Phốc phốc phốc! Kiếm khí vũ động xé rách tổ ong, ngay sau đó, từng tiếng vù vù phẫn nộ vang lên, hắc y nhân cảm giác phía sau lưng phát lạnh, tốc độ lần nữa tăng tốc mấy phần.
Trong lòng hắn đem mười tám đời tổ tông Tiêu Phàm ân cần thăm hỏi một lần, tiểu tử này cướp đi Phong Vương Tương của hắn không nói, lại còn cố ý khích giận Tinh Huyễn Phong.
Nếu như không phải hắn kịp thời chạy trốn, đoán chừng đã trở thành vong hồn dưới vuốt Tinh Huyễn Phong rồi.
Nghĩ vậy, hắc y nhân phẫn nộ tới cực điểm, thân ảnh đuổi theo Tiêu Phàm gắt gao không thả, gầm thét lên:
- Tiểu tử, đắc tội Ưng Trảo Lão Nhân ta còn muốn chạy?
Không có lấy được Phong Vương Tương, hắc y nhân giận dữ vô cùng, có một loại cảm giác không chết không thôi.
- La Sinh Môn Ưng Trảo Lão Nhân?
- Lão bất tử lần này lại tới tham gia Sát Vương Thí Luyện? Mẹ nó, đều là người sắp xuống mồ, làm sao còn không hết hi vọng, cho dù được hạng nhất thì có thể làm gì?
- Ưng Trảo Lão Nhân liên tục tham gia tám đợt Sát Vương Thí Luyện? Khá lắm, chớ cùng lão bất tử này ở cùng một chỗ, ta trốn trước, nhiệm vụ mấy ngày sau lại hoàn thành vậy.
Có không ít người ẩn nấp nghe được cái tên Ưng Trảo Lão Nhân này, trong lòng khẽ hơi trầm xuống một cái, có ít người càng trực tiếp rời đi.
Cũng không phải là người này lợi hại đến mức nào, mà là “Ưng Trảo Lão Nhân” bốn chữ này quá vang dội, như sấm bên tai.
Tham gia tám lần Sát Vương Thí Luyện mà không chết, đây chính là một loại năng lực, phải biết tỉ lệ đào thải trong Sát Vương Thí Luyện vô cùng cao.
Ưng Trảo Lão Nhân có thể sống sót, trở thành lão quái vật Sát Vương Thí Luyện danh phù kỳ thực, cũng đủ để chứng minh hắn bất phàm.
Hơn nữa có nghe đồn, phàm là người đắc tội hắn, tất cả đều chết, không có một ai có thể sống.
Tiêu Phàm tự nhiên không biết tên Ưng Trảo Lão Nhân, hắn cũng căn bản không quan tâm, lấy tốc độ của hắn, rất nhanh liền có thể đem Ưng Trảo Lão Nhân vứt bỏ.
Bất quá, Tiêu Phàm lại là cố ý giữ tốc độ, trong biển hoa nhanh chóng xuyên động, có thời điểm cố ý phóng xuất ra Hồn Lực, theo Ưng Trảo Lão Nhân thấy thì Tiêu Phàm đang cố ý khiêu khích hắn.
Kỳ thật thì Tiêu Phàm chỉ đang hấp dẫn lực chú ý của Tinh Huyễn Phong mà thôi.
Bởi vì tại vị trí tổ ong trước đó, lại xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh kia thập phần quỷ dị, hắn đứng cách tổ ong bị vỡ kia không xa trong biển hoa, nhưng Tinh Huyễn Phong lại không chú ý tới hắn.
Lúc những Tinh Huyễn Phong đó truy sát Tiêu Phàm cùng Ưng Trảo Lão Nhân, bóng đen liếc nhìn bốn phía, nhìn thấy những Tinh Huyễn Phong đó trong lúc nhất thời đều không thấy tăm hơi, bóng đen trong nháy mắt chớp động, xuất hiện ở bên cạnh tổ ong rách nát.
