Vô Thượng Sát Thần

Chương 744: Chương 744: Lại Đến Long Hoàng Đế Đô




Tứ Đại Chiến Đế Sở gia toàn diệt, trên Phi Độ Chiến Thuyền xuất hiện một tiểu bất điểm, chính là Sở Phiền.

Tên gia hỏa này một chút cũng không yên tĩnh, đông cũng nhìn, tây cũng nhìn, tựa như chứng kiến hết thảy sự vật đều mới mẻ.

Quan Tiểu Thất cùng Bàn Tử bọn hắn cảm khái, tiểu oa này đoán chừng bị ngược đãi không nhẹ, đầu có chút vấn đề, bởi vậy ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Sở Phiền tràn ngập đồng tình.

Chỉ có Tiêu Phàm một chút cũng không dám xem nhẹ hắn, bởi vì lấy nhãn lực hắn vậy mà nhìn không ra tu vi Sở Phiền.

Trong lúc đó hắn còn hỏi Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng, hai người đều cũng chỉ cho ra một thứ thuyết pháp đại khái, chính là ở giữa Chiến Hoàng đỉnh phong và Chiến Đế sơ kỳ.

Lúc ấy Tiêu Phàm liền chấn kinh, Chiến Hoàng đỉnh phong và Chiến Đế tiền kỳ căn bản không có cảnh giới mà, về sau Tiêu Phàm mới minh bạch ý tứ hai người, tiểu gia hỏa không phải Chiến Hoàng đỉnh phong, mà chính là Chiến Đế sơ kỳ.

Khó trách hắn có thể từ trong tay bốn Chiến Đế trung kỳ trở lên đào tẩu, năng lực đào mệnh cũng không bình thường.

Trên đường đi ngược lại cũng thập phần yên tĩnh, Tiêu Phàm ngồi ở boong thuyền nhắm mắt lĩnh ngộ, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh thủ hộ bên người Tiêu Phàm.

Nắm giữ Huyết Mạch Cửu Giai Hồn Thú Tiểu Kim cùng Tiểu Minh, Bắc Thần Phong dùng đông đảo Hồn Tinh chồng chất phía dưới, bây giờ cũng đột phá đến Thất Giai đỉnh phong, lấy thiên phú hai thú, thực lực đoán chừng cũng không dưới Chiến Đế sơ kỳ.

Đương nhiên, nếu như liều mạng, Tiểu Kim cùng Tiểu Minh đoán chừng cũng có thể cùng Chiến Đế trung kỳ bình thường đánh cược một lần.

Long Hoàng Đế Đô cũng không phải rất xa, rốt cục tốn không đến một ngày liền đến, Phi Độ Chiến Thuyền dừng lại ở quảng trường Nội Viện Chiến Hồn Học Viện Long Hoàng Đế Đô.

Tu sĩ Chiến Hồn Học Viện nhao nhao đứng dậy, đứng ở trên lan can hướng về bốn phía nhìn lại, nhìn Ly Hỏa Đế Đô lấy màu đỏ làm chủ, Long Hoàng Đế Đô kim bích huy hoàng ngược lại là một phen vận vị khác.

- Đến rồi, mọi người xuống thuyền đi.

Hỏa Hoàng nhìn đám người nói.

Một đám học viên Chiến Hồn Học Viện nhao nhao hướng phía dưới bay đi, nơi xa có không ít ánh mắt nhìn lại, trong mắt đều là vẻ trêu tức.

- Đây là Chiến Hồn Học Viện Đế Triều? Một chút người này cũng tới tham gia Nam Vực Đại Bỉ? Đoán chừng sơ tuyển liền mười người đều thông qua không được.

- Hình như là Chiến Hồn Học Viện Đại Ly Đế Triều? Trước đó tiến vào Cổ Địa Bí Cảnh chết không được ít người, bọn người Nam Cung Thiên Dật đã chết, còn có thể có bao nhiêu?

- Còn có ba ngày, Bát Đại Đế Triều khác cũng nhanh chạy tới, những ngày qua Ly Hỏa Đế Đô khẳng định náo nhiệt.

