Vô Thượng Sát Thần

Chương 1634: Chương 1634: Mảnh Vỡ Pháp Tắc




Ép ngươi thì đã sao?

Nhìn thấy Tiêu Phàm không có vẻ gì sợ, Hồn Thiên lại do dự, nếu hắn là người không sợ chết, đã sớm tự bạo, căn bản không cần chờ đến bây giờ.

“Không ra gì, thật không biết, loại người như ngươi làm sao lại có thể trở thành tộc trưởng Hồn Tộc được.” Giọng nói khinh thường của Tiêu Phàm tiếp tục vang lên.

Hắn cười lạnh một tiếng, lần nữa khống chế Thí Thần ra đánh giết, lần này Thí Thần mở rộng chiếc miệng lớn đỏ như máu, trực tiếp nuốt chửng toàn bộ linh hồn Hồn Thiên vào trong bụng.

Ngay từ đầu Tiêu Phàm đã không có ý định buông tha cho Hồn Thiên, người như thế này, coi như giết hắn một trăm lần Tiêu Phàm cũng không hối hận, làm sao có khả năng bỏ qua cho hắn chứ?

Ở phía bên ngoài, Trọc Thiên Hồng cùng mấy người Tiêu Linh Nhi đứng ở bên người Tiêu Phàm, mấy người hoàn toàn không biết làm sao, đành phải lẳng lặng bảo vệ bên người Tiêu Phàm.

Phụt!

Đột nhiên, hư không rơi xuống một thân ảnh mặc kim bào, mấy người Trọc Thiên Hồng giật nảy mình, mấy đầu xúc tu không chút do dự vung ra.

“Không có linh hồn?” Trọc Thiên Hồng kinh ngạc vô cùng, sau đó ánh mắt rơi vào trên thân Tiêu Phàm, trên mặt lộ ra vẻ cười.

“Đại thúc, tại sao hắn lại ở đây, vừa rồi tập kích ca ca của ta là cái gì vậy?” Tiêu Linh Nhi nhìn bóng người mặc kim bào kia, bóng người này này dĩ nhiên chính là Hồn Thiên.

Trọc Thiên Hồng cười cười nói: “Vừa mới tập kích công tử hẳn là linh hồn của hắn, người này vừa rồi thi triển thủ đoạn nào đó, để cho thân thể mình ẩn nấp tại một mảnh không gian khác, sau đó công kích linh hồn công tử.”

“Hắn là Chiến Thần đỉnh phong, vậy ca ca của ta sao rồi?” Tiêu Linh Nhi càng thêm lo lắng.

Linh hồn Chiến Thần cảnh đỉnh phong, Tiêu Phàm làm sao có thể là đối thủ của hắn được.

“Yên tâm, công tử không có chuyện gì.” Trọc Thiên Hồng cười lắc lắc đầu nói. “Thể xác của hắn từ trong hư không rớt xuống, điều này cho thấy rõ linh hồn của hắn đã không khống chế được loại năng lực hắn thi triển nữa, hay nói cách khác, hắn đã chết rồi.”

Trọc Thiên Hồng còn có một câu không nói, bên trong không gian ý thức của Tiêu Phàm, còn có linh hồn của Thí Thần thú.

Đối với Thí Thần thú, Trọc Thiên Hồng còn có niềm tin hơn so với Tiêu Phàm, chí ít Hồn Thiên muốn dùng linh hồn để làm tổn thương Tiêu Phàm là gần như không có khả năng.

“Thật sao?” Tiêu Linh Nhi vẫn còn có chút không tin.

“Ngươi nhìn xem, thi thể của hắn!” Trọc Thiên Hồng đột nhiên chỉ vào thi thể của Hồn Thiên kinh ngạc nói.

Lúc đám người nhìn lại, lại phát hiện, thi thể Hồn Thiên hóa thành từng đợt mưa ánh sáng tiêu tán trên không trung, sau một lát đã không còn thấy đâu nữa.

Ầm!

Ngay tại lúc đó, một luồng khí tức oai nghiêm từ bên trong cơ thể Tiêu Phàm mãnh liệt mà ra, đám người bị dọa vội vàng lui lại mấy bước.

