Chúc mọi người năm mới vui vẻ:“3
Sau khi Tiêu Phàm và Bàn Tử rời đi, đám người Triệu Vô Bệnh hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần.
- Vô Bệnh, sự tình Lạc Trần?
Tô Mộc Vũ một bên mở miệng nói, thần sắc có chút ngưng trọng.
Sắc mặt Triệu Vô Bệnh âm trầm, sau một lúc, hắn hít một hơi nói:
- Các ngươi cứ tỏ ra không biết gì, việc này, ta tự mình nói cho Lâm lão.
- Được.
Đám người gật đầu, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, vạn nhất sư tôn Lạc Trần đem cái chết của Lạc Trần đổ hết lên đầu bọn họ thì bọn họ phải chết không chút nghi ngờ.
- Mặt khác, ân oán giữa ta và Tiêu Phàm từ nay xóa bỏ, các ngươi về sau tốt nhất cũng đừng đối địch với hắn.
Triệu Vô Bệnh nhắc nhở với đám người, ánh mắt nhìn về thi thể Lạc Trần sau đó giơ tay lên liền thu thi thể vào bên trong Hồn Giới.
Tiêu Phàm có vài điều nghi hoặc còn muốn hỏi Bàn Tử, nhưn vừa mới bước vào tầng thứ ba thì chưa đợi Tiêu Phàm kịp phản ứng thì Bàn Tử đã biến mất, cảnh sắc bốn phía cũng biến thành một cái lôi đài rộng lớn.
Hai đạo hư ảnh lại đột nhiên xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, nhìn kỹ thì hai hư ảnh này giống y như đúc hư ảnh lần trước Tiêu Phàm đã chém ở tầng hai, thậm chí ngay cả khí tức đều không hề khác nhau chút nào.
- Hai tên Chiến Tôn cảnh hậu kỳ? Chẳng lẽ tầng thứ tư, tầng thứ năm là bốn tên và tám tên?
Tiêu Phàm cau mày một cái, nếu như quả thật như thế thì độ khó khi lên đến tầng thứ bảy cũng không phải nhỏ.
- Tiên hạ thủ vi cường.
Tiêu Phàm không đợi hai cái hư ảnh hoàn chỉnh thì đã lao ra như sao băng.
- Kim Cương Chỉ!
Chỉ là Nhị Phẩm Chiến Kỹ nhưng lại ẩn chứa uy lực vô cùng lớn, chỉ lực vô kiên bất tồi(có thể phá hủy mọi thứ) hung mãnh đâm ra, trong nháy mắt đâm xuyên cổ họng của một hư ảnh.
- Phốc!
Hư ảnh kia đột nhiên nổ tung, sương mù cuồn cuộn dung nhập vào cơ thể của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không dừng lại, thân thể lao về hư ảnh còn lại, một chiêu Vô Tận Chi Kiếm xuyên thủng lồng ngực người kia.
Huyễn Cảnh biến mất, cảnh sắc tầng thứ ba hiện ra mắt Tiêu Phàm, Bàn Tử bên cạnh vẫn chưa có tỉnh lại, bên trong tầng thứ ba cũng không có bóng dáng người khác, Tiêu Phàm cũng không tiếp tục đi lên mà ngồi xuống chờ đợi Bàn Tử.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Bàn Tử tràn ngập cảm kích, Bàn Tử sở dĩ giết chết Lạc Trần cũng vì muốn cừu hận của sư tôn hắn không hướng về mình thôi.
- Người huynh đệ như ngươi, ta nhận rồi.
Tiêu Phàm trong lòng thầm nói.
Cứ như thế đợi nửa nén hương, lúc này Bàn Tử mới mơ màng tỉnh lại, mồ hôi đã sớm ướt đẫm y phục hắn.
- Lão Tam, ngươi tỉnh lại từ lúc nào?
Bàn Tử kinh dị nhìn Tiêu Phàm.
- Không lâu.
