Tiêu Phàm cách “Dạ Cửu Thiên” chỉ có ba bước xa, khoảng cách như vậy đối với Chiến Thần cảnh cường giả mà nói hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.
Trong nháy mắt “Dạ Cửu Thiên” liền bắn vào mi tâm Tiêu Phàm, lúc xuất hiện đã là bên trong Thần Cung Tiêu Phàm.
Hắn muốn đánh giết Linh Hồn Chi Thể Tiêu Phàm nhưng mà khiến hắn kinh ngạc là bốn phía một mảnh đen kịt, căn bản tìm không thấy Linh Hồn Chi Thể Tiêu Phàm.
- Nơi này là?
Nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt hắn rốt cục lộ ra vẻ kinh ngạc, kinh ngạc nói:
- Thần Cung?!
- Rống ~
Một tiếng ngập trời gầm thét vang vọng Thần Cung “Dạ Cửu Thiên” theo bản năng nhanh chóng hướng về một bên thối lui, tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn bị một đạo móng vuốt bắt được, cánh tay trái bị xé xuống.
“Dạ Cửu Thiên” thấy thế trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nói:
- Thí Thần, ngươi làm sao lại ở chỗ này?
- Xem ra tin tức Bản Thể ngươi cũng không có truyền lại cho ngươi, tin tức ngươi cũng không truyền lại cho Bản Thể ngươi, ta nói đúng không, Dạ Cửu U?
Không đợi Thí Thần mở miệng, một đạo thanh âm đạm mạc vang lên.
Lại nhìn thấy Tiêu Phàm chậm rãi xuất hiện ở bên người Thí Thần Thú, nơi hắn đi qua, hư không cũng trở nên sáng sủa, bọn hắn tựa như đứng sừng sững ở bên trong một mảnh Tinh Hà vô ngần.
Tiêu Phàm đạm mạc nhìn bóng người đối diện, lại cười cười nói:
- Không đúng, ta phải gọi ngươi là Cửu U Ma Thần mới đúng, không nghĩ tới thực bị ta đoán trúng.
- Ngươi vừa rồi là đang lừa ta?
Bóng người đối diện phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm.
Rất hiển nhiên, hắn cũng không phải là Dạ Cửu Thiên, mà là một sợi tàn niệm Dạ Cửu U, chỉ là hóa thành bộ dáng Dạ Cửu Thiên mà thôi.
Ngay từ đầu Tiêu Phàm đã nghi hoặc, hắn nuốt huyết dịch Cửu U Ma Thần làm sao lại đi ra Tu La Điện Chủ Dạ Cửu Thiên đời thứ nhất đây, theo lý thuyết nên xuất hiện Dạ Cửu U mới đúng.
Dù sao, chỗ hắn luyện hóa Cửu U Ma Huyết chính là Dạ Cửu U, ẩn chứa sợi tàn niệm Dạ Cửu U cũng là chuyện hợp lý.
Bất quá, Tiêu Phàm thật đúng là kém chút bị Dạ Cửu U lừa gạt, nếu như không phải phát hiện hắn nhìn thấy Huyết Sắc Hạp Tử lộ ra vẻ kinh ngạc cùng tham lam, Tiêu Phàm thật đúng là không cách nào xác nhận thân phận hắn.
Hơn nữa, trước đó biểu hiện Dạ Cửu U cường thế vậy đều là cố ý lừa gạt hắn, hết thảy đều là vì Huyết Sắc Hạp Tử trong tay hắn.
Kỳ thật tàn niệm Dạ Cửu U chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi, huống chi bây giờ còn là bên trong Thần Cung, Tiêu Phàm chính là Chúa Tể, tự nhiên là không sợ hãi!
- Lừa ngươi hay không đều đã không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Tiêu Phàm lắc đầu, thập phần nghiêm túc nói ra:
- Ta rất muốn biết bên trong Huyết Sắc Hạp Tử đến cùng là thứ gì, vậy mà đường đường là Cửu U Ma Thần lại quan tâm như thế?
Thần sắc Dạ Cửu U lấp loé không yên, bị một tên tiểu bối trêu đùa, sắc mặt hắn chẳng tốt đẹp gì, dù chỉ là một sợi tàn niệm.
Vừa nãy hắn còn muốn đoạt xá Tiêu Phàm, nhưng hiện tại xem ra là không có khả năng, Tiêu Phàm nắm giữ Thần Cung không nói, còn được Linh Hồn Thí Thần Thú.
Vô luận bên nào hắn đều không phải là đối thủ, trước đó phát ra loại khí tức Vô Thượng kia chỉ là hắn giả ra mà thôi.
Đến mức Tiêu Phàm cũng không dám có bất kỳ sức phản kháng, đến Tiêu Phàm đều không thể không thừa nhận, Dạ Cửu U đúng thật là diễn quá tốt, đến hắn còn mém chút bị lừa.
- Ngươi vậy mà không biết bên trong là cái gì?
Dạ Cửu U một mặt không tin nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt lấp lóe không ngừng, tựa như đang xoắn xuýt cái gì.
Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Dạ Cửu U, hắn biết Dạ Cửu U rõ ràng là miệng cọp gan thỏ, huống chi hắn chỉ là một sợi tàn niệm trong giọt máu tươi mà thôi, có mạnh hơn lại có thể mạnh hơn thế nào?
Bất quá, ánh mắt Tiêu Phàm vẫn có một tia đề phòng, Dạ Cửu U có thể phân thây không chết, thực lực khủng bố liền không phải hắn có thể tưởng tượng.
- Xem ra ngươi không nguyện ý nói cho ta biết.
Tiêu Phàm đạm mạc lắc đầu, đưa tay vung lên, vô số Hắc Ám vọt tới bốn phía, không gian bỗng nhiên biến bắt đầu vặn vẹo.