Bên trong Thần cung của Tiêu Phàm, Thí Thần thú nuốt linh hồn của Hồn Thiên vào, quanh thân ẩn hiện một khí thế oai nghiêm, đối với Thí Thần mà nói, Hồn Thiên chỉ là thuốc bổ sung sức mạnh linh hồn mà thôi.

Sau mười nhịp hô hấp, Tiêu Phàm đột nhiên cảm giác khí thế của linh hồn thể của mình tăng vọt, một luồng sức mạnh huyền diệu bao phủ toàn thân.

Chỉ một thoáng, linh hồn thể tựa như xuyên phá một tầng cách ngăn nào đó, một bước tiến vào một cảnh giới mới hoàn toàn khác.

“Cường độ linh hồn tương đương với Thất Biến chiến thần, xem ra ta còn phải thêm chút sức đột phá mới được.” Tiêu Phàm đắng chát cười nói.

Nếu như nói ra ngoài người khác đều không tin, mặt ngoài thì Tiêu Phàm chỉ là Chiến Thần cảnh trung kỳ mà thôi, nhưng mà linh hồn cường đại lại đột phá đến Chiến Thần cảnh hậu kỳ.

Đương nhiên, người như vậy cũng không phải là không có, cường độ linh hồn của thần tu, bình thường đều có cảnh giới cao hơn, cho nên đối mặt với thần tu, chỉ xem thực lực mặt ngoài của hắn, rất có khả năng sẽ chịu thiệt thòi lớn.

“Xem ra, thiên phú thần tu của ta so với thiên phú thể tu càng tăng mạnh hơn.” Tiêu Phàm lại có chút đắc ý cười một tiếng, không thể không nói, năng lực linh hồn phân liệt kia, xác thực cực kì biến thái.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, tâm thần Tiêu Phàm rời khỏi bên trong Thần cung.

“Ca, ngươi lại đột phá rồi?” Nhìn thấy khóe miệng Tiêu Phàm nở nụ cười, Tiêu Linh Nhi kinh ngạc nói.

“Xem như thế đi.” Tiêu Phàm cười cười nói.

“Công tử, đây là hồn giới của Hồn Thiên.” Trọc Thiên Hồng cung kính đưa cho Tiêu Phàm một chiếc nhẫn, nếu như không phải đám người Tiêu Linh Nhi ở đây, có lẽ Trọc Thiên Hồng đã giữ làm của riêng.

Dù sao Hồn Thiên cũng là cường giả Chiến Thần đỉnh phong, những đồ hắn cất giữ làm sao có thể là đồ kém được?

Tiêu Phàm cười cười, cũng không chút khách khí nhận lấy, Hồn Thiên đã chết, cấm chế bên trên hồn giới tự nhiên biến mất.

Quét hồn lực qua, tất cả những thứ bên trong hồn giới trong nháy mắt từng cái hiện lên trong đầu Tiêu Phàm.

“Ngoại trừ mấy ngàn thần thạch cùng vài món thần dược bên ngoài, có vẻ như không có đồ vật gì quý giả.” Tiêu Phàm có chút thất vọng lắc đầu nói.

Tâm thần Tiêu Phàm đảo qua góc cuối cùng của hồn giới, chuẩn bị rời khỏi bên trong hồn giới, đột nhiên, Tiêu Phàm khẽ a một tiếng, hơi chuyển động ý nghĩ, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái lá cây vàng óng.

Kim diệp không biết được dùng vật liệu gì chế tạo thành, toàn thân óng ánh rõ ràng, không tỳ vết, không khác gì ngọc phiến, nhìn qua cực kì không tầm thường.

Có điều nhìn kỹ, bên trên còn có từng đường vân nhỏ bé, giống như những đường vân trên lá cây, hết sức bình thường.

Quỷ dị chính là, tâm thần Tiêu Phàm vậy mà không cảm ứng được nó tồn tại, quả nhiên là cực kì kỳ diệu.

Nếu như không phải lúc tâm thần bao phủ kim diệp, tảng đá màu trắng bên trong thần cung đột nhiên chấn động một cái, có lẽ Tiêu Phàm cũng không phát hiện bên trong hồn giới còn có chiếc kim diệp đặc biệt này.

