Vô Thượng Sát Thần

Chương 1941: Chương 1941: Kẻ Mà Ta Muốn Giết, Đừng Mong Ai Cứu Được




Làm càn thì đã làm sao?

Khuôn mặt Tiểu Phàm nhìn Tứ trưởng lão không chút biểu hiện, giọng điệu bá đạo vang vọng trong không trung, những người này thay nhau ra trận, cứ tưởng là hắn dễ bắt nạt chắc?

Quan trọng nhất là, Tiêu Phàm sớm đã cảm nhận được sự tồn tại của Tứ trưởng lão, hắn núp trong bóng tối ngay từ lúc mới bắt đầu, lúc trước, khi bản thân đang ở thế hạ phong thì không thấy hắn xuất hiện.

Giờ thì hay rồi, bản thân đã chiếm thế thượng phong, giết chết Tả Vân Mặc khiến hắn không chịu được phải thò ra quát lớn, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến vậy.

Cảm nhận được khí thế lạnh lẽo trên người Tiêu Phàm, lời Tứ trưởng lão định nói lại được nuốt ngược vào trong.

Đôi mắt lạnh lùng kia quá đáng sợ, như thể là ma thần lâm thế vậy.

Tứ trưởng lão biết rằng chỉ cần ông nói thêm một câu thì tên tiểu tử này chắc chắn sẽ không khác nào một con sói đói nhào lên.

Trong đầu hắn không khỏi hồi tưởng lại các đời Tu La điện chủ, đám người đó, chẳng phải cũng mạnh như vậy sao?

Lần nào bọn họ cũng cho rằng Tu La điện chủ rất dễ bắt nạt, nhưng cuối cùng, những kẻ xui xẻo lại chính là những vị trưởng lão như hắn.

Đám người này quả thật là những tên điên thật sự, còn điên cuồng hơn cả đám người của Tu La Sơn, dù nói dăm ba câu cũng không phải loại trực tiếp khai chiến như bọn họ.

Đám đông nhìn thấy khí thế của Tứ trưởng lão bị Tiêu Phàm đè ép xuống thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Nếu như nói lúc đầu họ chỉ coi Tiêu Phàm như một kẻ đã chết thì bây giờ, sau khi trải qua mọi việc, trong mắt mọi người, địa vị của Tiêu Phàm đã được nâng cao tới vô hạn.

Vậy thì hiện tại, cảm giác mà Tiêu Phàm mang tới cho mọi người chính là cảm giác về một sự tồn tại cao ngất ngưởng không thể chạm tới, giống như sát thần có thể nắm giữ quyền sinh tử của người khác vậy.

Lúc này, cái nhìn của Thanh Phong lão tổ và Xích Vân lão tổ dành cho Tiêu Phàm cũng đã thay đổi, bọn họ luôn cho rằng Tiêu Phàm chỉ mạnh có chút xíu mà thôi.

Vậy mà giờ đây, cuối cùng bọn họ cũng đã biết rằng, Tiêu Phàm chính là nhân vật để họ ngưỡng vọng.

“Bây giờ, ta cần lấy lại thứ vốn thuộc về ta, kẻ ngăn ta, giết!”

Tiêu Phàm một lần nữa phun ra một câu, thực lực càng lúc càng cường mạnh, hắn đột nhiên phóng bước chân, lao về phía Tả Lân.

Đám đông bỗng nhiên rung động, tên tiểu tử này đúng là muốn nghịch thiên hay sao?

Khi nãy, thừa dịp đám đông không để ý, lén giết chết Tả Vân Mặc thì cũng coi như xong, giờ còn muốn giết Tả Lân ngay trước mặt Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão và Thần Vô Tâm hay sao?

Nếu như đúng là hắn bị giết theo cách như vậy thì Tam trưởng lão, Tứ trưởng lão bọn họ biết giấu mặt vào đâu?

“Tứ trưởng lão, cứu con!” Rốt cuộc Tả Lân cũng hoảng sợ.

Trước đó hắn cho rằng Tiêu Phàm không dám giết hắn, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không dám nghĩ nữa rồi, Tả Vân Mặc đã chết, hắn làm sao có thể là đối thủ của Tiêu Phàm được.

