Vô Thượng Sát Thần

Chương 730: Chương 730: Huyết Mạch Dị Tượng




Bạch Long bị một quyền Mạc Thiên Nhai đánh bay, thể nội gãy tận mấy chiếc xương sườn, lục phủ ngũ tạng chấn động không ngừng, huyết dịch cũng xốc lên không thôi, có thể thấy một kích này của Mạc Thiên Nhai thật đáng sợ.

Khóe miệng của hắn tràn ra một tia máu tươi, con ngươi băng lãnh nhìn Mạc Thiên Nhai, trong lòng có chút hối hận, sớm biết thế thì mình đã rời đi, để Hắc Hổ thủ ở chỗ này.

- Khụ khụ ~

Bạch Long ho ra mấy ngụm máu tươi, quay người liền hướng nơi xa bỏ chạy, lĩnh giáo thực lực Mạc Thiên Nhai, hắn nào còn dám lưu ở chỗ này.

Cách Tiêu Thành bên ngoài mấy dặm, một nơi trong rừng, vài đôi mắt nhìn chằm chằm vị trí Tiêu Thành, vừa hay nhìn thấy một màn này mọi người thấy một trận hãi hùng khiếp vía.

- Tiêu Thành biên hoang vậy mà cũng có cường giả Chiến Đế! Khó trách Đại Trưởng Lão để cho ba người chúng ta tới, Mộ Dung Tuyết rất có thể là được người ở đây cứu.

Một hắc y nhân tương đối gầy gò trong đó mở miệng.

- Chiến Đế cảnh thì như thế nào? Tìm không ra Mộ Dung Tuyết, Lôi gia bên kia đã muốn phát điên, uy tín đối với Diêm La Phủ sẽ có ảnh hưởng rất lớn, cho dù hủy diệt tòa thành nhỏ này cũng phải tìm ra Mộ Dung Tuyết.

Một hắc y nhân khác trên mặt có một vết sẹo thật sâu mở miệng nói.

- Không sai, Mộ Dung Tuyết không chết, Lôi gia sẽ không từ bỏ ý đồ. Đúng rồi, các ngươi vừa mới không nghe thấy sao? Hai người vừa mới đào tẩu hình như là người Đại Long Đế Triều.

Hắc y nhân tương đối thấp ánh mắt sáng lên, khóe miệng uốn cong nói.

- Đại Long Đế Triều bây giờ đã đổi chủ, có vẻ như chính là Lôi gia phía sau duy trì, kể từ đó, Lôi gia há không phải rất có thể phái người tới đây sao?

Hắc y nhân gầy gò kinh ngạc nói.

- Trước tiên âm thầm chui vào tòa thành nhỏ này, nhìn có tung tích Mộ Dung Tuyết hay không, lão đầu Chiến Đế cảnh cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy, vạn nhất hắn muốn ngăn cản vậy liền đem tòa thành nhỏ này trực tiếp đồ sát.

Ngữ khí hắc y nhân có vết sẹo băng lãnh.

Hai người khác gật đầu, ba người đồng thời biến mất trong rừng, tựa như cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện.

Cũng đúng lúc này, Mạc Thiên Nhai bỗng nhiên nhìn về phía rừng, trong mắt lóe lên một vòng lãnh quang, trong lòng trầm ngâm nói:

- Huyết Sát Chi Khí thật dày đặc, những người này là sát thủ?

Nghĩ vậy, sắc mặt Mạc Thiên Nhai càng ngày càng âm trầm, hắn biết Tiêu Phàm muốn đi tham gia Sát Vương Thí Luyện.

Bây giờ đã có sát thủ Chiến Đế cảnh xuất hiện ở bên ngoài Tiêu Thành, hắn trong nháy mắt liền liên tưởng trên người Tiêu Phàm, chẳng lẽ Tiêu Phàm đắc tội một Tổ Chức Sát Thủ?

Mạc Thiên Nhai tự nhiên không biết, người Diêm La Phủ là vì Mộ Dung Tuyết mà đến, không phải vì Tiêu Phàm.

Bất quá, vô luận là vì ai tới, hắn muốn làm chính là bảo hộ an nguy Tiêu gia.

