Vô Thượng Sát Thần

Chương 107: Chương 107: Miểu Sát




So với bộ dạng vội vàng của nhiều người thì bốn người Tiêu Phàm lại rất ung dung, kỳ hạn của Yến Thành Thu Liệp tận một tháng, bọn hắn cũng không nhất thiết phải giành giật từng giây.

Quách Sĩ Thần thấy bọn hắn nhởn nhơ như thế liền tức đến xì khói, nhưng vì đại cục nên đành phải đem lửa giận đè nén xuống.

Hai canh giờ sau, nhóm người Tiêu Phàm đã xuất hiện bên ngoài Hồn Thú Sơn Mạch.

- Ta chỉ tiễn đến đây, một tháng sau ta sẽ đến đón các ngươi.

Quách Sĩ Thần để lại một câu nói liền không thấy tăm hơi.

- Quách lão quỷ!!!

Tiểu Ma Nữ nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nhìn mặt Quách lão quỷ lúc xanh lúc tím đúng là sản khoái vô cùng, xem hắn sau này còn dám đùa bỡn chúng ta nữa không.

Bàn Tử cười ha ha.

Tiêu Phàm mỉm cười, trình độ đùa giỡn người của Tiểu Ma Nữ và Bàn Tử không phải thấp, hiện tại cuồng vọng đến mức ngay cảnh Quách lão quỷ cũng dám chỉnh.

- Ba người các ngươi có phát hiện chúng ta đã bị theo dõi không?

Thần sắc Lăng Phong ngưng trọng nhìn bốn phía.

Nghe vậy, ba người Tiêu Phàm lập tức nhíu mày, Tiêu Phàm mở miệng nói:

- Trước hết tiến vào Hồn Thú Sơn Mạch.

Hồn Thú Sơn Mạch, cổ thụ che trời, sương mù dày đặc, muốn tìm tới một người cũng không dễ dàng, cho dù bị người khác chú ý cũng có thể dễ dàng chạy thoát.

Bất quá đám người Tiêu Phàm cũng không có ý định chạy trốn, trong thời gian diễn ra Yến Thành Thu Liệp thì toàn bộ Hồn Thú Sơn Mạch đã bị phong tỏa, chỉ những người tham gia mới có thể ra vào.

Trước đó Quách Sĩ Thần đã cam đoan với bọn hắn, những cường giả Chiến Tông cảnh lâu năm trở lên nếu ai dám bước vào Hồn Thú Sơn Mạch chỉ có một chữ: Chết!

Bình thường thì đám Tiêu Phàm sẽ không mấy tin tưởng nhưng những sự tình trọng đại thì bọn hắn hoàn toàn đặt hết niềm tin vào Quách Sĩ Thần, bởi vì Quách Sĩ Thần quả thật chuyện gì cũng dám làm.

Những ngày qua Quách lão quỷ đắc tội Chiến Vương Học Viện, Tôn gia, Hoàng gia, còn không phải đang sống rất nhàn nhã sao?

Hắn dám nói như thế vì bản thân hắn có thực lực này.

Về phần những người đồng lứa, Quách Sĩ Thần cũng nhắc nhở bọn hắn phải cẩn thận năm người xếp hạng đầu trên Viện Bảng, mấy người kia chính là: Vân Lạc Vũ, Khúc Lân, Triệu Vô Bệnh, Lạc Trần và Vân LạcTuyết.

Thực lực của Lạc Trần và Vân Lạc Tuyết thì bọn họ đã thấy qua, thực lực nhóm Tiêu Phàm đã tinh tiến hơn một tháng trước rồi, chỉ cần hai người kia không bước vào Chiến Tông cảnh thì bọn hắn không việc gì phải sợ.

Mấy người vội vàng chạy ở trong rừng hai canh giờ sau đó dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía sau.

- Ra đi.

Tiêu Phàm mở miệng, lời nói mang theo sát khí trùng trùng.

Vừa dứt lời, mất đạo thân ảnh lần lượt xuất hiện trên cành cây cổ thụ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Tiêu Phàm.

- Lạc Trần, Tôn Tuyệt, các ngươi là thuộc hạ của Tào Tháo à? Nói đến liền đến.

