Vô Thượng Sát Thần

Chương 941: Chương 941: Kiếm Đạo, Ta Là Vương




Theo tiếng vang Tiêu Phàm quát lên, quanh thân hắn đột nhiên xuất hiện từng đạo kiếm khí, kiếm khí dọc theo phương hướng đặc biệt xoay tròn, ngưng tụ thành một kết giới hoàn toàn do kiếm khí tạo thành, đem Tiêu Phàm bảo hộ ở trung tâm.

Từng đợt tiếng phốc phốc vang lên, mưa tuyết đầy trời đánh vào phía trên Kiếm Giới tất cả đều vỡ nát ra, nhưng mà bọn chúng cũng không có biến mất, tại hư không lại dung hợp cùng một chỗ, sau đó lần nữa hướng về Tiêu Phàm đánh tới.

- Bất Hủ Kiếm Ý?

Tiêu Phàm rốt cục chấn kinh, mưa tuyết sinh sinh diệt diệt không ngừng tuần hoàn, không phải là Bất Hủ Chi Ý sao?

Nguyên bản Tiêu Phàm còn không có đem Trì Thu Tuyết đặt ở trong lòng, dù sao, đem hai loại Ý Chí đến Tam Trọng không chỉ Trì Thu Tuyết có thể làm được, Tiêu Phàm hắn cũng có thể làm được.

Thậm chí, Tiêu Phàm tin tưởng bên trong Thánh Thành Bát Tuấn, khẳng định cũng có người có thể làm được.

Nhưng nếu như lĩnh ngộ ba loại Ý Chí thì sao?

Tiêu Phàm dám tin tưởng, dù là Thánh Thành Bát Tuấn cũng đoán chừng không ai có thể đạt đến một bước này.

Hơn nữa, Trì Thu Tuyết đem Bất Hủ Kiếm Ý cũng lĩnh ngộ được Tam Trọng, uy lực ba loại Tam Trọng Ý Chí đã không kém gì một loại Tứ Trọng Ý Chí.

Ba loại Tam Trọng Ý Chí liên hợp lại uy lực tuyệt đối đáng sợ, thậm chí so với Chiến Đế đỉnh phong bình thường đều đáng sợ hơn.

Bởi vì xung quanh hắn mưa tuyết bay tán loạn, nói theo một ý nghĩa nào đó đã ẩn chứa Thiên Địa Chi Lực, Tiêu Phàm cũng phải dùng Kiếm Văn mới có thể ngăn cản được.

- Trì Thu Tuyết, danh tự làm sao quen thuộc như vậy chứ?

Tiêu Phàm trong lòng hồ nghi nói, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt sáng quắc nhìn Trì Thu Tuyết nói:

- Nam Vực Đại Bỉ sơ tuyển có Tam Đại Chuẩn Đế, Trì Thu Tuyết, Công Tôn Kiếm cùng Lôi Thương Hải, ngươi chính là Trì Thu Tuyết?

Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, Công Tôn Kiếm cùng Lôi Thương Hải đều chết ở trong tay hắn, hai người mặc dù danh xưng trong ba người mạnh nhất trẻ tuổi một đời Nam Vực Cửu Đại Đế Triều, nhưng cùng Trì Thu Tuyết so ra lại là chênh lệch quá lớn.

Nếu như chỉ là Công Tôn Kiếm cùng Lôi Thương Hải thực lực như thế, Tiêu Phàm tuỳ tiện liền có thể đòi mạng hắn, sao có thể khiến Tiêu Phàm biệt khuất như thế.

- Hiện tại biết rõ cũng muộn, ngươi vẫn phải chết!

Trì Thu Tuyết băng lãnh cười một tiếng, sát ý càng ngày càng đậm.

Hắn ở chỗ này ngẫu nhiên nhìn thấy U Minh Thần Hoa, muốn chờ nó thành thục liền ngắt lấy, nào nghĩ đến hắn từ trong tu luyện tỉnh lại, U Minh Thần Hoa đã rơi vào trong tay Tiêu Phàm, Trì Thu Tuyết tự nhiên vô cùng phẫn nộ.

