Vô Thượng Sát Thần

Chương 1644: Chương 1644: Hai Chết Một Chạy




Chín Tiêu Phàm đều là thật, mà lại đều có thể thi triển rải đậu thành binh, hơn hai trăm người trước mặt bọn họ thì đã tính là cái gì?

Ba người Minh La, Hoàng Phủ Thiên Hựu và Sở Vân Phi nghĩ đến trước đó bản thân đã coi thường thường Tiêu Phàm, thậm chí còn tự cho là đúng, mù quáng không biết gì.

Bây giờ xem lại liền buồn cười biết bao!

Chẳng trách Tiêu Phàm vẫn luôn không hề sợ hãi, người ta có thực lực cùng nội tình như vậy, sao có thể sợ hãi vài tu sĩ Chiến Thánh?

Cho dù nhiều hơn nữa thì người ta tiện tay ném ra một tảng đá liền có thể biến thành vô số Hồn thú cấp chín, làm sao có thể giết chết Tiêu Phàm chứ?

Sợ hãi, không cam lòng…

Các loại cảm xúc quanh quẩn trong lòng, ba người Minh La mới nãy vẫn còn tràn đầy tự tin, khí phách tao nhã thì giờ phút này lại không còn bất kỳ ý chí chiến đấu nào nữa.

Thế này thì đấu thế nào?

Đừng nói chỉ có hơn hai trăm người, ngay cả là hơn hai ngàn thì cũng thế nào đây?

Nhưng đáng tiếc là Tiêu Phàm lại không định bỏ qua cho bọn họ, hắn túm lấy vô số tảng đá ném ra, tất cả đều hóa thành Hồn thú đầy trời, giết đến phía hai trăm tu sĩ kia.

Thi triển lực thần thông thì sao? Huyết ma tử sĩ thì lại như thế nào?

Ở chỗ này cũng chỉ là tu sĩ cảnh giới Chiến Thánh mà thôi, tối đa cũng chỉ mạnh mẽ hơn tu sĩ thông thường một chút, chịu đánh giỏi hơn tu sĩ thông thường một chút mà thôi chứ không hề có gì khác cả.

Vốn dĩ trong mắt bọn Minh La chỉ là đơn phương nghiền ép, thế nhưng trong nháy mắt liền biến thành đơn phương tàn sát, mà đối tượng bị tàn sát lại trở thành đám người Minh La bọn họ.

“Đi!” Sở Vân Phi quát to một tiếng, nghiêng người bỏ chạy về phía sau, nếu bây giờ ở lại, một khi bị những Hồn Điêu thú kia vây công thì người chết chính là bọn họ.

Thừa dịp Hồn Điêu thú còn đang bị huyết ma tử sĩ ngăn cản, bọn họ muốn chạy trốn thì vẫn còn có hi vọng rất lớn.

Chỉ cần đi vào bên trong không gian tầng thứ tám thì Tiêu Phàm muốn giết chết bọn họ cũng sẽ không dễ dàng như thế.

Chỉ có điều vừa nghĩ tới khó khăn khi tiến vào không gian tầng thứ tám thì trong lòng mấy người lại run lên, bọn hắn giẫm lên cột đá lôi vân, vốn dĩ cũng không phải là vì tiến vào tầng không gian thứ tám.

Mà là vì dụ dỗ Tiêu Phàm bước vào trong nơi có cột đá lôi vân rồi vây nhốt bọn Tiêu Phàm ở đây.

Thậm chí trước đó Minh La cố ý công kích cột đá lôi vân thứ nhất cũng chỉ là giả bộ mà thôi, hắn không hề muốn phá hủy cột đá lôi vân.

Dù sao trong kế hoạch của bọn hắn thì sau khi giết Tiêu Phàm còn muốn trở về dọc theo đường cũ, sao bọn họ lại có thể tự chặt đứt đường lui của mình cơ chứ?

Nghe được tiếng kêu to của Sở Vân Phi, Minh La và Hoàng Phủ Thiên Hựu lấy lại tinh thần, nhanh chóng bay về phía nơi sâu trong biển lôi vân màu xám.

“Muốn chạy?” Tiêu phàm cười lạnh một tiếng, nghiêng mình đuổi theo.