“Ca, đây là vật gì?” Tiêu Linh Nhi cũng cảm nhận được mảnh này kim diệp này bất phàm.

“Công tử, cho ta xem một chút!” Mà Trọc Thiên Hồng đứng bên cạnh vừa nhìn thấy kim diệp, con ngươi bỗng nhiên co rút lại, thân thể cũng có chút run rẩy lên.

“Ngươi biết nó?” Tiêu phàm không ngờ tới hỏi, một tay giao kim diệp cho Trọc Thiên Hồng.

Cũng khó trách Tiêu Phàm không ngờ tới, với tầm mắt của Trọc Thiên Hồng, có rất ít đồ vật có thể làm cho hắn thất thố như vậy, trừ phi chiếc kim diệp này thật sự cực kì bất phàm.

Trọc Thiên Hồng cầm kim diệp lên, cẩn thận chu đáo, càng xem càng kinh ngạc không thôi, sau đó khẽ run đưa kim diệp lại cho Tiêu Phàm, ánh mắt sáng rực, vô cùng không nỡ.

“Đây là vật gì?” Tiêu phàm tiếp nhận kim diệp, cũng không tùy ý như lúc trước, đồ vật có thể làm cho Trọc Thiên Hồng thất thố như vậy, chắc chắn là đồ không đơn giản.

“Nếu ta đoán không lầm, cái này có thể là mảnh vỡ pháp tắc trong truyền thuyết.” Trọc Thiên Hồng hít sâu một hơi nói, trong lời nói tràn đầy rung động.

“Mảnh vỡ pháp tắc? Đó là cái gì, không phải chỉ là một mảnh vỡ thôi sao, có thể làm được cái gì?” Tiêu Phàm còn chưa mở miệng, Tiêu Linh Nhi đã lên tiếng hỏi, trong lời nói có vài phần khinh thường.

Có điều trong lòng Tiêu Phàm cũng cực kì không bình tĩnh, hắn có được truyền thừa của Tu La, tất nhiên biết hai chữ “pháp tắc” đại biểu cho cái gì, đây chính là sức mạnh trong truyền thuyết.

Dù là trong truyền thừa của Tu La, ghi chép về sức mạnh liên quan tới Chiến Thần cảnh trở lên cực kì thưa thớt, nhưng vẫn có đôi câu vài lời, trong đó có liên quan tới sức mạnh “pháp tắc“.

“Linh Nhi cô nương, ngươi sai rồi, mảnh vỡ pháp tắc...” Trọc Thiên Hồng có chút không phục nói.

Có điều, không đợi hắn nói xong, Tiêu Phàm đã ngắt lời nói: “Được rồi, việc này mọi người tốt nhất giữ ở trong lòng, đối với bất kỳ người nào cũng không nên nhắc tới, nếu không có lẽ sẽ nguy hiểm tới tính mạng của mọi người!”

Dứt lời, Tiêu Phàm thận trọng lấy ra một chiếc hộp ngọc, cất kim diệp vào bên trong hộp ngọc.

“Rõ!” Đám người vội vàng gật đầu, đối với Tiêu Phàm, bọn họ có tín nhiệm xuất phát từ nội tâm, đồng thời, bọn họ cũng đoán được mảnh vỡ pháp tắc này không hề tầm thường.

Có nhiều thứ biết được, ngược lại không phải là chuyện tốt, bọn họ đều hiểu được đạo lý mang ngọc có tội.

“Được rồi, chờ sức mạnh lôi điện tiêu tán hết, tiếp tục tìm kiếm thần lực chi tinh, đoán chừng không đến mấy ngày nữa liền có thể tiến về tầng thứ tám.” Sau đó Tiêu Phàm lại đổi chủ đề.

“Công tử, vậy những Tử Tinh Lôi thú này làm sao bây giờ?” Ánh mắt Trọc Thiên Hồng đột nhiên nhìn lên trên thân những Tử Tinh Lôi thú kia.

“Sự việc cũng thật phiền phức.” Tay hải Tiêu Phàm nâng cằm, rơi vào trong trầm tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.