Tiêu Phàm cười cười, hắn không muốn đả kích Bàn Tử, thời gian hắn bên trong Huyễn Cảnh chỉ trong vòng ba lần thở:
- Đúng rồi, ngươi ở trong Huyễn Cảnh gặp đươc thứ gì?
-jvocVkẊ Hai tên Chiến Tôn hậu kỳ, bọn hắn khó chơi cứ như Chiến Tôn cảnh đỉnh phong vậy.
Bàn Tử nói ra.
- Xem ra đều giống nhau, vậy tầng thứ nhất thì sao?
Tiêu Phàm lại hỏi, trong tầng thứ nhất hắn thấy có rất nhiều người lâm vào mộng cảnh, nhưng hắn thì cái gì cũng không phát sinh.
- Không có gì.
Bàn Tử ngại ngùng gãi đầu một cái, sắc mặt hơi đỏ lên.
- Tên gia hỏa ngươi không phải lại gặp mộng xuân chứ.
Tiêu Phàm làm sao còn không biết cách làm người của Bàn Tử nữa.
- Ta vẫn là xử nam a, ngẫm lại cũng rất bình thường mà, Bàn gia ta muốn trở thành nam nhân như chiến thần, một chút Huyễn cảnh này làm sao có thể ngăn bước chân của ta.
Bàn Tử ngô từ chính nghĩa nói.
- Chiến thần là ai?
Tiêu Phàm nghi ngờ nói.
- Biến.
Bàn Tử giận mắng một tiếng, một cước đạp về phía Tiêu Phàm, thân hình Tiêu Phàm lóe lên liền tránh thoát được.
- Đúng rồi, ba tên Lăng Phong, Tiểu Ma Nữ và Tiểu Kim vẫn còn ở trên, hơn nữa, Khúc Lân, Lý Tuyết Y, Vân Lạc Tuyết cũng ở phía trước, chúng ta cũng nên nhanh chóng tiến lên.
Bàn Tử đột nhiên nói.
- Đi.
Tiêu Phàm gật đầu, cho đến nay thì Tiêu Phàm vẫn không có hảo cảm gì đối với đám người Vân Lạc Tuyết.
Tầng thứ tư giống như Tiêu Phàm đã tính trước, trừ khung cảnh khác biệt ra thì đối diện vẫn xuất hiện bốn đạo hư ảnh, bốn người đều là tu vi Chiến Tôn hậu kỳ.
Tiêu Phàm vẫn xuất thủ quyết đoán, tìm đúng nhược điểm của bốn người, chỉ trong vòng mười mấy giây thì tất cả bốn hư ảnh đều biến thành hắc vụ bay vào trong cơ thể hắn.
- Luyện Tâm Tháp cũng chỉ có thế.
Tiêu Phàm rất nhanh tỉnh lại, không khỏi cau mày một cái, Luyện Tâm Tháp không giống Luyện Tâm Tháp mà ngược lại giống chiến kỹ thí luyện tháp.
Đột nhiên, Tiêu Phàm cảm giác được dị dạng trong đan điền, Vô Tận Chiến Quyết bắt đầu vận chuyển, Hồn Lực cuồn cuộn hướng về bên trong kinh mạch tản đi, một cỗ khí tức cuồng bạo từ trên người Tiêu Phàm bộc phát.
- Chiến Tôn đỉnh phong?
Tiêu Phàm không tin, hắn cẩn thận kiểm tra lại cơ thể một lần:
- Chẳng lẽ vẫn còn trong Huyễn Cảnh?
Ba!
Tiêu Phàm hung hăng tát vào trên mặt mình một cái, trên mặt truyền đến một trận đau nhói, lúc này hắn mới tin mình đã đột phá đến Chiến Tôn cảnh đỉnh phong.
Thấy bốn phía không có ai, Tiêu Phàm trực tiếp ngồi xếp bằng trên mặt đất, củng cố tu vi bản thân.
Sau một lúc Tiêu Phàm mới dừng lại.
