại sao, giờ phút này trong lòng hắn lại hi vọng Lăng Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lăng gia hắn tuy mạnh, nhưng Giang gia cũng không phải dễ dàng đắc tội như vậy.
Dù Giang gia không làm gì được Lăng gia hắn, nhưng Chiến Thần Điện thì sao? Phải biết là Giang U Nguyệt bọn hắn có vẻ như đều là người Chiến Thần Điện.
- Đúng là hắn xảy ra chuyện, bởi vì hắn đã hoàn toàn điên, nếu như không phải Vân Lạc Thần cứu ta, ta với sáu người khác đã chết!
Thanh âm Giang U Nguyệt gào thét vang lên.
Hắn hiện tại hận Lăng Thiên thấu xương, vốn dĩ hắn còn hạ thủ lưu tình, nhưng từ đầu đến cuối, lại bị “Lăng Thiên” đoạt mất Chiến Hồn.
Hiện tại hắn đã là một tên phế nhân, trong nháy mắt từ Chiến Đế đỉnh phong rớt xuống, điều này khiến hắn làm sao cam tâm?
- Những người khác đều chết?
Giang Thiên Vân cũng kinh ngạc vô cùng, bỗng nhiên quay người nhìn về phía Lăng Thừa Đạo quát lên:
- Hay cho một cái Lăng gia, uổng công ta muốn giúp ngươi diệt sát Tiêu Phàm, Lăng gia ngươi lại báo đáp như vậy? Thực sự là thứ lòng lang dạ sói, bắt đầu từ bây giờ, Giang gia ta cùng Lăng gia ngươi không chết không thôi!
Vừa dứt lời, Giang Thiên Vân lập tức phẫn nộ đánh thẳng hướng Lăng Thừa Đạo, mặc dù hắn biết rõ Lăng Thừa Đạo đã là Chiến Thánh cảnh, hắn còn cách xa một bước mới tới Chiến Thánh, chênh lệch giữa hai người rất lớn.
Nhưng mà, Giang Thiên Vân lại không sợ hãi chút nào, Giang gia hắn không phải không có cường giả Chiến Thánh.
- Giang huynh, có chuyện gì nói chuyện đã!
Lăng Thừa Đạo tự nhận là đuối lý, đâu dám động thủ với Giang Thiên Vân.
Hơn nữa, bảy người đi theo Giang U Nguyệt vào, bây giờ chỉ còn lại một người, những người này đều là người dự tuyển Chiến Hồn Điện.
Nếu như Chiến Hồn Điện biết việc này, Giang gia dù có sai, nhưng Lăng gia hắn càng không thoát khỏi can hệ.
- Còn nói cái gì được nữa, nộp mạng đi!
Giang Vân Thiên căn bản không cho Lăng Thừa Đạo cơ hội phản bác, chưởng cương trong nháy mắt xuất hiện ở trước người Lăng Thừa Đạo.
Lăng Thừa Đạo tất nhiên không thể đứng im chịu chết, có điều cũng không dám dùng toàn lực, đành dùng một chưởng nghênh lên.
- Oanh!
Hồn Lực ba động đáng sợ mãnh liệt tứ phương, hư không nổ vang liên tục, tiểu viện chỗ hai người trong nháy mắt hóa thành bột mịn, ngay sau đó hai thân ảnh phóng lên tận trời.
- Chuyện gì xảy ra?
- Ai dám giương oai tại Giang gia ta!
- Làm càn!
Từng tiếng gầm thét từ bốn phương tám hướng vang lên, ngay sau đó, lần lượt từng bóng người từ đằng xa bay vụt tới. Lúc bọn hắn nhìn thấy hai thân ảnh trên không trung, tất cả đều trợn tròn mắt.
Kia không phải gia chủ Lăng gia Lăng Thừa Đạo à? Gia chủ tại sao đánh nhau cùng hắn, trước đó không phải bọn hắn còn cùng nhau chống đối Tiêu Phàm sao?
