Vô Thượng Sát Thần

Chương 1790: Chương 1790: Độc Tí Kiếm Thần




Khó trách khi Thí Thần tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, lại có cảm giác như về đến nhà, hóa ra trước kia hắn thực sự thuộc về nơi này, chỉ là bị người lừa gạt chạy ra khỏi Cổ mộ.

Điều Tiêu Phàm thắc mắc là, năm đó ai đã lừa gạt Thí Thần ra khỏi Cổ mộ?

“Là cái tên Tiếu Thương Sinh trộm mộ kia, cũng chính là hắn đánh lén giết chết tiên tổ của chúng ta!” Nhạc Thạch hung ác nói, trong giọng nói lộ ra sát khí vô tận.

“Tiếu Thương Sinh, Thần chủ của Thương Sinh thần quốc?” Tiêu Phàm híp hai mắt, trong đầu nhớ kỹ cái tên này.

Trong lòng lập tức trầm tiếng nói: “Không phải chỉ có một mình Tiếu Thương Sinh, Thí Thần năm đó là bị Dạ Cửu U đánh trọng thương, nói cách khác, Dạ Cửu U cũng có tham dự vào trong đó, thậm chí Dạ Cửu Thiên cũng có tham dự vào trong đó, có thể là ba người bọn hắn hợp lực đánh trọng thương Thí Thần!”

“Không sai, chính là dạng người âm hiểm đó.” Nhạc Thạch phẫn hận gật đầu, trong mắt như phun ra lửa, nói tiếp: “Sau đó không biết vì sao, một linh hồn phân thân của của Tiếu Thương Sinh đột nhiên chạy đến.”

“Có lẽ là chó cắn chó.” Tiêu Phàm nói thầm một câu.

Trong lòng hắn đã có một phỏng đoán đại khái, đó chính là Tiếu Thương Sinh lén vào Thiên Địa Lao Ngục, cũng chính là mảnh Cổ mộ này, sau đó đánh lén lão tổ của Nhạc Thạch, cũng đánh chết hắn.

Sau đó chọc giận Thí Thần, Thí Thần truy sát Tiếu Thương Sinh rời khỏi Cổ mộ, cuối cùng rất có khả năng bị ba người Dạ Cửu U, Dạ Cửu Thiên cùng Tiếu Thương Sinh hợp lực vây giết.

Lúc đó, kỳ thật cũng không giống như lịch sử đã ghi chép rằng Thí Thần Thú chỉ đại chiến với Dạ Cửu U, đúng hơn là Thí Thần đại chiến tam đại Thiên Thần.

Đáng tiếc, cụ thể như thế nào tạm thời không có cách nào tìm hiểu được, Thí Thần không còn là nó trước đây, có rất nhiều ký ức đã sớm bị mất.

Một mình đối chiến với tam đại Thiên Thần, Thí Thần thú không địch lại, sau khi trọng thương, ba người kia lại bắt đầu tàn sát lẫn nhau, Dạ Cửu U bị chém thành tám khối, trấn phong tại các nơi.

Mà sau khi Tiếu Thương Sinh chạy trốn, dùng một linh hồn phân thân lừa gạt Dạ Cửu U cùng Dạ Cửu Thiên, chân thân của hắn vẫn lưu tại Chiến Hồn đại lục.

Đồng thời Dạ Cửu Thiên cũng bị thương thảm trọng, cho nên mới tu luyện Âm Dương Luân Hồi Quyết, một lần nữa sinh ra một linh hồn mới.

Nói chính xác, Dạ Cửu Thiên mới là người thắng cuối cùng.

Đương nhiên, việc này chỉ là phỏng đoán của Tiêu Phàm, dù sao, về sau Thí Thần Thú lại bị ai đó giết chết, mặc dù hắn đã từng hoài nghi do Chiến Luân Hồi làm, nhưng bây giờ xem ra, chưa chắc đã là Chiến Luân Hồi giết chết Thí Thần.

“Vẫn có quá nhiều nghi ngờ, có lẽ tương lai chỉ có thể tìm đáp án từ trong miệng Tiêu Thần Võ.” Tiêu Phàm khẽ nheo hai mắt, trong lòng ngưng tiếng nói.

