Tiêu Phàm không dừng lại, tiếp tục lĩnh ngộ Tâm Luyện Cổ Kinh, theo sự lĩnh ngộ của hắn, văn tự xuất hiện trên Vô Tận Chiến Điển càng ngày càng nhiều.
Tâm Luyện Cổ Kinh hắn không hiểu nhiều, nhưng cũng biết, những văn tự này đều ghi lại một chút tinh túy của Tâm Luyện Cổ Kinh.
Vô Tận Chiến Điển lại chủ động ghi lại văn tự của Cổ Kinh?
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện cổ quái như vậy, phải biết rằng, trước đây cho dù là tuyệt phẩm công pháp, Vô Tận Chiến Điển cũng chưa từng ghi lại.
Trong nháy mắt Tiêu Phàm nghĩ đến một vấn đề, có lẽ Thần giai công pháp dưới con mắt của Vô Tận Chiến Điển, cấp bậc quá thấp, không có tư cách để nó ghi lại.
Thời gian khoảng nửa ngày, Vô Tận Chiến Điển cuối cùng cũng ngừng lại.
Sau khi Tiêu Phàm lĩnh ngộ Tâm Luyện Cổ Kinh một lần, trên một trang vàng của Vô Tận Chiến Điển ghi chép được nửa trang, chuyện này khiến Tiêu Phàm không còn gì để nói.
Cổ Kinh trong truyền thuyết, mà chỉ xứng ghi chép nửa trang trên Vô Tận Chiến Điển?
Không hiểu vì sao, Tiêu Phàm có cảm giác tất cả tinh hoa của Tâm Luyện Cổ Kinh đều nằm trong nửa tờ này, những thứ khác đều là vật trang trí mà thôi.
Sau đó hắn lại thử lĩnh ngộ một lần nữa, nhưng Vô Tận Chiến Điển không còn bất kỳ biến hóa nào.
“Vô Tận Chiến Điển, vô tận?” Trong miệng Tiêu Phàm lẩm bẩm, tựa như hiểu được cái gì, trên mặt hiện lên nụ cười.
Mặc dù hắn không biết Vô Tận Chiến Điển có cấp bậc gì, nhưng khẳng định không thấp hơn Cổ Kinh, nếu không, một bộ Cổ Kinh sao có thể chỉ ghi chép nửa tờ.
Sau khi Tiêu Phàm lại lĩnh ngộ Tâm Luyện Cổ Kinh một lần, hắn có cảm giác, trong đầu của mình có thêm một số thứ, nhưng vì sức mạnh của hắn có hạn, không thể sử dụng được những vật kia.
“Đúng rồi, trong Tu La truyền thừa có mấy bộ Thiên Thư, phải chăng cũng có thể mượn Vô Tận Chiến Điển để tu luyện?” Tiêu Phàm lại nghĩ tới nhưng thứ này.
Nghĩ đến đây hắn thử luôn, Tiêu Phàm tiếp tục tham ngộ thêm mấy bộ Thiên Thư, trong thời gian ngắn muốn tìm hiểu những Thiên Thư kia thấu đáo là không có khả năng, hắn chỉ là muốn xác minh ý nghĩ trong lòng mà thôi.
Sau đó một chuyện khiến Tiêu Phàm càng không thể tưởng tượng, chính là sau khi hắn lĩnh ngộ một bộ Thiên Thư một lần, bên trên Vô Tận Chiến Điển, chỉ có hai ba hàng chữ viết, so với Tâm Luyện Cổ Kinh càng thêm thưa thớt.
“Thiên Thư không bằng Cổ Kinh!” Tiêu Phàm trong nháy mắt hiểu ra, kết quả này khiến Tiêu Phàm cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Thế nhưng việc càng không thể tưởng tượng hơn nữa là những văn tự trên Vô Tận Chiến Điển, vậy mà tự động biến hóa, sau nửa ngày mới dừng lại.