Nửa người hư ảnh Dạ Cửu U dưới bỗng nhiên nổ tung, hắn phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm:
- Thứ này tạm thời gửi lại trong tay ngươi, bản tôn rất nhanh sẽ khôi phục, đến thời điểm bản tôn tự mình đến lấy.
- Chết!
Tiêu Phàm một tiếng quát nhẹ, lực lượng Thần Cung lần nữa tăng nhiều, thanh âm Dạ Cửu U vừa rơi xuống liền bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một mảnh quang vũ hướng bốn phía.
Tiêu Phàm hít sâu một cái, cau mày, một mặt chưa tỉnh hồn nói:
- Cũng may phát hiện kịp thời, bằng không hậu quả khó mà lường được!
Nếu quả thật coi hắn là Tu La Điện Chủ đời thứ nhất, đến thời điểm bản thân quá mức tin tưởng hắn, đoán chừng sẽ đem tất cả bí mật trên người đều bại lộ cho Dạ Cửu U.
Đối với Tiêu Phàm mà nói, đây tuyệt đối là chuyện nguy hiểm nhất, đừng nói hắn vốn không phải đối thủ Dạ Cửu U, dù lực lượng hai người ngang nhau, Dạ Cửu U hoàn toàn biết tình huống Tiêu Phàm, muốn giết hắn cũng tuyệt đối không khó.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm có chút may mắn, tin tức tàn niệm Dạ Cửu U có vẻ như không truyền lại cho Bản Thể hắn, coi
như sợi tàn niệm biết rõ bí mật bản thân cũng không có ảnh hưởng gì.
- Xem ra về sau gặp được Tu La Điện Chủ đời thứ nhất cũng phải cẩn thận mới được.
Tiêu Phàm cho bản thân xách một cái cảnh tỉnh, trên đời này người có thể khiến cho hắn tin tưởng mặc dù không ít, nhưng tuyệt đối không phải một người xa lạ, cho dù Tu La Điện Chủ đời thứ nhất cũng không được.
Tiêu Phàm cũng sợ đêm dài lắm mộng cho nên mới có thể trực tiếp diệt sát tàn niệm Dạ Cửu U.
Mở bàn tay, trong tay hắn lại xuất hiện một cái Huyết Sắc Hạp Tử, thần sắc trở nên vô cùng ngưng trọng:
- Chẳng lẽ Dạ Cửu U thực sự là vì cái hộp này? Bên trong cái hộp này đến cùng là cái gì?
Tiêu Phàm bên trong Tu La Truyền Thừa tìm kiếm thật lâu, lại không tìm ra bất luận tin tức gì liên quan tới Huyết Sắc Hạp Tử.
Bất quá Tiêu Phàm biết, lấy tầm mắt Dạ Cửu U có thể làm cho hắn quan tâm, hơn nữa chấp nhất 2 vạn năm làm sao có thể đơn giản?
Tiêu Phàm rất muốn đánh mở Huyết Sắc Hạp Tử, nhưng hắn nghĩ hết biện pháp cũng vô pháp mở ra, cái này khiến Tiêu Phàm đối với đồ vật bên trong càng thêm tò mò.
Sau đó, Tiêu Phàm lấy ra một khối ngọc thạch, dùng một chuôi tiểu kiếm đao phía trên cẩn thận từng li từng tí bắt đầu điêu khắc.
Nếu vật này quý giá như thế, Tiêu Phàm tự nhiên không thể đem vật này tùy ý đặt ở bên trong Tiểu Thiên Địa, mặc dù người bình thường cũng không dò được Tiểu Thiên Địa tồn tại.
Thật lâu Tiêu Phàm mới dừng lại, ngọc thạch trong tay hắn nhìn qua liền tựa như một khối đá bình thường, bất quá trong tảng đá lại có một cái tiểu không gian.
Tiêu Phàm đem Huyết Sắc Hạp Tử để vào trong không gian ngọc thạch, sau đó nhìn về phía Thí Thần nói:
- Thí Thần, đồ vật đặt ở bên trong Thần Cung, ngươi thay ta bảo quản.
- Rống rống ~
Thí Thần gầm nhẹ một tiếng, rất hiển nhiên linh trí nó đã không kém gì hài nhi một hai tuổi, nghe hiểu được ý tứ Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm nhìn ngọc thạch trong tay một cái, sau đó trực tiếp đem ngọc thạch ném vào bên trong hư không vô ngần, ở chỗ này hắn chính là Chúa Tể, huống chi còn có Thí Thần thủ hộ, người bình thường muốn được Huyết Sắc Hạp Tử cơ hồ không có khả năng.
Hồi lâu, Tiêu Phàm lúc này mới bình tĩnh lại, tâm thần rời khỏi Thần Cung.
Cảm thụ được tự thân biến hóa, trên mặt Tiêu Phàm lộ ra một vẻ hài lòng, bởi vì hắn rốt cục có thể phát huy ra Áo Nghĩa chi lực.
Nắm giữ Áo Nghĩa chi lực, cho dù là đối mặt Chiến Thần cảnh trung kỳ, Tiêu Phàm cũng không sợ đánh một trận, đây chính là lực lượng hắn.
Nếu như điều động lực lượng Tiểu Thiên Địa, Tiêu Phàm thậm chí
tự tin có thể chém giết Chiến Thần cảnh trung kỳ.
- Dạ Cửu U có một chút nói không sai, Huyết Mạch Chi Lực hắn xác thực cao hơn ta, một giọt huyết dịch bình thường vậy mà làm cho Tu La Huyết Mạch có một tia tăng cường, nếu như có thể được Cửu U Ma Huyết của những người khác thì sao?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, khóe miệng hơi hơi giương lên.