Ở trong mắt người khác Tiêu Phàm sớm đã là đại danh từ sợ hãi, nhưng Trì Thu Tuyết hắn nhìn đến cũng không gì.

Bởi vì hắn tự tin, sự tích Tiêu Phàm những ngày qua, hắn cũng có thể làm đến, chỉ là hắn làm người tương đối ít nổi danh mà thôi.

- Ta ý là, bọn hắn đều là chết trong tay ta, nếu như lại đem ngươi làm thịt, cái gọi là Tam Đại Chuẩn Đế liền đủ.

Tiêu Phàm cười ha ha một tiếng.

- Chết đi!

Trì Thu Tuyết tức giận, trường kiếm vũ động, kiếm khí càng ngày càng lăng lệ, trảm phía trên Bất Hủ Kiếm Giới khiến Bất Hủ Kiếm Giới cũng hơi rung động một cái.

Mưa tuyết lợi kiếm đáng sợ giăng đầy hư không, sắc bén tới cực điểm, lôi xé hư không.

Sở Phiền nhìn thấy một màn này liền hít một hơi lạnh, may mắn là hắn bây giờ còn là trạng thái Hồn Hóa, những lợi kiếm kia thổi qua trên người hắn, hoàn toàn không làm gì được hắn.

- Ta muốn đột phá, đột phá!

Sở Phiền vũ động nắm tay nhỏ, bắt đầu tiếp tục hấp thu Hồn Lực bốn phía.

- Tiêu Phàm, đây chính là thủ đoạn của ngươi? Lời như vậy, vậy ngươi có thể chết.

Trì Thu Tuyết khẽ cười một tiếng, xuất thủ bình tĩnh mà thong dong.

Có thể làm cho Tiêu Phàm không có bất luận sức hoàn thủ, Trì Thu Tuyết hắn cũng đủ tự ngạo.

- Không thể không nói, đối với Kiếm Đạo lĩnh ngộ, trừ Lâu Ngạo Thiên, ngươi cũng không tồi.

Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, sau đó lời nói xoay chuyển:

- Bất quá, thực lực này mà muốn giết ta, ngươi xác định không phải đang nằm mơ?

Nói xong câu đó, khóe miệng Tiêu Phàm đột nhiên giương lên, quanh thân bỗng phóng quang mang màu vàng kim nhạt, Bất Hủ Kiếm Giới tiêu thất trong hư không.

Ngay lúc đó, Tiêu Phàm đột nhiên lăng không đạp mạnh, hư không đều rất giống như bị hắn giẫm nát, thân thể càng như sao băng bắn ra, nhào về phía Trì Thu Tuyết.

Đinh đinh đang đang ~

Kiếm khí mưa tuyết đầy trời đánh vào trên người Tiêu Phàm, vậy mà phát ra thanh âm hạt mưa rơi trên kim loại, thân thể Tiêu Phàm căn bản không có bất kỳ tổn thương gì.

- Làm sao có thể?

Trì Thu Tuyết trợn tròn mắt, nhục thân này cũng quá khủng bố rồi, ngay cả Thiên Địa Chi Lực đều không tổn thương được.

Trong chớp nhoáng, tự tin của Trì Thu Tuyết bị Tiêu Phàm nghiền nát, thực lực Tiêu Phàm nghiễm nhiên vượt qua hắn tưởng tượng.

Hắn không biết là Tiêu Phàm tu luyện Bất Diệt Kim Thân đã đạt tới Tam Trọng, nhục thân có thể so với Cửu Phẩm Hồn Binh, mặt khác U Linh Chiến Hồn cùng Tu La Huyết Mạch hòa làm một thể, càng làm cho nhục thân Tiêu Phàm đạt tới cực hạn Chiến Đế cảnh.