Tiêu Phàm quan sát lại một lần nữa mới phát hiện, những kinh văn này so với trước đó đã hoàn thiện thêm một chút, nhưng vẫn còn có chút khuyết điểm.
“Tuyệt phẩm công pháp đã không thể dung luyện Vô Tận Chiến Quyết tầng thứ mười một, chỉ có Thiên Thư cùng Cổ Kinh mới làm được?” Tiêu Phàm nhận ra một đáp án kinh ngạc.
Hắn cũng không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là như thế, nói cách khác, chỉ có Thiên Thư cùng Cổ Kinh văn tự mới có thể kích phát sự huyền diệu trên Vô Tận Chiến Điển.
Nhận thức được điều này, trong lòng Tiêu Phàm có loại xúc động muốn hộc máu, dựa theo tốc độ này, muốn xuất hiện tầng thứ mười một Vô Tận Chiến Quyết, không biết phải tới ngày tháng năm nào.
“Thôi vậy, bây giờ ta mới chỉ là bát biến Chiến Thần, ta còn nhiều thời gian.” Tiêu Phàm thở dài nói.
Về phần những Thiên Thư và Tâm Luyện Cổ Kinh, Tiêu Phàm đành phải từ bỏ, bọn chúng cũng không thích hợp để bản thân tu luyện, thứ duy nhất hắn có thể tu luyện, cũng chỉ có Vô Tận Chiến Điển sinh ra Vô Tận Chiến Quyết.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tiêu Phàm lách mình rời khỏi tiểu thiên địa, việc dung hợp mấy bộ Thiên Thư khác liền giao cho linh hồn bản thể, hiện tại lúc nào hắn đều có thể đạt tới nhất tâm nhị dụng.
“Công tử, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, đấu giá hội đã sắp bắt đầu rồi.” Tiêu Phàm vừa mới xuất hiện trong phòng, vẻ mặt Kiếm La đầy lo lắng đã đẩy cửa phòng đi vào.
“Bắt đầu rồi?” Tiêu Phàm vỗ trán một cái, mình đắm chìm trong chuyện Vô Tận Chiến Điển, nên chậm trễ hai ngày, hắn vốn đã sớm phải đi ra.
“Còn chưa bắt đầu, hiện tại đi tới, hẳn là tới kịp.” Kiếm La lại bổ sung một câu.
“Vậy còn không mau đi?” Tiêu Phàm tức giận, dẫn đầu bước ra khỏi phòng.
Khi hắn đi tới Vạn Bảo Các, bên ngoài trên quảng trường Vạn Bảo Các đã kín người, có thể đi vào quảng trường đều là người có thân phận có địa vị.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể đi vào Vạn Bảo Các, phòng đấu giá Vạn Bảo Các có thể chứa số lượng người có hạn, không thể chứa nhiều tu sĩ như vậy.
Có ít người vì tranh đoạt một vị trí tiến vào Vạn Bảo Các, vài ngày trước đã bắt đầu xếp hàng, cho dù như thế, cũng có phần lớn người không thể tiến vào bên trong.
Trên tay Tiêu Phàm có được thư mời của Cổ Nhược Trần, không cần xếp hàng, Kiếm La sớm đã tìm hiểu quy củ tiến vào phòng đấu giá của Vạn Bảo Các.
Dọc theo quảng trường, có một thông đạo dành cho khách quý, chính là con đường dành cho những người có được thư mời đi vào.
Mấy người Tiêu Phàm đi theo thông đạo dánh cho khách quý đi về phía trước, một đường thông suốt.
Nhưng có vẻ như người có được thư mời cũng tương đối nhiều, khi đi vào cửa, phía trước còn có không ít người đang xếp hàng đăng ký.
Tiêu Phàm cũng không vội, đứng sau đám người, chậm rãi chờ đợi.