- Thần Phong Học Viện lúc này đều không xuất hiện, chẳng lẽ là kiêng kị những người của Tổ Chức Sát Thủ? Một Diêm La Phủ có gì có thể kiêng kị sao?

Lông mày Mạc Thiên Nhai nhíu lại, ngẩng đầu nhìn chân trời.

Hắn rất muốn đi Yến Thành nhìn một chút, bây giờ là vào lúc giữa trưa, lấy tốc độ của hắn, đầy đủ trước chạng vạng tối chạy về Tiêu Thành, nhưng cân nhắc đến an nguy Tiêu gia, Mạc Thiên Nhai không dám đánh cược, cuối cùng vẫn từ bỏ.

- Gió thổi mưa giông trước cơn bão.

Thở dài, Mạc Thiên Nhai quay người trở lại Tiêu phủ.

- Đại Trưởng Lão.

Đám người Tiêu Hàn nhìn thấy Mạc Thiên Nhai không việc gì trở về, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn tất cả đều bị thực lực Mạc Thiên Nhai làm cho chấn kinh.

Chiến Đế cảnh đó, dù là tại Đế Triều cũng là nhân vật cường đại khiến cho người người ngưỡng vọng.

Ai cũng chưa từng nghĩ tới, Tiêu gia mình lại còn ẩn giấu một cao thủ Chiến Đế cảnh.

Đương nhiên, trong lòng bọn hắn cũng càng thêm lo lắng, Mạc Thiên Nhai là Chiến Đế cảnh đều giải quyết không được vấn đề, đối thủ kia há không phải cũng là cường giả Chiến Đế?

Tiêu Hàn vốn cho là Chiến Hoàng chính là cực hạn, nào biết rõ địch nhân Tiêu Phàm lại là Chiến Đế.

- Sự tình không có lạc quan như vậy, Tiêu Phàm nên cho ngươi đường lui rồi chứ?

Mạc Thiên Nhai cau mày, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng.

Bạch Long và Hắc Hổ mặc dù rời đi, nhưng bọn hắn khẳng định còn trở về, hơn nữa âm thầm còn có Chiến Đế cảnh nhìn chằm chằm, Mạc Thiên Nhai hắn cũng cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn.

An nguy bản thân hắn ngược lại không có lo lắng quá mức, hắn lo lắng là Tiêu gia, còn có Bàn Tử.

- Ta biết phải làm sao.

Tiêu Hàn hít sâu một cái, hắn biết sự tình cũng có chút phiền phức, lập tức liền bắt đầu phát xuống từng đạo mệnh lệnh gia chủ, lệnh đệ tử Tiêu gia lập tức chạy về Tiêu phủ.

- Đúng rồi, Bàn Tử như thế nào?

Mạc Thiên Nhai lại hỏi.

- Vẫn không có tỉnh lại.

Tiêu Hàn lắc đầu nói.

Oanh!

Vừa dứt lời, chỗ sâu Tiêu phủ đột nhiên vang lên tiếng sấm nổ giống như một đạo kinh lôi, Tiêu phủ bỗng nhiên rung động một cái, dường như địa chấn, tu sĩ thấp giai Tiêu gia bị dọa đến ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất.

- Đây là?

Con ngươi Mạc Thiên Nhai bỗng nhiên co rụt lại, kinh ngạc nhìn chỗ sâu Tiêu phủ.

Chỉ thấy một chùm sáng màu vàng óng phóng lên tận trời, chùm sáng bên trong, có từng đạo kim sắc lôi điện lấp lóe, đan xen dị dạng hào quang.

Chùm sáng màu vàng óng kia hướng về bốn phía Tiêu gia khuếch tán, hình thành từng đạo từng đạo gợn sóng kim sắc, chậm rãi biến mất.

Cùng lúc đó, Mạc Thiên Nhai trong nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện ở vị trí tiểu viện Bàn Tử chỗ sâu Tiêu phủ.

Bên trong tiểu viện, một đạo bóng hình xinh đẹp suy yếu ngã vào mặt đất, hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn tràn ra từng tia máu tươi, chính là Tuyết Lung Giác, nàng bị một cỗ lực lượng to lớn cho chấn choáng đi.