Tiêu Phàm cười lạnh nhìn mấy người, vừa rồi bọn hắn đã cảm nhận được có người bám theo, Lạc Trần và Tôn Tuyệt xuất hiện cũng không có nằm ngoài dự kiến.

Đám người kia lấy Lạc Trần và Tôn Tuyệt dẫn đầu, trong đó còn có một người quen, người kia chính là người lần trước bị Lăng Phong đánh tơi bời ở trước cửa Thần Phong Học Viện.

Mấy người Lạc Trần mặc dù không hiểu Tiêu Phàm nói gì nhưng có thể cảm nhận sát khí lạnh lẽo trên người hắn, con ngươi u lãnh nhìn chằm chằm Lăng Phong nói:

- Là ngươi giết đệ đệ ta?

- Như lời ngươi nói.

Sắc mặt Lăng Phong bình tĩnh, đột phá đến ChiếnTôn cảnh đỉnh phong thì hắn đã không còn e ngại Lạc Trần rồi.

Lạc Trần sầm mặt lại, tên gia hỏa này cũng chẳng thèm nói nhảm một câu liền đã thừa nhận, đúng là ngang ngược càn rỡ, hắn cười lạnh:

- Lúc đầu ta muốn cho ngươi chết thống khoái một chút, nhưng hiện tại ta đổi ý rồi, ta muốn làm cho ngươi sống không bằng chết!

Vừa dứt lời, Lạc Trần xông ra như tên rời cung, đạp nhẹ trên mặt đất hai cái đã đến trước mặt của Lăng Phong.

- Địa Liệt Trảm!

Lăng Phong phi thường quả quyết, đạp chân xuống nhảy lên, trường kiếm chém ra kiếm cương khủng bố bay về phía Lạc Trần.

- Tốc độ thật nhanh! Thực lực Lạc huynh xem ra lại tinh tiến rồi.

Tôn Tuyệt cười tủm tỉm nhìn Lạc Trần, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Bàn Tử:

- Thằng mập đáng chết, lần trước ngươi đánh bản công tử rất thoải mái, lần này bản công tử sẽ trả lại gấp bội.

- Lần trước chỉ đánh ngươi mấy cái tát tay, lần này lão tử sẽ để ngươi đoạn tử tuyệt tôn.

Bàn Tử không sợ hãi, toàn thân thịt mỡ hất lên tựa như khiêu khích Tôn Tuyệt.

- Hừ, nạp mạng đi.

Tôn Tuyệt cũng lười nói nhảm, lần trước bởi vì Phúc bá xuất thủ đánh hắn trọng thương làm hắn không có sức hoàn thủ, nhưng lần này lại khác, thương thế chẳng những khôi phục mà tu vi lại tiến bộ hơn mấy phần.

- Hươu chết vào tay ai còn chưa nhất định đâu.

Bàn Tử trực tiếp triệu hồi ra Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu đánh lên.

- Xem ra đối thủ của ngươi là ta.

Một thanh niên mặc y phục màu đen nhìn Tiêu Phàm nói, trên mặt lộ ra nụ cười tà.

- Mông Trùng, tên Tiêu Phàm này rất quỷ dị, hai chúng ta vẫn nên cùng nhau ứng phó hắn.

Vương Bá đã được chứng kiến thực lực của Tiêu Phàm, ngay cả Địch Hàn xếp thứ mười ba trên Viện Bảng đều chết trong tay hắn, Mông Trùng mặc dù xếp ở vị trí thứ chín nhưng cũng chưa chắc là đối thủ củaTiêu Phàm.

Nghe thấy Vương Bá nói, Mông Trùng cười lạnh, mặt coi thường nói:

- ChiếnTôn hậu kỳ mà thôi, cần phải hai người liên thủ sao?

Mông Trùng vô cùng tự tin đối với thực lực của mình, hắn căn bản không đem Tiêu Phàm để ở trong lòng, không nghe lời đề nghị của Vương Bá, trên đỉnh đầu hiện lên một chuôi trường đao bằng lửa màu vàng đánh thẳng vào Tiêu Phàm.

