Vô Thượng Sát Thần

Chương 1817: Chương 1817: Không Ai Quyết Định Kẻ Nào Ở Phía Trên




Giọng điệu của Cổ Nhược Trần rất bình tĩnh nhưng không thể phủ định rằng khi vào tai Trương đại thiếu thì không khác gì một tia sét đánh.

Lừa gạt Cổ Nhược Trần?

Có cho Trương đại thiếu mười lá gan thì hắn cũng không dám lừa gạt Cổ Nhược Trần, nhưng lời đã nói ra thì coi như là đã lừa gạt thật rồi, làm sao mà hắn ta có thể thu hồi lại được.

Nếu bản thân hắn phủ nhận thì chẳng phải đang chứng minh rằng chính hắn cố ý lừa gạt Cổ Nhược Trần hay sao?

Trương đại thiếu vốn chỉ định nhờ Cổ Nhược Trần ra tay đối phó với Tiêu Phàm mà thôi, nhưng hắn không ngờ việc đầu tiên Cổ Nhược Trần làm lại không phải là gây phiền phức cho Tiêu Phàm mà là hoài nghi hắn đang nói dối.

“Tại hạ không dám!”

Trương đại thiếu vội vàng khom người, cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng con ngươi thì run rẩy không ngừng.

“Ta tin ngươi cũng không dám.” Cổ Nhược Trần hừ một tiếng lạnh lùng, dựa vào con mắt của mình, hắn chẳng lẽ lại không nhận ra đám người Tiêu Phàm không hề đơn giản, người như thế, lại đến Vạn Bảo Các trộm linh dược hay sao?

Dù có trộm thì cũng không thể nào để Trương đại thiếu nhìn thấy, dù sao thì Trương đại thiếu cũng chỉ là một Chiến Thần tiền kỳ mà thôi.

Lời nói dối này đương nhiên không cần công kích cũng tự sụp đổ, chỉ có điều Cổ Nhược Trần cũng không thể coi nhận định của mình là chứng cứ nên mới hỏi một câu như vậy.

“Các hạ có điều gì muốn nói?” Cổ Nhược Trần lại nhìn về hướng Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm khá tán thưởng cách xử sự vấn đề của Cổ Nhược Trần, ít nhất thì hắn ta cũng không đùng một cái nhắm vào hắn đầu tiên, về điểm này thì Cổ Nhược có vẻ khá công bằng.

“Ta không có gì để nói.” Tiêu Phàm đáp lại thản nhiên.

“Nhược Trần công tử, ta đã nói rồi mà, hắn trộm linh dược của Vạn Bảo các, đương nhiên sẽ không có gì để nói.” Trương đại thiếu thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào Tiêu Phàm cười đắc chí.

“Ý ta là, đối với hạng người không cần thể diện, tùy ý vu oan cho người khác thì ta không có gì để nói.” Tiêu Phàm nói thêm một câu.

“Ngươi!” Trương đại thiếu nhìn Tiêu Phàm đầy phẫn nộ.

Tiêu Phàm không để hắn có cơ hội phản bác, tiếp tục nói: “Đại khái sự việc là như thế này…”

Tiêu Phàm thuật lại sự việc lúc nãy một lần nữa, không hề nói ngoa thêm từ nào, cũng không hề bẻ cong sự thật, nhưng đi vào đầu Trương đại thiếu thì cực kỳ chói tai.

Trương đại thiếu và thị nữ nghe thấy vậy thì sắc mặt trở nên trắng bệch, sợ hãi.

Hai người đó cố gắng giữ bình tĩnh, Trương đại thiếu nhiều lần mở miệng định ngắt lời nhưng bị ánh mắt của Cổ Nhược Trần ngăn lại, rõ ràng là Cổ Nhược Trần không hề có ý thiên vị ai cả.

“Sự việc đại khái xảy ra như vậy, đúng sai thế nào, lòng người đều rõ.” Thần sắc từ đầu đến cuối của Tiêu Phàm như một, tâm trạng không hề có chút biến đổi nào.

“Ngươi nói bậy, không phải như vậy.” Trương đại thiếu lắc đầu, sắc mặt vô cùng sợ hãi.

