Vô Thượng Sát Thần

Chương 1187: Chương 1187: Hơi Lộ Thực Lực




Người Cổ Thành Sở gia cho rằng Tiêu Phàm là cuồng vọng vô tri, nhưng người chân chính biết Tiêu Phàm đều biết rõ, giờ phút này Tiêu Phàm mới chân chính là hắn, tự tin vô địch.

Nguyên bản Tiêu Phàm còn dự định âm trầm, bởi vì sự tình hắn nói tới xác thực là sự thật.

Tu sĩ dưới hai mươi bốn tuổi, Tiêu Phàm dám khiêu chiến bất luận kẻ nào, ngay từ đầu hắn còn muốn nói 20 tuổi, nhưng hắn vừa nghĩ tới cha mẹ mình ở Sở gia bị tra tấn, lửa giận Tiêu Phàm liền bốc lên cao.

Nếu muốn gây sự với Sở gia, vậy liền dứt khoát một chút, muốn đả kích, vậy liền đả kích hung ác một chút.

Hắn nghĩ đến, nếu như bản thân một người đánh bại tất cả kiêu ngạo trong lòng mọi người Sở gia, người Cổ Thành Sở gia lại sẽ là vẻ mặt gì đây?

Sở gia có hai điểm kiêu ngạo, một là kiêu ngạo thân làm Cổ Tộc, tài nguyên vô số, một tu sĩ Đế Triều nho nhỏ như thế nào lại lọt vào mắt bọn họ.

Hai là kiêu ngạo thân làm Luyện Dược Thế Gia ngàn năm, phóng nhãn khắp Chiến Hồn Đại Lục, nếu như Sở gia tự xưng luyện dược thứ hai thì không ai dám nói mình luyện dược hạng nhất.

Tiêu Phàm chính là muốn đánh nát kiêu ngạo của bọn hắn, cho nên vô luận tu vi hay là luyện dược, hắn đều muốn đánh bại Sở gia!

Hắn muốn nói cho Sở gia, tra tấn cha mẹ hắn sẽ phải trả đại giới nhất định!

Đương nhiên, Tiêu Phàm làm như vậy một mục tiêu khác chính là đem sự tình làm lớn chuyện, Sở Vân Phi bọn hắn vì bận tâm mặt mũi nên sẽ không âm thầm ứng phó bản thân.

Chỉ cần trước khi Vạn Thánh Dược Điển kết thúc tìm ra cha mẹ mình, đến thời điểm đó hắn liền có thể rời khỏi Cổ Thành Sở gia, trời cao mặc chim bay, Sở gia có thể làm gì được hắn?

- Ngươi rất tốt!

Sở Vân Phi dữ tợn, hắn tới đây vốn là vì giết Tiêu Phàm, nhưng hiện tại sự tình đã vượt qua hắn khống chế.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, hắn đang chờ đợi người Sở gia ứng chiến, đồng thời một bên thi triển Bất Hủ Lĩnh Vực khôi phục thân thể.

Khiêu chiến cả tòa Cổ Thành Sở gia, Tiêu Phàm cũng không dám khinh địch, hắn nhất định phải đem trạng thái bản thân điều tiết đến tốt nhất.

- Cổ Thành Sở gia ta ứng chiến!

Sở Vân Phi sát khí nặng nề nói, sau đó liếc nhìn lấy bốn phía, vận chuyển Hồn Lực nói:

- Người Cổ Thành Sở gia ở đâu, có ai dám ứng chiến không?

- Có gì không dám!

Từng đợt tiếng hét to vang lên, chỉ một thoáng, lần lượt từng bóng người đạp không mà lên, vẻn vẹn mấy tức thời gian, hư không liền giăng đầy vô số người, tất cả đều phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiêu Phàm đã không biết chết bao nhiêu lần.

- Xa luân chiến sao?

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, bất quá trong lòng cũng có chút không bình tĩnh, bởi vì trong số những người này, số lượng Chiến Thánh cảnh trung kỳ cũng không ít, thậm chí còn có một hai Chiến Thánh hậu kỳ.

- Đừng nói người Cổ Thành Sở gia ta khi dễ ngươi, vô luận đấu thực lực hay là đấu luyện dược, Sở gia đều chỉ ra ba người, ba ván thắng hai, nửa đường cho ngươi một canh giờ nghỉ ngơi.

Sở Vân Phi một mặt ngạo khí, hắn cũng là một kẻ không nhận thua.

- Chủ muốn thế nào thì khách thế đó.

Tiêu Phàm uể oải hồi đáp, cười tủm tỉm nhìn Sở Vân Phi.

Hắn tự nhiên biết rõ Sở Vân Phi có chút không phục, bởi vì Sở Vân Phi tuổi tác đã vượt qua hai mươi bốn tuổi, cho nên hắn là không có khả năng tham gia đánh một trận.

- Hừ!

Sở Vân Phi hừ lạnh một tiếng, sau đó trong đám người đi lại, sau nửa ngày, Sở Vân Phi tuyển ra sáu người, bốn nam hai nữ, khí

tức trên thân mỗi người đều vô cùng đáng sợ.

Lấy thực lực Tiêu Phàm tự nhiên liếc mắt liền nhìn ra tu vi những người này, hai Chiến Thánh hậu kỳ, hai Chiến Thánh trung kỳ, hai Chiến Thánh sơ kỳ, đội hình xác thực vô cùng cường đại.

Mấy người song song đứng đối diện Tiêu Phàm, mấy cỗ khí tức cường đại xông thẳng về Tiêu Phàm.

- Rống!