Huống hồ, Tả Lân bị dọa tới mức muốn bể mật rồi, làm gì còn dũng khí mà giao đấu với Tiêu Phàm?

“Tiểu tử, ngươi vẫn đang cho rằng nơi đây là Chiến Hồn đại lục sao?” Tứ trưởng lão nhe rắng, trợn mắt nhìn Tiêu Phàm, trong lòng hắn có chút thất vọng về chính sự sợ hãi lúc nãy của mình.

Hắn là Tứ trưởng lão của Tu La Sơn, lẽ nào tên tiểu tử này lại dám giết chết hắn sao?

Nếu hắn giết chết ông thì sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Tu La Sơn, thấy hắn cũng không có thực lực và sự can đảm đến vậy đâu.

Dường như Tiêu Phàm không nghe thấy lời nói của Tứ trưởng lão, bước chân hắn không hề có dấu hiệu dừng lại.

“Tiêu Phàm, người đúng thật là làm càn, vô lễ với bọn ta thì thôi cũng cho qua, vậy mà lại còn dám vô lễ với Tứ trưởng lão như vậy.” Lúc này, Lạnh Lưu Cảnh đột nhiên quát mắng.

Lời vừa nói ra, thân ảnh của Lãnh Lưu Cảnh cũng chợt lóe lên, xuất hiện bên cạnh Tứ trưởng lão, trong tư thế cùng tiến cùng lùi với Tứ trưởng lão.

“Được lắm, phạm vào người Tu La Sơn của ta, bất luận là ai cũng đều đáng chém!” Lãnh Đồng quát lớn, đứng bên cạnh Tứ trưởng lão.

Gần như đồng thời, những tu sĩ của Tu La Sơn ở xung quanh cũng lần lượt xuất hiện phía sau Tứ trưởng lão, thân hình tạo thành bức tường người, khí thế đáng sợ phát thẳng tới Tiêu Phàm.

Mỗi một người tại hiện trường đều không phải là những kẻ yếu, sức mạnh linh hồn của mấy chục cường giả Chiến Thần cảnh ngưng tụ lại, dù không thể hủy diệt thiên địa nhưng chắc chắn những Chiến Thần cảnh đỉnh phong thông thường cũng không thể chịu đựng được.

Có điều, một luồng kiếm khí kết giới bỗng ngưng tụ lại xung quanh Tiêu Phàm, ngăn chặn tất cả các sức mạnh bên ngoài lại, bước chân của hắn chậm đi nhiều nhưng vẫn không hề có ý dừng lại.

Thần sắc của toàn bộ đám đông ở Tu La Sơn bỗng trở nên nghiêm trọng vô cùng, tu sĩ xung quanh cũng rất lo lắng, có một cảm giác như đang lạc vào một cảnh giới kỳ lạ vậy.

Lúc này, có ba đạo thân ảnh đang đứng ở phía xa, nếu Tiêu Phàm nhìn thấy thì chắc chắn sẽ nhận ra, người đứng đầu tiên chính là Cổ Nhược Trần.

Cổ Nhược Trần không tiến lên ngay lập tức mà đứng từ xa quan sát. Đôi mắt hắn nhíu lại, như thể cảm thấy vô cùng kinh ngạc với những cử động của Tiêu Phàm.

“Công tử, có cần tới chúng ta?” Một tên thuộc hạ bên cạnh Cổ Nhược Trần mở miệng nói, hắn biết tình nghĩa giữu Cổ Nhược Trần và Tiêu Phàm nên không đành lòng thấy Tiêu Phàm bị người của Tu La Sơn ức hiếp.

“Không cần.” Cổ Nhược Trần lắc đầu. Qua một thời gian tiếp xúc với Tiêu Phàm, hắn cũng thấu hiểu được Tiêu Phàm ít nhiều. Mỗi lẫn mà Tiêu Phàm biểu hiện cực kỳ tự tin thì chắc chắn là hắn nắm chắc cơ hội mới dám làm như vậy.

Chỉ có điều Cổ Nhược Trần không biết tại sao Tiêu Phàm lại tự tin đến vậy, hắn đương nhiên không biết thực lực của Tiêu Phàm đã mạnh lên không ít.

Ở nơi xa, một mình Tiêu Phàm giằng co với hơn chục người của Tu La Sơn trong một tư thế chuẩn bị đại sát một trận, dùng sức lực của một người đối kháng với khí thế của hơn chục người đúng chỉ là có duy nhất một người làm được mà thôi.