Đưa tay vung lên, một đạo hào quang loé lên, toàn bộ tổ ong đột nhiên biến mất, hiển nhiên là được thu vào Hồn Giới bên trong.
Làm xong tất cả những thứ này, bóng đen trong nháy mắt biến mất.
Không bao lâu, một trận tiếng hét phẫn nộ lớn từ đằng xa truyền đến, trên mặt Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, liếc nhìn bóng đen ở phía sau nói:
- Không chơi cùng ngươi nữa.
Để lại một câu nói, tốc độ Tiêu Phàm đề thăng, lắc mình một cái liền biến mất không thấy tăm hơi.
- Ranh con, có gan đừng chạy.
Ưng Trảo Lão Nhân hét giận dữ, đứng tại chỗ gào thét, đáng tiếc tốc độ Tiêu Phàm quá nhanh, đã không còn thấy tăm hơi.
Mấy tức sau, Tiêu Phàm xuất hiện ở nơi xa trong rừng rậm, nơi đó đã có một đạo thân ảnh đang chờ hắn, Tiêu Phàm cười nhạt một cái nói:
- Thành công?
- Vâng, chủ nhân.
Bóng đen gật đầu, thay cho Tiêu Phàm một chiếc Hồn Giới, bóng đen không phải người khác, chính là U Linh Nhất Hào.
Tiêu Phàm liếc mắt quét Hồn Giới, lập tức cười híp mắt thành một đường, nói:
- Cái này chí ít có ba cân Phong Vương Tương đi, thật đúng là đồ tốt, ta phỏng đoán quả nhiên không sai, Tinh Huyễn Phong căn bản không phát hiện được ngươi tồn tại.
Tiêu Phàm sở dĩ không hề cố kỵ xuất thủ, chính là đột nhiên nghĩ đến một biện pháp, chính là lưu lại U Linh Nhất Hào thu Phong Vương Tương, hắn đem Ưng Trảo Lão Nhân cùng Tinh Huyễn Phong dẫn đi.
Dẫn đi Ưng Trảo Lão Nhân dễ dàng, nhưng là muốn dụ Tinh Huyễn Phong đi cũng không dễ, cho nên Tiêu Phàm dứt khoát phá hư tổ ong Tinh Huyễn Phong, hấp dẫn lực chú ý của chúng.
Như hắn sở liệu, tổ ong bị phá hư, Tinh Huyễn Phong quả nhiên giận tím mặt, bắt đầu đuổi đánh tới cùng, thời khắc Tiêu Phàm điệu hổ ly sơn xem như thành công.
Đương nhiên, quan trọng nhất là Tiêu Phàm chứng thực một chút, chính là tầm mắt Tinh Huyễn Phong ban đêm rất kém cỏi, chỉ có thể dựa vào Hồn Lực truy tung địch nhân.
Nhưng U Linh Nhất Hào vốn là Hồn Điêu, căn bản không có bất luận là sóng năng lượng nào, hoặc có lẽ là Hồn Văn thần bí ba động không phải Tinh Huyễn Phong có thể bắt được.
Tiêu Phàm cũng cũng không phải là vì ba cân Phong Vương Tương mà vui mừng, mà là vì hắn nghĩ tới biện pháp chiếm được Phong Hoàng Tương mà vui mừng.
- Nếu lần này có thể dẫn đi Tinh Huyễn Phong, vậy lần sau phải chăng cũng có thể?
Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.
Suy nghĩ một lúc, Tiêu Phàm quyết định hôm nay lại tiếp tục hành động, dù sao, tối nay cướp đi ba cân Phong Vương Tương, Tinh Huyễn Phong nhất định sẽ bạo tẩu, muốn tiếp tục xuất thủ, khả năng thành công rất nhỏ.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm thu hồi U Linh Nhất Hào, đồng thời thu liễm khí tức, hướng về nơi xa lao đi, hiện tại hắn muốn làm chính là điêu khắc một chút Hồn Điêu Thú nhỏ, tìm kiếm vị trí Phong Hoàng Tương.