Đột nhiên, Tiểu Kim trên bờ vai Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt ra, nổi giận gầm lên một tiếng, phẫn nộ nhìn chằm chằm bốn nam hai nữ đối diện.

- Ngủ tiếp đi, ta có thể giải quyết.

Tiêu Phàm sờ sờ đầu Tiểu Kim, dù là vừa nãy hắn cùng với Sở Vân Phi chiến đấu, Tiểu Kim đều không có tỉnh lại.

Mà hiện tại, Tiểu Kim cũng cảm thụ đến một cỗ áp lực nhàn nhạt, cho nên mới tỉnh.

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, sắc mặt Sở Vân Phi khó coi, vừa nãy hắn cùng với Tiêu Phàm chiến đấu, hắn cũng không có nhìn thấy Tiểu Kim tỉnh lại, chiếu theo ý tứ Tiêu Phàm há không phải bởi vì Tiêu Phàm có thể giải quyết bản thân cho nên nó mới không để ý tới?

- Ngươi có khẩu khí thật đúng là không nhỏ, nếu ngươi thua thì phải như thế nào?

Sở Vân Phi giận dữ nói:

- Quỳ gối bên dưới Thiên Thánh Lâu ba ngày ba đêm, hô to ta sai, như thế nào?

- Có thể.

Tiêu Phàm gật đầu:

- Nếu như ta thắng, Sở Vân Phi ngươi phải chăng cũng nguyện ý quỳ gối bên dưới Thiên Thánh Lâu ba ngày ba đêm, hô to Cổ Tộc Sở gia không mạnh như vậy, như thế nào?

- Ngươi!

Sở Vân Phi hai mắt huyết hồng hiện ra sát mang, cắn răng nói:

- Có thể!

- Nói miệng không có bằng chứng, giấy trắng mực đen là tốt nhất.

Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh nói.

- Như ngươi mong muốn!

Sở Vân Phi âm thanh lạnh lùng nói, hắn ra lệnh một tiếng, rất nhanh liền có người mang hiệp định đến, Tiêu Phàm cùng Sở Khinh Cuồng đều ký tên đồng ý.

Sở Vân Bắc nguyên bản muốn ngăn cản, bất quá vừa nghĩ tới thái độ Sở Vân Phi đối với hắn, hắn liền dứt khoát ngậm miệng không nói, hắn cũng biết rõ lúc này hắn nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Tiêu Phàm nói đã kích động thần kinh tu sĩ toàn thành, việc này đã không phải một mình hắn có thể ngăn cản.

- Yêu cầu của ngươi đều xong, bây giờ có thể bắt đầu?

Sở Vân Phi hận không thể lập tức đem Tiêu Phàm giẫm ở dưới chân, để hắn chính miệng nhận sai bên dưới Thiên Thánh Lâu.

- Tự nhiên có thể.

Khóe miệng Tiêu Phàm giương lên, tựa như âm mưu đạt được.

Sau đó ánh mắt lại quét bốn nam hai nữ một cái, cười nhạt nói:

- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, bên trong sáu người bọn hắn có hai người tuổi tác đã vượt qua 28 tuổi, đừng tưởng ta là đứa bé ba tuổi.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt một thanh niên cùng một nữ tử trong đó chớp lên, trong mắt những người khác lại là vẻ kinh ngạc, sau đó biến thành phẫn nộ, cho rằng Tiêu Phàm hung hăng càn quấy.

- Ngươi thực coi mình là Thần à, có thể một cái nhìn ra tuổi tác người khác?

Sở Vân Phi mặt coi thường nói.

- Ta không phải Thần, nếu như ta là Thần, đoán chừng ngươi không có dũng khí nói chuyện cùng ta.

Tiêu Phàm thập phần chân thành nói.

Sắc mặt Sở Vân Phi kìm nén đến đỏ bừng, quả thực là một lời cũng không dám phản bác, nếu như Tiêu Phàm là Thần, còn chỗ nào đến phiên hắn trước mặt Tiêu Phàm phách lối như thế.

- Bất quá, ta không chỉ là một Luyện Dược Sư mà còn là một Bác Sĩ, xác nhận tuổi tác một người cũng không phải quá khó khăn.

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng:

- Cũng tỷ như Sở Vân Phi ngươi năm nay hẳn là hai mươi bốn tuổi rưỡi, nếu như da mặt ngươi dày một chút, ngươi có thể đi ra đánh với ta một trận mà không cần lựa chọn người khác.

- Cả tòa Cổ Thành Sở gia biết rõ tuổi tác ta không ít, ngươi biết rõ cũng không tính là lạ đi?

Sở Vân Phi vẫn khinh thường nói.

Những người khác cũng như thế, bọn hắn không tin Tiêu Phàm nhìn người một cái liền có thể đánh giá ra tuổi tác, nếu như thế thì cũng quá Yêu Nghiệt.

- Ta đối với ngươi không bất cứ hứng thú gì, các ngươi có tin ta hay không cũng không quan tâm, nhưng Kiếm mỗ cũng không phải mặc người nhào nặn.

Tiêu Phàm thần sắc cũng chầm chậm biến băng lạnh, trong lòng cười lạnh nói:

- Nhìn đến ta nếu không bộc lộ tài năng, thật đúng cho là ta dễ ức hiếp, đáng tiếc, thế giới này có vẻ như cũng không biết có Cốt Linh nói chuyện.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm đột nhiên nhìn chằm chằm sáu người đối diện nói:

- Bên trong sáu người bọn hắn, hai Chiến Thánh hậu kỳ đều trong khoảng 28 tuổi đến 29 tuổi.

Vừa dứt lời, rất nhiều người ánh mắt liền bắt đầu liếc nhìn mấy người kia cùng Tiêu Phàm.

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.