- Mấy người còn lại đi giết nữ nhân và đầu súc sinh kia.

Vương Bá biết Tiêu Phàm vô cùng nguy hiểm cũng không dám có bất cứ thả lỏng nào, sau khi ra lệnh một câu liền xông về phía Tiêu Phàm.

- Ta nói, giết hắn, chỉ cần mình ta là đủ.

Mông Trùng cười lạnh, kim diễm trường đao trên đỉnh đầu phá không chém ra, hỏa diễm hừng hực thổi bay cổ thụ bốn phía.

- Lục Phẩm Chiến Hồn: Kim Diễm Đao?

Tiêu Phàm lập tức hiểu ra tại sao tên Mông Trùng này lại tự tin như thế, Lục Phẩm Chiến Hồn: Kim Diễm Đao đặt ở Đại Yên Vương Triều xác thực là thiên chi kiêu tử.

Nếu đổi là một người khác, thấp hơn một cảnh giới như thế này thì quả thật không dám giao phong nhưng là đáng tiếc Mông Trùng lại gặp phải Tiêu Phàm.

- Bá Đạo Thiên Quyền!

Tiêu Phàm gầm lên một tiếng xuất ra quyền thế ngập trời, từng đạo kim sắc Hồn Lực tràn ra bốn phương tám hướng.

- Ngược lại có chút thực lực, bất quá chỉ bằng vào điểm này còn xa xa không đủ...

Mông Trùng cười lạnh, trường đao trong tay muốn một chém giết chết Tiêu Phàm.

Âm vang!

Nắm đấm Tiêu Phàm hung hăng nện vào Kim Diễm Đao, âm thanh bén nhọn truyền khắp tứ phương, tiếu dung trên mặt Mông Trùng cứng đờ, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Bên trên Kim Diễm Đao xuất hiện một vết nứt, dọc theo Chiến Hồn Đao lan tràn ra, thiếu chút nữa thì vỡ nát.

Hắn làm sao biết Tiêu Phàm đã đem Bá Đạo Thiên Quyền luyện đến đệ tứ trọng đỉnh phong, cộng thêm Quyền Thế, cho dù Chiến Tôn cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Mông Trùng rốt cục phát hiện bản thân xem thường Tiêu Phàm, đang chuẩn bị lui ra phía sau thì thân ảnh của tiêu Phàm đã như một tia chớp lao lên.

- Ngươi dám!

Vương Bá gầm lên một tiếng đánh tới, Lục Phẩm Chiến Hồn: Liệt Diễm Ma Viên sau lưng phát cuồng đập xuống một quyền.

- Ta có cái gì không dám?

Tiêu Phàm nhe răng cười, U Linh Chiến Hồn xuất hiện hóa thành một mảnh khói đen che phủ Kim Diễm Đao đang muốn đào thoát, đồng thời nắm đấm hắn trong nháy mắt xuất hiện ở trên ngực Mông Trùng.

Ầm!

Một tiếng nổ vang, xương Mông Trùng vỡ vụn, trên ngực xuất hiện một cái huyết động to lớn, ngũ tạng lục phủ rớt cùng một chỗ, Mông Trùng trợn to hai mắt không thể tưởng tượng được nhìn về ngực mình.

Ta là Chiến Tôn đỉnh phong, là Viện Bảng đệ cửu cường giả, làm sao có thể chết trên tay một tên tiểu tử Chiến Tôn cảnh hậu kỳ được?

Không cam lòng, phẫn nộ, sợ hãi đan xen lẫn nhau, nhưng Tiêu Phàm căn bản không có ý định cho hắn cơ hội, trong tay chợt xuất hiện một thanh trường kiếm chém thân thể Mông Trùng thành hai mảnh.

Miểu sát, chân chính miểu sát!

- Ngươi, ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?!

Vương Bá đang đánh tới kinh khủng nhìn Tiêu Phàm, thực lực của hắn ngang với Mông Trùng, ngay cả Mông Trùng đều bị hắn miểu sát thì mình làm sao có thể là đối thủ của hắn đây?

- Chờ ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết.

Tiêu Phàm nhe răng cười, ngay lập tức lại xuất thủ.

Cầu Kim Phiếu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.