“A, đây không phải là Kiếm Hồng Trần sao? Hắn đã giết Ngũ vương tử, lại còn đắc tội tứ đại lão tổ, thế mà vẫn bình yên vô sự?”
“Ta nghe nói, lần này đấu giá hội bán đấu giá Trường Sinh đan có liên quan với hắn, nếu như trước khi Trường Sinh đan được đấu giá mà giết hắn, thì đan dược kia coi như bị Vạn Bảo Các chiếm lấy, rất nhiều tu sĩ hế hệ trước đều là vì Trường Sinh đan mà thôi, bằng không hắn đã sớm chết rồi.”
“Thì ra là thế, một khi đấu giá hội kết thúc, có lẽ sẽ có rất nhiều người sẽ ra tay với hắn, dù sao đối với phần lớn người mà nói, muốn có Trường Sinh đan nhưng không muốn bỏ Thần thạch để mua.”
“Có Trường Sinh đan hay không còn không biết được, ta nghe nói, Trường Sinh đan kia không chỉ có thể để nhục thân bất hủ, hơn nữa còn có thể khiến tay cụt mọc lại, không khác gì cánh tay lúc đầu.”
“Vậy cũng vô cùng khó lường, nhục thân bất hủ, dù là Thiên Thần cũng chưa chắc giữ được nhục thân bất hủ, nhưng Kiếm Hồng Trần nhất định là một người chết.”
Đám người không chút kiêng kỵ nghị luận Tiêu Phàm, căn bản không để hắn ở trong lòng, dưới ánh mắt phần lớn người, chuyện Tiêu Phàm chết, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Sắc mặt Kiếm La lạnh lùng, lửa giận trong lòng kém chút đã bạo phát đi ra.
Tiêu Phàm nhìn Kiếm La, thản nhiên nói: “Xem ra những ngày qua ngươi uổng phí tu luyện.”
“Công tử dạy phải.” Kiếm La vội vàng cung kính lùi lại sau lưng Tiêu Phàm.
Tu luyện bên trong Luyện Tâm Thiên Cảnh gần một tháng, nếu như ngay cả chút châm chọc khiêu khích này cũng không chịu nổi, vạy không phải là tu luyện uổng phí rồi sao?
Gặp loại chuyện này, Tiêu Phàm sớm đã không quan tâm hơn thua, tựa như tất cả đều không có quan hệ gì với hắn.
“Kiếm công tử, Nhược Trần công tử cho mời.” Đúng lúc này, một lão giả áo bào đen đột nhiên đi tới bên người Tiêu Phàm cung kính nói, làm một động tác mời.
Tiêu Phàm nhìn lão giả này một chút, không khỏi nhíu mày, hắn nhớ lão đầu này hình như gọi Vương bá, chính là người của Cổ Thần Phong, nhưng hắn vẫn mang theo mấy người cùng lão giả đi vào bên trong Vạn Bảo Các.
“Cho là có Nhược Trần công tử là có thể bảo vệ hắn sao? Người muốn giết hắn chính là Thần chủ!” Đám người kia cười lạnh không thôi, cùng Tiếu Thương Sinh so sánh, Cổ Nhược Trần không được tính là gì.
Đám người Tiêu Phàm đi theo lão giả xuyên qua một hành lang, lão giả đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía mấy người Kiếm La nói: “Mấy vị xin chờ ở đây một lát.”
Hai mắt Phàm khẽ híp lại một cái, nhẹ gật đầu với mấy người, một mình đi cùng lão giả tiến vào, hắn muốn xem lão đầu này muốn làm gì.
Sau một lát, lão giả cuối cùng ngừng lại bên ngoài một gian phòng, cười híp mắt nói: “Mời!”
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy nụ cười trên mặt lão giả, Tiêu Phàm không khỏi rùng mình một cái, nụ cười này hắn thấy quá âm trầm, tựa như hắn đang đứng trước Địa Ngục âm u.
Tiêu Phàm ổn định lại tâm thần, vẫn bước vào.