“Được rồi, đến thời điểm rời đi rồi, các ngươi cũng quen thuộc với giới này, chỉ cho chúng ta một phương hướng đi.” Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, nhìn về phía Nhạc Thạch nói.

“Được.” Nhạc Thạch kích động gật đầu, bây giờ cuối cùng cũng có thể rời khỏi Cổ Hoang sơn mạch, cơ hội như thế này rất khó gặp được.

Chẳng biết tại sao, Nhạc Thạch đối với Tiêu Phàm vô cùng tín nhiệm, tựa như là Tiêu Phàm nhất định có thể giải trừ được lời nguyền trên người của Nhạc Nhân Tộc bọn hắn.

Sau một khắc, Nhạc Thạch chỉ cho Tiêu Phàm một phương hướng, hơn một trăm Nhạc Nhân Tộc cùng chui vào lòng đất, khắp nơi khôi phục bình tĩnh.

“Nhạc Nhân Tộc là một chủng tộc đặc thù.” Kiếm La nhìn thấy một màn này, không khỏi thở dài một hơi.

“Nhạc Nhân Tộc bây giờ đã bị thoái hóa, nghe đồn là Cổ Nhạc tộc mới lớn mạnh, bọn hắn đánh nhau đều là dùng từng tòa núi lớn điên cuồng công kích, người càng mạnh, còn có thể dùng tinh thần làm vũ khí.” Tiêu Phàm lắc đầu nói.

Trong lòng hắn cũng rất chờ mong, nếu như sau này Nhạc Nhân tộc có thể giải trừ lời nguyền, khôi phục lại Huyết Mạch, biến thành Cổ Nhạc tộc, lại sẽ trở nên cường đại như thế nào đây?

“Đi nào.” Tiêu Phàm khoát tay, một mình ngồi ở trên đầu Thần Châu bắt đầu tu luyện.

Vừa mới đột phá tới bát biến Chiến Thần, lĩnh ngộ tám thành Sinh Tử Áo Nghĩa, vừa vặn rèn sắt khi còn nóng.

Từ khi tiến vào Thiên Địa Lao Ngục đến giờ, Tiêu Phàm đối với Áo Nghĩa lại có lĩnh ngộ mới, nhất là Sinh Tử Áo Nghĩa, Tiêu Phàm dường như đã lĩnh ngộ được một đại kiếm chiêu, chỉ là cần thời gian để hoàn thiện mà thôi.

Cũng ngay tại thời điểm bọn Tiêu Phàm đang phi hành, tại một sơn cốc trong chỗ sâu của Cổ Hoang sơn mạch, mấy bóng dáng đang lơ lửng trên không, đứng giữa là một bạch bào thanh niên.

Bạch bào thanh niên một tay cầm kiếm mà đứng, mày kiếm mắt sáng, tư thế hiên ngang, quanh thân kiếm khí cuồn cuộn, đáng sợ đến cực hạn, nếu như Tiêu Phàm ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

Một ống tay áo của hắn trống rỗng, hiển nhiên là một tay bị cụt, cho dù như thế, ánh mắt bảy tên tu sĩ xung quanh hắn khi nhìn về phía hắn vẫn tràn đầy kiêng kị.

Trên cánh tay phải của hắn, có một vết kiếm, vết kiếm lộ ra từng tia máu tươi, máu tươi đã dần dần biến thành màu đen, không cần nghĩ cũng biết rõ, đây chính là dấu hiệu bị trúng độc.

Cho dù bị trúng độc, sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng lưng của bạch bào thanh niên vẫn thẳng tắp như cây tùng, con ngươi sắc bén như kiếm.

Nơi xa, một chiếc Thần Châu lơ lửng giữa không trung, lẳng lặng nhìn vào sơn cốc, phía trên boong thuyền, một nữ tử xinh đẹp khoác áo lông màu đỏ đứng đó, trên mặt nghiền ngẫm nhìn vào bên trong sơn cốc.