Tu sĩ bốn phía Chiến Hồn Học Viện không kiêng nể gì cả nghị luận, căn bản không đem đám người Đại Ly Đế Triều để ở trong mắt, có ít người càng là chỉ trỏ, ý tứ khiêu khích lộ rõ trên mặt.

- Không cần để ý tới bọn hắn.

Hỏa Hoàng thản nhiên nói, tựa như đã sớm quen thuộc loại hờ hững này, năm đó hắn cũng như thế.

Đám người gật đầu, lúc bọn hắn quay đầu lại, lại nhìn thấy Kiếm Hoàng đưa tay vung lên, Phi Độ Chiến Thuyền cực đại vậy mà đột nhiên biến mất.

- Có chút Bát Phẩm Hồn Binh không giới hạn lớn nhỏ, Chiến Đế cảnh có thể điều khiển biến hóa bọn chúng.

Bàn Tử ở một bên cùng Tiêu Phàm giải thích nói.

Tiêu Phàm gật đầu, điểm này hắn cũng sớm đã minh bạch, ban đầu ở Cổ Địa Bí Cảnh nhìn thấy Thiên Cơ Tháp to lớn đều là Hồn Binh.

Nếu là Hồn Binh, bình thường đều có thể dùng đến chiến đấu, tự nhiên hẳn là có thể biến hóa lớn nhỏ, bằng không mà nói, ai sẽ khiêng Thiên Cơ Tháp cực đại đi chiến đấu?

Bất quá biết là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác, Tiêu Phàm vẫn có chút chấn kinh.

- Hỏa Hoàng, Kiếm Hoàng, đã lâu không gặp.

Đột nhiên, một đạo âm thanh hơi khàn khàn vang lên, nghe không ra là nam hay là nữ.

Đám người quay người nhìn lại, lại nhìn thấy một bà lão mặc quần áo màu đen, chống quải trượng kim sắc long đi đến, hai con ngươi hãm sâu, da như khô mộc, nhìn qua như đã gần đất xa trời.

Bất quá con ngươi lại dị thường thanh tịnh, hiện ra quang mang dị dạng, hơn nữa khí tức trên người thập phần nội liễm, xem xét chính là cao thủ.

Tiêu Phàm nhìn một chút, độ lượng, bà lão này nên còn so ra kém thực lực Sở Không.

- Thiên Hương Bà Bà khách khí.

Hỏa Hoàng chắp tay mỉm cười, Kiếm Hoàng nhàn nhạt gật đầu.

Thiên Hương Bà Bà?

Nghe được bốn chữ này, thần sắc Tiêu Phàm trong nháy mắt ngưng tụ, nắm đấm nắm chặt, mắt như lãnh điện, chuyển Hướng Lão ẩu, một cỗ sát khí từ đáy lòng lặng yên dâng lên, bất quá rất nhanh liền ép xuống.

- Nàng chính là sư tôn Tiêu U? Phó Viện Trưởng Chiến Hồn Học Viện Đại Long?

Con ngươi Tiêu Phàm thập phần băng lãnh, thiếu chút nữa thì xuất thủ.

Cũng khó trách Tiêu Phàm tức giận như thế, Tiêu Hạo Thiên bị bắt đi, mặc dù có thể cùng Đại Long Sở gia có liên quan nhưng chắc chắn cùng Thiên Hương Bà Bà có quan hệ.

- Chờ các ngươi lâu rồi, làm sao hôm nay mới đến? Đúng rồi, Hoa Hoàng muội tử đây, làm sao không có tới?

Thiên Hương Bà Bà cười hỏi.

Nghe nói như thế, đám người Chiến Hồn Học Viện tâm thần xiết chặt, Hoa Hoàng trên đường đã bị người ta giết chết, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này.

- Hoa Hoàng vốn chuẩn bị tốt, cũng đã đạp vào Phi Độ Chiến Thuyền, bởi vì một chút sự tình quan trọng đành trở về.