Nếu Cổ Nhược Trần tin lời của Tiêu Phàm thì hắn đã biết rõ kết cục của mình sẽ thế nào rồi.

“Ngươi không tin, có thể hỏi những người khác, ví dụ như hai vị này.” Tiêu Phàm nhìn về phía Ngũ vương tử và Lục vương tử bằng ánh mắt lạnh nhạt.

Ngũ vương tử và Lục vương tử đều sững sờ, họ không ngờ Tiêu Phàm lại muốn họ làm chứng cho hắn, lẽ nào hắn không sợ hai người bọn họ hại hay sao?

Cổ Nhược Trần nhìn hai vị vương tử, cũng tỏ ra hơi ngạc nhiên, hắn đương nhiên nhận ra thân phận của Ngũ vương tử và Lục vương tử, hắn chỉ thấy lạ là hai người này lại tình nguyện theo sau Tiêu Phàm, đúng là không thể tin được.

Bình thường Ngũ vương tử và Lục vương tử đều là những vương tử ngang ngược, càn rỡ, nhất là Ngũ vương tử. Sao họ lại có thể đi sau mông người khác được?

“Bọn họ đi cùng ngươi, đương nhiên sẽ nói đỡ cho ngươi.” Trương đại thiếu vội vàng nói, hắn biết Ngũ vương tử và Lục vương tử luôn đi theo bên cạnh Tiêu Phàm, làm sao có thể để bọn họ làm chứng được.

“Hai vị này là Ngũ vương tử và Lục vương tử, lẽ nào lời bọn họ nói cũng không tính sao?” Tiêu Phàm thản nhiên nói.

“Ngũ vương tử và Lục vương tử cái đếch gì, đương nhiên không tính!” Trương đại thiếu đang nóng giận, tâm trí đâu mà bận tâm nhiều đến vậy.

Ngũ vương tử và Lục vương tử còn đang định chuẩn bị hãm hại Tiêu Phàm, nhưng không ngờ Trương đại thiếu lại dám nhục mạ bọn họ, thế là hai người hùng hục đi tới.

“Đồ chán sống!”

Ngũ vương tử hừ một tiếng lạnh lùng, mặc dù bị phong ấn tu vi nhưng sự uy nghiêm cao vời vợi trên cơ thể hắn không giảm đi là bao.

Lục vương tử cũng tiến tới, nhìn Trương đại thiếu bằng ánh mắt dữ dằn.

Trương đại thiếu cảm nhận được luồng áp lực đó, trong lòng run lên, sau đó khi hắn đã nhìn rõ khuôn mặt của Ngũ vương tử và Lục vương tử thì hai đồng tử trong con mắt hắn co rụt lại.

Dù sao hắn cũng là thiếu gia của đại gia tộc ở thành Thiên Thương Thần, dù chưa gặp qua con người thật của vương tử và công tử thì cũng đã từng nhìn qua tranh của bọn họ.

Hai người đứng trước mặt nhìn quá giống Ngũ vương tử và Lục vương tử, rõ ràng là giống y như đúc.

Hai người này, đúng là Ngũ vương tử và Lục vương tử thật rồi!

Lúc trước Trương đại thiếu cứ tưởng hai vị này chỉ là tùy tùng của Tiêu Phàm thôi, chứ không hề nghĩ theo hướng nào khác, nhưng giờ nghe Tiêu Phàm nói vậy, hắn nhìn một cái là nhận ra ngay.

Trương đại thiếu nghĩ đến việc hắn nhục mạ hai đại vương thì không khỏi run rẩy, dựa vào tính tình của các vị vương tử này thì có lẽ họ không chỉ muốn hắn chết đâu mà còn khiến cả gia tộc của hắn gặp bất hạnh nữa.

Thoáng chốc, cơ thể Trương đại thiếu run lên bần bật, hai chân mềm nhũn, cảm giác trước mặt đều tối đen, suýt chút nữa là ngã xuống, dậy không nổi.

Thị nữ kia thấy vậy, đương nhiên là biết bản thân đã đắc tội với nhân vật như thế nào, cô ta vội vàng quỳ xuống đất, quấy rầy: “Nhược Trần công tử tha mạng, nô tỳ…”

“Lôi ra ngoài xử lý, đừng để ô uế Vạn Bảo các.” Không đợi thị nữ nói xong, Cổ Nhược Trần liền phun ra một câu nói lạnh nhạt.

