Vô Thượng Sát Thần

Chương 686: Chương 686: Hắc Ngọc Sơn Quỷ Dị




Lúc này, mấy người Tiêu Phàm đang dừng lại tại một mảnh vách đá to lớn cách đó không xa. Vách đá vô cùng tối màu, lóe ra quang mang màu đen, từ trên cao nhìn lại giống như tự nhiên mà thành.

Vách đá màu đen lộ ra một loại khí tức nặng nề, tựa như một đầu hồng hoang mãnh thú ẩn núp, ép người ta có chút thở không ra hơi.

- Đây là đá gì? Các ngươi có từng gặp qua chưa?

Ngọc Diện Vô Tình nhìn về phía hai người phía sau nói.

- Không biết, chưa thấy qua.

Hai người lắc đầu, bên trong ánh mắt mang theo một loại sợ hãi, tựa như lại nói, bản thân ngươi đều không biết, còn hỏi chúng ta?

- Lưu Ly, ngươi có từng gặp qua chưa?

Ngọc Diện Vô Tình lại nhìn về phía Lưu Ly nói.

- Không biết, bất quá loại đá này cảm giác thập phần nặng nề, hẳn rất bất phàm, quang thúc kia là cái gì,

chẳng lẽ là có dị bảo xuất thế?

Lưu Ly lắc đầu, thần sắc băng lãnh.

- Có lẽ thật có dị bảo xuất thế, chúng ta xuống dưới nhìn xem.

Nghe Lưu Ly nói, thần sắc Ngọc Diện Vô Tình khẽ động, dẫn đầu hướng về phía dưới phóng đi.

Hai tên tùy tùng cũng không chần chờ chút nào, rất nhanh liền rơi vào vách núi màu đen trước mặt.

Lưu Ly do dự một hồi, cũng cùng đi lên, chỉ có Tiêu Phàm cười lạnh không thôi, đáy mắt chỗ sâu lóe qua một vòng quang mang âm lãnh, thầm nghĩ trong lòng:

- Ta cũng phải nhìn xem, ngươi đến cùng muốn chơi dạng gì.

Tiêu Phàm không tin quang mang kia là đột nhiên sinh ra, như lần trước trong vòng thứ hai khảo hạch gặp được một chùm sáng kiếm khí, có đạo thứ nhất, khẳng định sẽ có đạo thứ hai.

Nhưng quang mang chợt lóe lên rồi biến mất kia hồi lâu đều không có động tĩnh nữa, Tiêu Phàm không nghi ngờ mới là lạ.

Hơn nữa, gặp được Ngọc Diện Vô Tình lại không phải trùng hợp, lúc này mới đi không đến một canh giờ liền gặp được dị bảo xuất thế, trên đời này nơi nào có dạng sự tình tốt như vậy.

Nếu thực như thế, chính là cái bánh từ trên trời rớt xuống.

Bất quá, việc này cũng không trở ngại lòng hiếu kỳ của hắn đối với vách đá đen. Thời khắc tới gần vách đá đen, hắn nhìn rất cẩn thận, xa xa nhìn lại, đây chính là một tòa thạch sơn to lớn mà thôi.

Chỉ là một bên khác toàn bộ mọc đầy thảm thực vật, cùng sơn phong bình thường không có bất kỳ cái gì khác nhau, chỉ có bên này lộ ra bản thể vách núi.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm cũng chuẩn bị theo xuống dưới, bất quá sau một khắc, toàn thân Tiêu Phàm giật mình, tựa như bị chạm điện:

- Không đúng, vách đá đen này làm sao cho ta một loại cảm giác quen thuộc như vậy?

Trong đầu Tiêu Phàm nhanh chóng lóe qua một đống suy nghĩ, cuối cùng hình ảnh dừng lại phía trên cục gạch màu đen. Cục gạch màu đen chính là lần trước tiến vào bảo khố Hoa Gia, Hoa Thiên Bảo đưa cho hắn.

Chất liệu kia cùng thạch sơn này cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ khiến hắn nghi hoặc là cục gạch màu đen khiến đá Bạch Thạch dị động, khẳng định không phải là phàm vật.

Nhưng Hắc Sắc Thạch Sơn này lại thập phần phổ thông, Bạch Thạch căn bản không có bất cứ động tĩnh gì, điều này không đúng.

Tiêu Phàm rất muốn đem cục gạch đen lấy ra cẩn thận so sánh một phen, nhưng vì ngăn ngừa bị Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly phát hiện, Tiêu Phàm cuối cùng vẫn không có đem cục gạch lấy ra.

Hít sâu một cái, Tiêu Phàm cũng cùng đi theo, lách mình xuất hiện cách Lưu Ly không xa.

- Cái này lại có một cái cửa?

Ngọc Diện Vô Tình đột nhiên cả kinh kêu lên.

Theo thanh âm hắn nhìn lại, Tiêu Phàm quả nhiên thấy mấy vết nứt, hình thành một bộ dáng cánh cửa do ngọn núi tách ra, nếu như không nhìn kỹ, thật đúng là khó mà phát hiện.

Không đợi Lưu Ly cùng Tiêu Phàm phản ứng, Ngọc Diện Vô Tình không chút do dự đi lên trước, đưa tay đẩy cửa đá màu đen, chỉ là vô luận hắn dùng lực như thế nào, cửa đá kia cũng không mảy may động đậy.

- Đừng đẩy nữa, cái này hẳn phải dùng chìa khoá.

Lưu Ly lạnh như băng nói ra một câu.

Quả nhiên, theo cửa đá nhìn lại, lại nhìn thấy một lỗ thủng đen kịt, lỗ thủng rất hẹp, nhưng lại dài chừng một tấc, nói là lỗ thủng, còn không bằng nói là khe hở.