Không hiểu, tất cả mọi người nghĩ không ra, hai người dù sao cũng là nhân vật danh chấn Vô Song Thánh Thành, lời nói cũng chỉ giống như đánh rắm à, đồng minh liền dễ dàng tan rã như vậy?
- Giang huynh, ngươi nghe ta giải thích, sự tình khẳng định không đơn giản như vậy.
Lăng Thừa Đạo vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Không đơn giản như vậy? Con trai ngươi phế U Nguyệt. U Nguyệt cùng Lăng gia ngươi không cừu không oán, chẳng lẽ con ta lại hãm hại Lăng Thiên?
Giang Vân Thiên phẫn nộ tới cực điểm.
Hắn chỉ có người con trai này, vốn cho là Giang U Nguyệt có thể tiến vào Chiến Thần Điện, hơn nữa rất có khả năng đột phá Chiến Thánh cảnh làm rạng rỡ tổ tông.
Nhưng mà hiện tại, Giang U Nguyệt lại bị Lăng Thiên phế tu vi, điều này khiến Giang Vân Thiên làm sao không giận?
Đừng nói trở mặt với Lăng Thừa Đạo ngươi, cho dù phải cùng Lăng gia ngươi khai chiến ta cũng không tiếc.
- Cái gì, U Nguyệt bị Lăng Thiên phế?
Một đám Trưởng Lão Giang gia nghe vậy, lập tức giận tím mặt, sát khí đáng sợ từ trên người bọn hắn nở rộ ra.
Trong đó có một lão già, khí tức trên người vô cùng to lớn, so với Lăng Thừa Đạo còn cường đại hơn mấy phần.
Lăng Thừa Đạo thấy thế, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi, nếu như tiếp tục ở lại đây, đoán chừng hắn rất có khả năng sẽ thua. Nếu Lăng Thiên không sao, vậy hắn cũng yên lòng.
Nghĩ vậy, Lăng Thừa Đạo xoay người chạy, chỉ cần trở lại Lăng gia, coi như khai chiến với Giang gia thì thế nào?
- Xem ra, nhất định phải nghĩ biện pháp giết Giang U Nguyệt cùng Vân Lạc Thần kia mới được. Như vậy, dù Chiến Thần Điện biết rõ bọn Giang U Nguyệt tiến vào Sát Lục Cổ Địa, cũng sẽ không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh có quan hệ tới Lăng gia ta.
Nhưng Giang gia nhất định không thoát khỏi can hệ. Chiến Thần Điện đã nghiêm cấm người Chiến Thần Điện tham gia Nam Vực Đại Bỉ.
Lăng Thừa Đạo vừa đào tẩu vừa nghĩ thầm.
- Trốn đâu!
Người Giang gia đuổi đánh tới cùng, không chút do dự đi lên truy sát.
Tu sĩ Vô Song Thánh Thành Thượng Trọng Thiên khác nhìn thấy tu sĩ Giang gia trên không trung cấp tốc bay xuyên, tất cả đều trợn tròn mắt.
- Kia hình như là gia chủ Lăng gia đi, những người phía sau kia hình như là Giang gia. Tại sao ta cảm giác bọn họ đang truy sát gia chủ Lăng gia nhỉ?
Đám người kinh ngạc nhìn không trung, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
Trong Sát Lục Cổ Địa, Vân Lạc Thần nghe được Âm Dương Tử Mẫu Ngọc truyền đến từng đợt thanh âm phẫn nộ, cũng hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh:
- Lăng gia cùng Giang gia liền đánh nhau rồi?
Điều này hoàn toàn vượt qua dự liệu của Vân Lạc Thần, vốn dĩ hắn cho rằng sự tình dạng này còn phải đợi sau Nam Vực Đại Bỉ mới có thể phát sinh, không nghĩ tới bây giờ đã bắt đầu rồi.
Lại nhìn về phía Giang U Nguyệt đang phẫn nộ không thôi, Vân Lạc Thần oán thầm một hồi:
- Giang U Nguyệt, Giang gia cực đại có lẽ liền bại trong tay ngươi rồi.
Lục Đạo