Đám đông nhìn Tiêu Phàm bằng ánh mắt tràn đầy sự kính sợ, nhất là những người đã từng bị Tu La Sơn ức hiếp.

“Tiêu Phàm, nể tình ta, bỏ đi.” Nhìn thấy Tiêu Phàm chuẩn bị ra tay, Tam trưởng lão đột nhiên mở lời.

“Nể tình ngươi, sĩ diện của ngươi đáng giá mấy đồng?” Tiêu Phàm khịt mũi coi thường.

Sắc mặt Tam trưởng lão cứng đơ, hắn cảm thấy mọi chuyện đã vượt qua dự liệu của mình, Tiêu Phàm giống như một con ngựa hoang mất cương, thoát khỏi sự kiểm soát của ông.

“Tốt nhất là thu hồi tâm tư nhỏ của ngươi lại, nếu không đừng trách tại sao ta giết cả ngươi.” Tiêu Phàm nói thêm một câu đầy ý vị.

Con ngươi của Tam trưởng lão co rụt lại, nhìn ánh mắt Tiêu Phàm có chút biến đổi khác thường, trong lòng ông thầm tự nhủ: “Lẽ nào hắn đều biết cả rồi? Không, không thể nào, Tu La điện chủ các đời trước đều không biết, chắc chắn hắn cũng không thể biết được.”

Tiêu Phàm không có tâm trạng mà để ý tới tâm tư của Tam trưởng lão, hắn biết rằng Tam trưởng lão đối tốt với các Tu La điện chủ trước không phải là sự tốt đơn thuần mà người ngoài thường biết đến, hắn đã từng kết bái huynh đệ với một vị Tu La điện chủ.

Mà là bởi hắn đang tiến hành một âm mưu, hơn nữa âm mưu này có liên quan đến cái chết của Đại trưởng lão.

Một lần nữa ánh mắt sắc bén của Tiêu Phàm lại dồn về phía Tả Lân, một khắc sau, hắn đột nhiên cử động, cơ thể bỗng hóa thành một tia điện lao thẳng vào bức tường người kia.

“Giết!”

Tứ trưởng lão hét lên, khí thế đáng sợ bùng phát ra trên người của hắn, những người đứng phía sau đồng loạt ra tay, không phải ai cũng có thể ngăn chặn được sức công kích của hơn chục Chiến Thần cảnh cường giả như thế.

Ào ào!

Nhưng đúng lúc này, từng tiếng xé gió vang lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, thân ảnh của Tiêu Phàm đột nhiên lóe sáng, trong hư không xuất hiện thêm bốn Tiêu Phàm nữa.

Bốn Tiêu Phàm động thời điên cuồng vung chém, từng luồng kiếm khí hung mãnh nở rộ trong hư không, bản thể Tiêu Phàm đạp Thái Huyền Thần Du Bộ, một lần nữa xuất hiện ngay bên cạnh Tả Lân.

“Cứu…ta!” Tả Lân hoảng sợ kêu to, có lẽ là do sự sợ hãi đã lấn chiếm hết trong lòng nên khi đối mặt với việc Tiêu Phàm tập sát, căn bản hắn không có bất kỳ phản kháng gì.

Cái đầu bị ném lên cao, sau đó một luồng ánh sáng lóe lên chụp lấy cái đầu kia, đó chính là Tiêu Phàm.

Sắc mặt Tiêu Phàm nhìn cái đầu của Tả Lân một cách lãnh đạm, sau đó lạnh lùng nói: “Người mà ta muốn giết thì không ai cứu được!”

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm biến mất tại chỗ, đồng thời một cột máu tươi cả trượng phun ra từ thi thể không đầu kia.

Sắc mặt mọi người thay đổi liên tục, Tả Lân được nhiều người bảo vệ như vậy mà còn bị Tiêu Phàm lấy mất đầu, thực lực này quả thật quá đáng sợ.

Người của Tu La Sơn nhìn thấy thi thể không đầu của Tả Lân thì cảm giác cổ của chính mình phát lạnh, nhất là câu nói vừa rồi của Tiêu Phàm cứ vang vọng thật lâu trong đầu của đám đông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.