Bởi vì cửa đá vốn chính là hắc sắc, người bình thường thật đúng là khó mà phát hiện khe hở này.

- Đáng tiếc, trong này khẳng định có đồ vật bất phàm.

Ánh mắt Ngọc Diện Vô Tình lộ ra một tia tiếc nuối.

- Ngươi không thể trực tiếp oanh mở sao?

Lưu Ly cau mày một cái, nàng cũng rốt cục phát hiện điều không thích hợp, ngươi hiện tại nói thế, có phải cũng đã sớm biết hay không.

Tốt xấu gì thực lực ngươi cũng là Chiến Hoàng đỉnh phong, chẳng lẽ ngay cả một cánh cửa đều không phá nổi sao? Không bằng nói ngươi đã sớm biết rõ cửa này mở không ra?

- Ách? Ta làm sao lại không nghĩ tới a?

Ngọc Diện Vô Tình xấu hổ gãi đầu một cái, trên mặt hơi đỏ lên, khi hắn quay người, con ngươi lại biến vô cùng băng lãnh.

- Các ngươi tránh ra, ta phá.

Ngọc Diện Vô Tình khẽ quát một tiếng, trong tay bỗng xuất hiện một chuôi bảo kiếm bạch ngọc, kiếm khí phát ra, xông thẳng tới cửa đá, ngay lúc đó, hai người kia tựa như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lách mình hướng phía sau thối lui.

Oanh!

Một đạo kiếm khí thần cầu vồng vạch phá chân trời, ngay sau đó một tiếng vang thật lớn, một kiếm Ngọc Diện Vô Tình trảm lên bên trên cửa đá màu đen, thanh âm đinh tai nhức óc vang lên, đốm lửa trên cửa đá bắn tứ tung.

Thậm chí, còn có từng đạo kiếm khí phản xạ quay về, Ngọc Diện Vô Tình phản ứng thập phần tấn mãnh, trực tiếp hướng về không trung lao đi.

- Chém không được?

Lưu Ly lộ ra vẻ kinh ngạc, Ngọc Diện Vô Tình dù sao cũng là Chiến Hoàng đỉnh phong, nắm giữ thực lực siêu việt Hoàng Phủ Chiến Hoàng, thậm chí ngay cả một cái cửa đá đều chém không nổi?

- Lưu Ly, nếu không ngươi thử xem?

Ngọc Diện Vô Tình hơi thất lạc, nói với Lưu Ly.

- Được.

Lưu Ly theo tiếng gật đầu, đi đến hướng cửa đá.

Trong mắt Ngọc Diện Vô Tình hiện lên một vẻ chờ mong, tựa như rất hi vọng Lưu Ly có thể một kiếm phá vỡ cửa đá.

- Loại đá này ta đã nghiên cứu rất nhiều lần, căn bản liền không phải Chiến Hoàng cảnh có thể phá vỡ nổi.

Trong lòng Tiêu Phàm cực kỳ khinh thường, hắn cũng sớm đã nghiên cứu qua cục gạch màu đen.

Lúc ấy Tiêu Phàm cũng không phục, thử nghiệm hồi lâu, cuối cùng mới không thể không từ bỏ, dù là hiện tại hắn mạnh lên, cũng không có tự tin phá vỡ cục gạch màu đen kia.

Thực lực Ngọc Diện Vô Tình có lẽ không yếu, nhưng Tiêu Phàm cũng không cho rằng nàng so với mình mạnh hơn bao nhiêu.

Lưu Ly một chưởng đánh vào bên trên cửa đá màu đen, cửa đá rung động nhè nhẹ mấy lần liền không có âm thanh, nàng lúc đầu không am hiểu tấn công chính diện, Ngọc Diện Vô Tình đều không phá nổi, huống chi nàng?

Ngọc Diện Vô Tình thấy thế, sắc mặt lập tức vừa nhảy, hắn nguyên bản thập phần chờ mong, tâm tình trong nháy mắt rơi xuống thất vọng.

Tất cả những thứ này tự nhiên không thoát được ánh mắt Tiêu Phàm, bất quá hắn hiện tại cũng tin tưởng, Đọa Lạc Cốc này có lẽ thật đúng là lần thứ nhất mở ra.

Bằng không, Hắc Sắc Thạch Sơn này khẳng định sớm đã bị những cường giả kia phá vỡ, bên trong nếu có bảo bối cũng sớm đã bị cường giả Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ lấy đi.

- Có lẽ nhóm Chiến Đế của Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ cũng chưa chắc có thể mở ra, nên mới cố ý để cho chúng ta đến tìm vận may đi.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ tới càng nhiều.

Khả năng này không thấp, dù sao một mảnh Cổ Địa vừa mới mở ra, cường giả Chiến Đế cảnh có thể tiến đến thì đã sớm tiến đến, làm sao có thể đem những đồ vật này lưu cho những người khác được.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm lắc đầu, ngọn núi màu đen cố nhiên bất phàm, coi như hắn có thể mở ra được đồ vật bên trong, lấy thực lực hiện tại của hắn cũng căn bản không giữ được.

- Chất liệu cục gạch đen cùng hắc sắc ngọn núi thực giống nhau như đúc, tám chín phần mười cùng ngọn núi này có quan hệ.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm.

- Ngươi cũng đi thử xem.

Đột nhiên, con ngươi Ngọc Diện Vô Tình băng lãnh nhìn về phía Tiêu Phàm, dùng giọng điệu ra lệnh quát khẽ, một mặt cao cao tại thượng.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.