- Đã đột phá đến Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, Chiến Tông cảnh ngày càng gần rồi.
Tiêu Phàm cười cười, mặc dù không biết tại sao mình lại đột phá nhưng xem như cũng hợp lý đi, mấy ngày qua hắn đã có cảm giác muốn đột phá Chiến Tôn đỉnh phong nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp mà thôi.
Oanh!
Ngay lúc này, trên người Bàn Tử tản mát ra khí tức cuồng bạo, Tiêu Phàm đứng không vững, trực tiếp bị thổi bay, trên mặt lộ ra thần sắc quái dị:
- Bàn Tử cũng đột phá?
Chờ đợi nửa ngày, Bàn Tử lúc này mới mở hai mắt ra ngửa mặt lên trời cười to nói:
- Ha ha, Bàn gia rốt cục sắp đột phá lên Chiến Tông cảnh rồi.
Tiêu Phàm trợn mắt nhìn Bàn Tử, ngươi lúc này mới đột phá Chiến Tôn đỉnh phong, khoảng cách Chiến Tông cảnh còn rất dài đấy.
- Lão Tam, ta phát hiện một kiện sự tình, hình như những hắc vụ tiến vào người chúng ta chính là thứ đại bổ.
Bàn Tử đột nhiên nghiêm túc nói.
- Hắc vụ?
Tiêu Phàm cau mày, hồi tưởng lại từng màn bên trong Huyễn Cảnh, có lẽ đúng như Bàn Tử nói, hắc vụ kia chính là mấu chốt để bọn hắn đột phá.
Lúc này, Tiêu Phàm gật đầu nói:
- Tiến vào tầng thứ năm thử một chút thì biết, nếu như hắc vụ quả thực hữu dụng với chúng ta thì nhất định phải kiêng trì đến tầng thứ bảy.
- Lão Tam, ta sợ.
Nào thấy Bàn Tử không nhúc nhích, hai ngón tay duỗi ra xoay quanh nhau.
- Sợ? Lúc trước giết Lạc Trần ngươi không sợ, hiện tại sợ cái gì?
Tiêu Phàm tức giận nói, cảm xúc của tên mập này cũng thất thường quá đi.
- Ngươi nghĩ kỹ đi, tầng thứ tư đã là bốn tên Chiến Tôn cảnh hậu kỳ, hiện tại chúng ta đột phá Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, nếu vạn nhất gặp phải tám tên Chiến Tôn cảnh đỉnh phong thì làm sao bây giờ?
Bàn Tử nói ra.
Tiêu Phàm tay phải sờ sờ cằm, gật đầu:
- Ngươi nói cũng không sai, nhưng nếu quả thật hắc vụ tốt như ngươi nói thì nhất định phải giết thêm vài tên.
- Không phải như vậy, có người đã từng thử qua, một khi lâm vào bên trong Huyễn Cảnh nếu không giết hết địch nhân thì không có cách nào tỉnh lại được, có mấy người ở trong Huyễn Cảnh lao lực quá độ mà chết, đây cũng chính là điều mà ta lo lắng.
Bàn Tử lại nói, thần sắc lo lắng vô cùng.
Tiêu Phàm sầm mặt lại, thầm nghĩ trong lòng:
- Sát Lục Không Gian, giết chóc mới là giá trị chân chính! Cái gọi là Chiến Đế Truyền Thừa chẳng lẽ chính là cái Luyện Tâm Tháp này?
- Bọn Tiểu Ma Nữ ở đâu?
Tiêu Phàm lại nói:
- Ngay cả bọn Vân Lạc Tuyết đều dám xông lên tầng thứ năm, chúng ta chẳng lẽ lại thua bọn hắn?
- Chết thì chết a!
Bàn Tử nghe vậy, khẽ cắn môi, khí thế bừng bừng tiến vào tầng thứ năm.
Cầu Kim Phiếu
Vạn Yên Chi Sào- MềuSiuBự-