Môi đỏ yêu diễm lộ ra vẻ gợi cảm vô tận, trong khi bước đi, bờ eo thon như rắn nước linh động vô cùng, con ngươi của nàng rơi vào trên người của thanh niên cụt một tay kia, giống như đang đánh giá một con mồi.

“Độc Tí Kiếm Thần, ngươi đầu hàng đi, Cửu Công Chúa nể ngươi là một nhân tài, mới không giết ngươi, chỉ cần ngươi gia nhập trận doanh của Cửu Công Chúa, độc trên người ngươi cam đoan sẽ lập tức giải trừ, cũng ban thưởng cho ngươi vô số đan dược và công pháp.”

“Không sai, Cửu công chúa nhân từ, bây giờ mới không giết ngươi, nếu là đổi lại công chúa và vương tử khác, bây giờ ngươi đã chết rồi.”

“Đầu hàng đi, độc trên người ngươi, nhiều nhất chỉ có thể kiên trì thời gian một nén nhang.”

Nhóm người vây công thanh niên tu sĩ cụt một tay ngươi một lời ta một câu, thần sắc hững hờ, trong giọng nói đều là ý lấy lòng đối với nữ tử xinh đẹp kia.

“Thời gian một nén nhang, đã đủ để giết các ngươi.” Thanh niên cụt một tay lông mày như đao như kiếm, lộ ra một luồng khí sắc bén vô tận.

Trường kiếm cầm trong tay, thần sắc khôi phục như thường, mạn thiên kiếm khí kia, như một tiểu xà linh động, vây quanh hắn xoay tròn.

Ngay sau đó, trường kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng khẽ múa, vô số kiếm khí bị kiếm trong tay hắn kéo theo, sau đó chia ra làm bảy, xông thẳng tới bảy người vây quanh hắn mà đi.

“Hừ, ta cũng phải nhìn xem, ngươi có phải đáng sợ như trong truyền thuyết hay không!” Một người trong đó hừ lạnh một tiếng, không lùi mà tiến tới, tung một quyền đánh ra.

Một biển lửa ngập trời, trong nháy mắt bao phủ lấy màn kiếm khí kia, gần như đồng thời, sáu người khác cũng bắt đầu có hành động.

Uy danh của Độc Tí Kiếm Thần, bọn hắn không thể không cẩn thận, mặc dù hắn chỉ là một tên thất biến Chiến Thần, nhưng nghe đồn hắn đã chém giết không ít cửu biến Chiến Thần.

Tu vi của bảy người này đều là bát biến Chiến Thần trở lên, còn có ba tên là cửu biến Chiến Thần, bảy người hợp lực, cho dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của bọn hắn.

“Long Xà Vũ!”

Thanh niên cụt một tay quát một tiếng, tốc độ của bảy kiếm xà kia bỗng nhiên bạo tăng, kiếm quang cũng càng ngày càng sáng chói lên, tựa như phát sinh một loại biến hóa nào đó, từ rắn hóa rồng.

Sau một lát, bảy luồng long hình kiếm khí bắn ra, đan chéo lẫn nhau, hư không thỉnh thoảng truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, bảy người bị long kiếm chi khí quấn quanh, toàn thân chảy đầy máu tươi.

Sau một lát, hư không mới khôi phục bình tĩnh, mà bảy người kia, sớm đã không thấy tăm hơi, bị bảy luồng long hình kiếm khí hình xé vỡ nát, cái gì cũng không lưu lại.

“Phù ~” Thanh niên cụt một tay thở ra một hơi, sắc mặt càng ngày càng trắng bạch, trên trán từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu lăn xuống, bắt đầu há mồm thở dốc.

Thân thể hoạt động nhanh, huyết dịch trong cơ thể hắn lưu động cũng tăng nhanh, vì vậy độc tố khuếch tán cũng nhanh hơn không ít.

Thân thể hắn chậm rãi rơi trên mặt đất, một tay dùng kiếm chống đỡ thân thể, vẫn có chút lung la lung lay, trên khuôn mặt trắng bệch còn hiện ra một tia hắc sắc.

Nhưng đôi con ngươi đen kịt kia, lại càng ngày càng lăng lệ, lộ ra ánh sáng sắc bén vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.