Đừng nói Trì Thu Tuyết thi triển một chút Thiên Địa Chi Lực, cho dù hắn có thể sử dụng Thiên Địa Chi Lực mạnh hơn mấy lần thì có làm sao?

Giờ phút này, trong lòng Trì Thu Tuyết chỉ có một chữ để hình dung Tiêu Phàm, chính là quái vật!

Tiêu Phàm mặt ngoài thập phần bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng chấn động vô cùng, đây là hắn lần thứ nhất toàn lực thi triển sức mạnh thân thể.

Tốc độ của hắn rất nhanh, trong chớp mắt liền đi tới trước người Trì Thu Tuyế, Hồn Lực tràn vào Bàn Thạch Thánh Kiếm. Bàn Thạch Thánh Kiếm đột nhiên biến lớn, đây chính là chỗ đặc thù Cửu Phẩm Hồn Binh, có thể biến hóa lớn nhỏ.

Tiêu Phàm giơ lên cao Bàn Thạch Thánh Kiếm dài một hai trượng hướng thẳng đến Trì Thu Tuyết đập xuống.

- Kiếm Đạo, ta là Vương!

Tiêu Phàm hét lớn một tiếng, Bàn Thạch Thánh Kiếm quang mang hừng hực tựa như kích phát toàn bộ lực lượng.

Trì Thu Tuyết chỉ cảm giác mình bị một đầu man hoang quái thú tiếp cận, phía trên Bàn Thạch Thánh Kiếm bộc phát cỗ lực lượng nặng nề cho hắn một loại áp lực cực lớn, tựa như một khỏa Lưu Tinh đang đập xuống.

Trong chớp nhoáng, Trì Thu Tuyết cảm giác tim của mình cũng nhảy lên đến cuống họng, nào còn dám cùng Tiêu Phàm chính diện giao phong, lách mình liền hướng lối đi phía sau đi.

- Ầm!

Một tiếng vang thật lớn, Bàn Thạch Thánh Kiếm hung hăng nện xuống, đụng phía trên mặt đất, đất đá tung tóe, đốm lửa bắn tứ tung, một cỗ Hồn Lực bạo động ba động trực tiếp đem Trì Thu Tuyết đánh bay ra ngoài, phun một ngụm máu ra.

Tiêu Phàm cũng chẳng tốt đẹp gì, hắn chỉ cảm thấy hổ khẩu đau nhức, cánh tay tê dại một hồi, thân thể tại hư không xoay người, Bàn Thạch Thánh Kiếm thu nhỏ, rút lui mấy bước mới đứng vững thân hình.

- Mả mẹ nó, mặt đất này cũng quá cứng rồi.

Tiêu Phàm nói tục, lấy thực lực hắn dùng Cửu Phẩm Hồn Binh vậy mà trên mặt đất chỉ lưu lại một dấu vết mờ mờ.

- Tiêu Phàm, ta sẽ không để yên cho ngươi.

Một thanh âm phẫn nộ từ lối đi phía trước truyền đến.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lại, lại phát hiện Trì Thu Tuyết đã không thấy tăm hơi, điểm đỏ trên ngọc bài đang nhanh chóng đi xa.

- Chạy?

Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái, sau đó dư quang đột nhiên bị mặt đất phía trước hấp dẫn, nơi đó lít nha lít nhít đường vân.

Đi vào xem xét, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện đó lại là một cự thạch đầy đường vân, vừa nãy hắn cho rằng bản thân lưu lại dấu vết trên mặt đất, cũng chỉ là đường vân phía trên mà thôi.

Nói cách khác, hắn vừa đánh bay chỉ là thứ phía trên cự thạch, mà cự thạch lại không có chút tổn hao nào.

Trong lòng Tiêu Phàm dâng lên một loại cảm giác thất bại rất lớn, hắn không cách nào tưởng tượng cự thạch đến cùng cứng rắn đến cỡ nào.

- Chờ đã, những thứ này là Hồn Văn?

Tiêu Phàm nhìn chăm chú đường vân trên đá lớn, đột nhiên phát hiện cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.