“Tam ca, ta giúp ngươi một tay!” Quan Tiểu Thất thấy thế liền cầm Phi Vũ Thần Cung trên tay, đặt ba cây tên lên dây, lấy thế kéo căng dây cung rồi ào ào truyền thần lực vào.

Vù một tiếng, ba mũi tên đồng loạt bắn ra, động tác của Quan Tiểu Thất lưu loát tựa nước chảy mây trôi, tuy hắn ta không thể hoàn toàn kéo hết Phi Vũ Thần Cung, nhưng sức mạnh của thần tiễn cũng không hề yếu hơn uy lực của chiến kỹ Thần giai trung cấp.

“Thần Ảnh!”

Khẽ quát một tiếng, trán Quan Tiểu Thất rịn ra vài giọt mồ hôi, hiển nhiên là vừa rồi bắn ba mũi tên cùng lúc cũng là tiêu hao cực lớn đối với hắn.

“A~” Một tiếng hét thảm đột nhiên truyền đến, thế nhưng lại nhìn thấy cơ thể phía sau của Hoàng Phủ Thiên Hựu bị một cây thần tiễn xuyên qua thân thể, ngực xuất hiện một chiếc lỗ lớn.

Hoàng Phủ Thiên Hựu không dám tin mà nhìn xuống ngực mình, nơi đó lộ ra một luồng khí lạnh đang lan ra khắp cơ thể của bản thân, hắn ta cảm giác được cơ thể của mình hoàn toàn không thể động đậy.

“Chết!” Cũng ngay lúc này, Tiêu Phàm đã đuổi kịp đến, Tu La Kiếm rung động, một đạo kiếm khí trực tiếp xuyên qua gáy Hoàng Phủ Thiên Hựu.

Nếu như nói mũi tên của Quan Tiểu Thất kia chỉ có thể khiến Hoàng Phủ Thiên Hựu trọng thương mà thôi thì một kiếm này của Tiêu Phàm chính là đã trực tiếp lấy mạng hắn ta.

Đối với kẻ cấu kết dị tộc, hãm hại người mình thì Tiêu Phàm cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, giết thì cũng đã giết rồi.

Hoàng Phủ Thiên Hựu đến chết cũng không thể ngờ được bản thân vậy mà lại sẽ chết ở nơi này, suy nghĩ cuối cùng trong đầu của hắn ta chính là kiếp sau nhất định không được đắc tội Tiêu Phàm.

Đến lúc này, Hoàng Phủ Thiên Hựu - một trong Thập Đại Yêu Nghiệt đã chết!

Ầm ầm! Tu La kiếm đột nhiên rung động, kiếm khí đầy trời, cơ thể Hoàng Phủ Thiên Hộ bỗng nổ tung, bị kiếm khí chấn đến vỡ nát, chỉ có một viên tinh thạch lấp lánh lơ lửng giữa trời, chính là Thần Lực Chi Tinh của hắn ta.

Tiêu Phàm thu Thần Lực Chi Tinh lại, động tác lưu loát liền mạnh, con ngươi sắc bén lại nhìn về Minh La và Sở Vân Phi phía trước.

Minh La nhìn thấy Quan Tiểu Thất bắn ra một mũi tên, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, chỉ thấy thần lực trên người hắn ta giao động, thân hình hắn ta một giây sau liền đột nhiên biến mất ở chỗ cũ, khi xuất hiện lần nữa thì đã ở bên ngoài cột đá lôi vân thứ mười.

Tại thời điểm mấu chốt, Minh La lại thi triển năng lực thuấn di quỷ dị của hắn ta, tránh thoát một kiếp!

Nhưng Sở Vân Phi lại không may mắn như vậy, bị một mũi tên của Quan Tiểu Thất khóa tại chỗ, căn bản không thể trốn đi đâu được, dù sao thì tốc độ của mũi tên cũng nhanh hơn hắn ta nhiều.

Giữa lúc gấp gáp, Sở Vân Phi chỉ có thể dốc hết sức tấn công, hắn nghiêng người chém ra một kiếm, xung quanh người hắn hiện lên một con hỏa long đỏ thẫm, ngang ngược mà hung mãnh.

“Uỳnh!”

Kiếm khí chém lên trên mũi tên, trong không trung sinh ra một luồng giao động năng lượng mạnh mẽ, tại thời khắc mấu chốt, Sở Vân Phi tránh thoát được một kiếp, nhưng bản thân hắn ta cũng bị mũi tên kia dọa không nhẹ, đồng thời cũng làm cho tốc độ của hắn ta chậm lại.