“Vâng, công tử!” Một lão giả ở phía sau Cổ Nhược Trần cung kính đáp lại, bỗng nhiên, một bóng người bay tới, nhấc Trương đại thiếu và thị nữ lôi ra bên ngoài.

“Ngài không thể giết ta, ta là Trương đại thiếu, Trương gia nhà ta vẫn là con dân của Thương Sinh thần quốc, Vạn Bảo Các không có quyền gì giết ta cả!” Trương đại thiếu giật mình bừng tỉnh, kêu to.

Không ít người cười lạnh lùng khi nghe thấy vậy, đại thiếu của Trương gia nhà người còn dám so sánh với Vạn Bảo Các cơ à?

Dám gây chuyện ở Vạn Bảo các, đừng nói ngươi chỉ là một tiểu gia tộc ở Thương Sinh thần quốc, là một đại gia tộc thì đã sao? Thì cũng giết không tha mà thôi.

Tiêu Phàm lắc đầu, Kiếm La đứng bên cạnh tỏ la nghi hoặc liền thấp giọng: “Bọn họ hãm hại công tử, lẽ nào công tử còn cảm thấy đáng thương cho họ hay sao?”

“Ta không cảm thấy thương hại họ mà ta thương hại cho gia tộc của họ.” Tiêu Phàm thở dài.

Quả nhiên lời của Tiêu Phàm vừa nói ra thì Ngũ vương tử lập tức quát đầy tức giận: “Ngươi yên tâm, Trương gia sẽ cùng tới làm bạn với ngươi!”

Ngũ vương tử là một người cực kỳ tàn nhẫn, giết người diệt tộc hắn làm không ít, thì làm sao có thể tha thứ cho Trương đại thiếu - kẻ dám nhục mạ hắn đây?

Trương đại thiếu nghe thấy vậy thì chết ngất đi, hắn thật không ngờ hôm nay hắn chỉ làm quá chút thôi mà cuối cùng lại liên lụy đến cả gia tộc.

Kiếm La nghe thấy vậy thì không khỏi khâm phục Tiêu Phàm. Thực ra Tiêu Phàm vẫn còn một câu chưa nói, đó là Cổ Nhược Trần xử trí hai người bọn họ cũng là đang gián tiếp cứu lấy gia tộc của Trương đại thiếu, có điều bọn họ không nhận tình mà thôi.

Trong đầu hắn không khỏi hồi tưởng đến Dịch Bằng lúc trước, đáng tiếc là Dịch Bằng thông minh hơn Trương đại thiếu rất nhiều, trực tiếp chọn cách tự sát, đây cũng chính là lý do khiến Tiêu Phàm coi trọng Dịch Bằng.

“Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu, không ai quyết định ai ở trên cả.” Tiêu Phàm lắc đầu.

Giọng nói của Tiêu Phàm rất nhỏ nhưng những người xung quanh đều nghe rõ, cho nên mọi người không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Đôi mắt của Cổ Nhược Trần cũng ánh lên, nhìn Tiêu Phàm bằng cái nhìn tràn đầy sự tán thưởng, hắn mỉm cười nói: “Các hạ, sự việc ngày hôm nay, là do Vạn Bảo Các tiếp đãi không chu đáo.”

“Các hạ quá lời rồi.”

Tiêu Phàm gạt tay, hắn cũng không muốn so đo gì với hạng người như Trương đại thiếu.

“Công tử, chẳng phải ngươi muốn mua Huyết Ngọc Thần Cốt Tham sao, hỏi vị Cổ công tử này có lẽ là được, chúng ta cũng không cần phải đối mặt với sắc mặt của những kẻ có thế lực nữa.” Kiếm La đột nhiên mở lời.

“Các hạ cần Huyết Ngọc Thần Cốt Tham, e rằng khiến ngươi thất vọng rồi, nhánh cuối cùng lúc nãy đã bị người khác mua rồi.” Cổ Nhược Trần đột nhiên nói lời xin lỗi.

Sắc mặt Tiêu Phàm lộ rõ vẻ thất vọng, hắn liền hỏi: “Không biết có tiện cho ta biết, ai đã mua không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.