Sắc mặt Hỏa Hoàng hơi bình tĩnh, không có nửa điểm cảm xúc chập trùng.

- Thì ra là thế, thật nhiều năm chưa gặp Hoa Hoàng muội tử, nên hơi nhớ nhung.

Thiên Hương Bà Bà thở dài, sau đó lại nói:

- Đúng rồi, không biết vị nào là Đại Ly tuấn kiệt Tiêu Phàm?

Ánh mắt mọi người nhao nhao hướng về Tiêu Phàm nhìn lại, bọn hắn không nghĩ tới Thiên Hương Bà Bà vậy mà sẽ nâng Tiêu Phàm, ngay cả Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng cũng có chút ngoài ý muốn.

Chỉ có Tiêu Phàm rất rõ ràng, mình giết Tiêu U, Thiên Hương Bà Bà không ghi hận chính mình mới lạ, không đi Đại Ly Đế Triều tìm bản thân đã thập phần khó được.

- Tuấn kiệt thì không tới mức đó, tại hạ chính là Tiêu Phàm.

Nhiều con mắt nhìn chằm chằm mình như vậy, Tiêu Phàm cũng không tất yếu giấu diếm nữa.

Lấy thực lực hắn hiện tại, cũng chưa chắc e ngại Thiên Hương Bà Bà.

- Quả nhiên là tuổi trẻ tuấn kiệt, rất tốt!

Thiên Hương Bà Bà da thịt khô gầy chen đến cùng một chỗ, lộ ra vẻ cực kỳ khó coi, lại nói:

- Các vị, nơi ở của Đại Ly lão bà đã an bài tốt, các vị đi theo ta.

- Vậy liền phiền phức Thiên Hương Bà Bà.

Hỏa Hoàng cười nhạt một cái nói, sau đó truyền âm cho Tiêu Phàm nói:

- Tiêu Phàm, ngươi làm sao đắc tội Thiên Hương Bà Bà?

- Tiêu U bị ta chém chết, là đồ đệ Thiên Hương Bà Bà.

Tiêu Phàm đáp lại Hỏa Hoàng, cũng không có giấu diếm.

Con ngươi Hỏa Hoàng khẽ run lên, nói:

- Mấy ngày nay đến khi sơ tuyển, ngươi không được rời chỗ ở, đợi ở bên cạnh ta, Thiên Hương Bà Bà nổi danh là cao thủ dùng độc.

- A? Bát Phẩm Luyện Dược Sư?

Trong lòng Tiêu Phàm động dung, tu luyện tới bây giờ, Bát Phẩm Luyện Dược Sư hắn gặp qua cũng chỉ có Hề Lão, nếu như Thiên Hương Bà Bà cũng thế, vậy liền...

- Không phải, Bát Phẩm Luyện Dược Sư thưa thớt biết bao, dù là Thánh Thành cũng thập phần hiếm thấy, bất quá nàng hẳn đạt tới Thất Phẩm đỉnh phong.

Suy nghĩ Tiêu Phàm bị Hỏa Hoàng cắt ngang.

- Cùng An Dược Hoàng một dạng?

Tiêu Phàm thở phào, trong mắt lộ ra một tia khinh thường, nghiêm nghị nói:

- Nếu như nàng dám dùng độc ứng phó ta, ta để cho nàng sống không bằng chết!

Nghe thấy Tiêu Phàm nói, toàn thân Hỏa Hoàng run lên, vội vàng nhắc nhở nói:

- Tiêu Phàm, ngươi cũng chớ làm loạn, muốn giết nàng, ít nhất cũng phải chờ sơ tuyển kết thúc.

- Ta còn tưởng rằng ngươi cùng với nàng có một chân, không nỡ để nàng chết, yên tâm, ta tâm lý nắm chắc.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, nói.

Có một chân?

Nghe được ba chữ này, Hỏa Hoàng tức dựng râu trừng mắt, thiếu chút nữa thì cùng Tiêu Phàm quyết đấu.

MinhLâm - Lục Đạo -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.