Tiêu Phàm vốn chỉ cách hắn ta hơn hai mươi trượng đã đến gần, không đợi hắn ta phản ứng lại thì Tu La kiếm bỗng đâm vào trong cơ thể Sở Vân Phi.

Phốc một tiếng, Tu La kiếm đã xuyên qua lồng ngực của Sở Vân Phi.

Tròng mắt Sở Vân Phi run lên dữ dội, muốn chống lại nhưng rồi nhận ra bản thân không thể động đậy, trong cơ thể có một luồng sức mạnh huyền diệu khóa chặt tất cả kinh mạch.

Giờ phút này Sở Vân Phi mới nhận ra trước mặt Tiêu Phàm bản thân cũng chỉ có vậy, ngay cả một con dê đợi làm thịt cũng không bằng.

Tiêu Phàm rút Tu La kiếm về, một tia máu tươi nóng hổi bắn ra, cơ thể Sở Vân Phi lùi lại mấy bước liền, hoảng sợ nhìn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm chậm rãi đi qua, sát khí lạnh như băng bao phủ Sở Vân Phi, cơ thể Sở Vân Phi run rẩy dữ dội, đến tận ranh giới của cái chết thì hắn ta mới biết được chênh lệch thật sự với Tiêu Phàm.

“Biểu đệ!” Tiêu Phàm vừa mới tới gần Sở Vân Phi thì phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói, chỉ thấy một thanh niên mặc áo bào trắng nhanh chóng tiến lại gần bên này, trong thời gian một hơi thở liền xuất hiện trước người Tiêu Phàm.

Người đến không phải ai khác mà chính là Sở Vân Bắc, hắn vậy mà lại luôn ẩn nấp trong đám người này.

“Xin hãy tha cho hắn ta một mạng!” Sở Vân Bắc biết, Sở Vân Phi đã chạm tới điểm mấu chốt của Tiêu Phàm, chỉ cần tội cấu kết với dị tộc kia thì Tiêu Phàm đã không thể tha cho hắn ta rồi.

“Chỉ vì một tiếng biểu đệ này, lần này tha cho hắn ta một mạng!” Tiêu Phàm nhìn Sở Vân Bắc hít sâu nói.

“Cảm ơn biểu đệ.” Sở Vân Bắc nhìn Tiêu Phàm một cách biết ơn.

“Thế nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!” Lời nói của Tiêu Phàm vừa chuyển liền lập tức vung tay lên, từng tia sáng bắn vào bên trong cơ thể phong bế tất cả kinh mạch.

Cuối cùng Tiêu Phàm lại cắm một cây kim châm vào đỉnh đầu hắn ta, châm này vừa hạ xuống thì khí thế trên người Sở Vân Phi nháy mắt biến mất, hắn ta đột nhiên nhận ra không gian ý thức của bản thân đã bị phong bế lại.

Thần Lực Hải cũng như vậy, chỉ có thể chậm rãi tản ra sức mạnh mỏng manh, cùng lắm cũng chỉ có thể phát huy ra sức mạnh của cảnh giới Chiến Thánh.

“Ngươi muốn giết ta không có gì đáng trách, nhưng ngươi liên hợp với Minh La thì chính là đáng chết, nếu còn có lần sau thì ai cầu xin cũng vô dụng.” Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Sở Vân Phi.

Sở Vân Phi trả thù tất nhiên không sai, nhưng đã đến mức dùng bất cứ thủ đoạn nào mà Tiêu Phàm vẫn có thể áp chế sát ý trong lòng không giết hắn ta thì đã cực kỳ không dễ dàng rồi.

“Lão đại, tiểu ngũ, những người này giao cho các ngươi.” Không đợi huynh đệ Sở Vân Bắc mở miệng, Tiêu Phàm đột nhiên nhìn về phía mấy người Lăng Phong ở nơi xa nói.

“Tam ca, còn ngươi?” Quan Tiểu Thất không hề nghĩ ngợi mà hỏi.

“Minh La nhất định phải chết!” Tiêu Phàm đằng đằng sát khí phun ra mấy chữ, lập tức mở ra Tu La Thần Dực, biến thành một tia sáng biến mất tại nơi sâu trong biển lôi vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.