Bởi vì dạng cơ hội này không phải có quá nhiều, bị chọc vào một lần thì Tinh Huyễn Phong phòng thủ nhất định sẽ càng thêm nghiêm mật, hơn nữa, đây vẫn chỉ là Phong Vương Tương mà thôi mà đã thủ vệ sâm nghiêm như thế, huống chi Phong Hoàng Tương?
Thời gian trôi qua, thoáng cái qua ba ngày, ba ngày này Tiêu Phàm tựa như tiêu thất trong hư không.
Cũng ở nơi này trong vòng ba ngày, có mấy chục đạo thân ảnh tìm kiếm đến địa phương này, đều là vì nhiệm vụ thí luyện mà đến.
Đối chiến Hoàng cảnh trung kỳ, đánh cắp Phong Hoàng Tương là Nhiệm Vụ Tứ Tinh, nhưng là đối với Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ mà nói, đây chính là Nhiệm Vụ Ngũ Tinh.
Đồng dạng, đối với tu sĩ Chiến Vương cảnh mà nói, ăn cắp Phong Vương Tương cũng có khả năng là Tứ Tinh cùng Ngũ Tinh, điều này cũng dẫn đến rất nhiều người tụ tập ở xung quanh mảnh biển hoa này.
Thậm chí, có thật nhiều người vì hoàn thành nhiệm vụ đã kết thành một đội, dù phát hiện sát thủ khác cũng không có tự tiện xuất thủ, sợ tiếng vang lớn kinh động Tinh Huyễn Phong.
Cho nên ba ngày nay lại yên tĩnh lạ thường, trừ buổi tối có người hành động ra thì ban ngày đều yên lặng theo dõi kỳ biến.
Dù sao, so với ban đêm, ban ngày thực sự quá nguy hiểm, một khi bị Tinh Huyễn Phong phát hiện, đến lúc đó hàng ngàn hàng vạn Tinh Huyễn Phong cùng nhau theo lên, cho dù là Chiến Hoàng đỉnh phong cũng ngăn không được.
Lúc đến đêm khuya, Tiêu Phàm rốt cục đình chỉ tiếp tục điêu khắc Hồn Điêu Thú, bên cạnh hắn xuất hiện đủ loại Hồn Điêu Thú, phi cầm tẩu thú, mọi thứ đều có.
Tất cả là nhờ vào lần trước tại Thiên Cơ Môn trong Cổ Địa Bí Cảnh thu hoạch được không ít Hồn Văn, qua mấy tháng lĩnh ngộ, những Hồn Văn này hắn đã nhớ kỹ trong lòng.
Rất nhiều Hồn Điêu Thú thể nội chứa một chút Thượng Phẩm Hồn Thạch, ngay sau đó từng đạo Hồn Lực kích hoạt Hồn Văn trên người bọn chúng, một đám Hồn Điêu Thú đột nhiên động.
- Đi thôi, tìm tới nơi Tinh Huyễn Phong thủ vệ sâm nghiêm nhất.
Tiêu Phàm cho Hồn Điêu Thú một đạo mệnh lệnh, dưới cái nhìn của hắn, vị trí Phong Hoàng Tương nhất định là nơi thủ vệ sâm nghiêm nhất.
Trong lòng hắn cũng đối với Hồn Điêu Thú tràn ngập tự tin, lần trước điêu khắc mười con bướm đại bộ phận cũng chỉ là Tứ Giai Hồn Điêu Thú, nhưng lại không có bị Lục Giai Tinh Huyễn Phong phát hiện.
Hiện tại hắn điêu khắc cái này mấy chục cái đều là Ngũ Giai, thậm chí Lục Giai Hồn Điêu Thú, Tinh Huyễn Phong muốn phát hiện càng không dễ dàng.
Trên mặt Tiêu Phàm hiện lên một vòng tiếu dung, tựa như đã thấy tràng cảnh thu hoạch Phong Hoàng Tương, hắn lại không biết nguy hiểm đang lặng yên đến.