Mạc Thiên Nhai đưa tay vung lên, Tuyết Lung Giác lập tức tỉnh lại, một mặt kinh ngạc nhìn gian phòng, liền chuẩn bị chạy tới.

- Không nên đi, hắn không có việc gì.

Mạc Thiên Nhai nhàn nhạt mở miệng, một cỗ đại lực ngăn trở Tuyết Lung Giác tới gần vị trí gian phòng Bàn Tử.

Giờ phút này, gian phòng bị một đạo kim sắc gợn sóng bao vây lấy, Lôi Điện xen lẫn, hung mãnh dị thường, khí tức đáng sợ khiến Chiến Đế cảnh đều có chút kinh hãi.

Tuyết Lung Giác chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ, một khi tới gần, dư ba cỗ lực lượng kia cũng rất có thể giết nàng.

Tuyết Lung Giác có thể không chết đã là vạn hạnh.

- Tiền bối, Bàn Tử hắn?

Tuyết Lung Giác không lo thương thế trên người mình, lo lắng nói.

- Hắn hẳn sẽ tỉnh lại rất mau.

Mạc Thiên Nhai nhìn chằm chằm trong phòng không chuyển mắt, trong lòng hắn nhấc lên sóng lớn, lấy kiến thức hắn, trong nháy mắt liền nghĩ đến tình huống trước mắt tương quan một chút đồ vật.

- Đây là Huyết Mạch dị tượng, khó trách tiểu tử Tiêu Phàm kia đem hắn đặt ở Tiêu Thành, nguyên lai Bàn Tử lại đang thức tỉnh lực lượng Huyết Mạch!

Trong lòng Mạc Thiên Nhai chấn động vô cùng.

Thức tỉnh Huyết Mạch, gần mấy chục trên trăm năm trở lại đây, Mạc Thiên Nhai hắn đều chưa nghe nói qua có ai thức tỉnh lực lượng huyết mạch, có thể thức tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, vạn người không được một.

- Tiêu Phàm được Tu La Truyền Thừa, Bàn Tử lại thức tỉnh lực lượng Huyết Mạch, xem ra thật đúng là một thời đại vàng son sắp giám lâm.

Trong lòng Mạc Thiên Nhai chậm chạp nói, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thần sắc cũng biến thành ngưng trọng.

Theo lực lượng Kim Sắc Lôi Điện lưu chuyển, chỉ một thoáng, Hồn Lực cuồn cuộn ba động hướng về trong phòng dũng mãnh lao tới, Tuyết Lung Giác tựa như đã sớm chuẩn bị, lấy ra số Hồn Thạch đặt ở trong sân.

- Tiểu nữ oa, những Hồn Thạch này là ai để ngươi chuẩn bị?

Mạc Thiên Nhai ngoài ý muốn nhìn Tuyết Lung Giác, chẳng lẽ Tuyết Lung Giác biết Bàn Tử thức tỉnh là Huyết Mạch gì?

Bởi vì mỗi một loại Huyết Mạch Chi Lực thức tỉnh điều kiện rất khác biệt, liền tựa như Bàn Tử trước mắt, hắn thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch, chính là cần vô tận Hồn Lực.

- Tiền bối, là Tiêu Phàm bảo ta chuẩn bị.

Tuyết Lung Giác không có giấu diếm nói.

- Quả nhiên, tiểu tử này đã sớm biết rõ.

Ánh mắt Mạc Thiên Nhai sáng lên, hít sâu một cái để bản thân bình tĩnh xuống.

Thời gian trôi qua, rất nhanh liền đến ban đêm, Mạc Thiên Nhai một mực thủ hộ trong sân Bàn Tử, nhìn số lớn Hồn Lực tràn vào trong phòng dừng lại, hắn cũng rốt cục buông lỏng một hơi.

- Ân?

Đột nhiên, Mạc Thiên Nhai bỗng nhiên quay người, ngẩng đầu nhìn về phía không trung, sắc mặt trở nên âm trầm.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.