Vô Thượng Sát Thần

Chương 1909: Chương 1909: Một Con Cá Lớn?




“Công tử!”

Mấy người Kiếm La kêu to, bọn hắn trơ mắt nhìn Tiêu Phàm rơi vào trong Huyết Hồ, chỉ lưu lại chiếc thuyền vẫn đung đưa nhẹ nhàng trên mặt nước.

“Áo Nghĩa Thần Ngư, nhất định là Áo Nghĩa Thần Ngư kéo Tiêu Phàm vào bên trong Huyết Hồ.” Thanh Phong lão tổ kêu to, khống chế thuyền nhỏ nhanh chóng tới gần Tiêu Phàm.

Một lát sau, mấy người cuối cũng cũng đi tới vị trí của Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm vẫn không xuất hiện trên mặt nước.

Linh hồn lực của đám người Kiếm La không chút do dự phóng về đáy hồ dò xét, nhưng bên trong Huyết Hồ có một sức mạnh kỳ lạ trong nháy mắt nuốt hết linh hồn lực của bọn hắn.

“Thanh Phong tiền bối, ngươi xác định là Áo Nghĩa Thần Ngư kéo Tiêu huynh đi?” Thần sắc Sở Khinh Cuồng ngưng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Phong lão tổ nói.

“Tám chín phần mười, Tiêu Phàm quá tự đại, cũng dám trong lúc câu cá nhập định, nơi này không phải lục địa, dưới đáy nước, chính là thiên hạ của loài cá.” Thanh Phong lão tổ lắc đầu nói, trong ngữ điệu lộ ra một tia lo lắng.

Nếu là trước kia, có lẽ Thanh Phong lão tổ đã sớm mở miệng trào phúng, cho rằng Tiêu Phàm quá tự tin.

Đám người nghe vậy, không biết phải trả lời như thế nào, trong lòng bọn hắn vừa rồi còn bội phục Tiêu Phàm đi tới chỗ nào cũng có thể tu luyện.

Nhưng bọn hắn sao có thể biết, chỉ chớp mắt, Tiêu Phàm đã bị Áo Nghĩa Thần Ngư lôi đi.

Cho dù là hai người Thanh Phong lão tổ cùng Xích Vân lão tổ cũng không biết làm sao, bọn hắn cũng chưa gặp phải loại tình huống này bao giờ, trước kia tối đa cũng chiến đấu cùng Áo Nghĩa Thần Ngư ngay trên mặt hồ một phen mà thôi.

“Công tử là người hiền tự có thiên tướng, một con Áo Nghĩa Thần Ngư mà thôi, khẳng định không làm gì được hắn.” Kiếm La ngưng tiếng nói, người duy nhất không nghĩ Tiêu Phàm xảy ra chuyện chính là hắn.

“Hi vọng đi.” Thanh Phong lão tổ thở dài một hơi.

Tiêu Phàm bị Áo Nghĩa Thần Ngư kéo đi, mấy người đều không còn tâm tư câu cá, bọn hắn chỉ hy vọng Tiêu Phàm có thể sống sót.

Thế nhưng là cho dù Tiêu Phàm sống sót, cũng không biết đã bị Áo Nghĩa Thần Ngư kéo tới chỗ nào, Huyết Hồ lớn như vậy, muốn tìm một người cũng không phải dễ dàng.

Giờ phút này, sâu dưới Huyết Hồ, hai tay Tiêu Phàm nắm lấy một đầu cần câu, bị một con cá lớn ra sức tha lôi, hắn rất muốn dùng lực níu cần câu lại, nhưng ở trong Huyết Hồ, hắn không thể sử dụng Thần lực.

Trong hồ nước có một loại sức mạnh quỷ dị, đang chậm rãi cắn nuốt Thần lực trong cơ thể Tiêu Phàm, nhất là khi Tiêu Phàm vận chuyển Thần lực, tốc độ của sức mạnh cắn nuốt kia lại càng nhanh.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ lời khuyên lúc trước của Thanh Phong lão tổ, nhất định không thể rơi vào trong nước.

Một khi rơi vào trong hồ nước, cho dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, đoán chừng cũng không có sức phản kháng, huống chi là Tiêu Phàm.

Hơn nữa không chỉ thần lực, ngay cả linh hồn lực chỉ cần thả ra, cũng bị sức mạnh của hồ nước trong nháy mắt tước đoạt không còn, từ xưa đến nay, đây là lần đầu tiên Tiêu Phàm rơi vào tình cảnh bất lực như thế.

Nhưng hắn đã trải qua trăm cuộc chiến, hắn cũng không nóng nảy, chí ít hiện tại tạm thời cũng không có gì nguy hiểm tính mạng.

Hắn không dám buông cần câu trong tay ra, một khi buông ra, thân thể hắn nhất định sẽ chìm xuống sâu dưới đáy hồ, đến lúc đó thực sự sẽ rơi vào cảnh gọi trời không được, gọi đất không xong.

Hiện tại Tiêu Phàm chỉ có thể hi vọng, con Áo Nghĩa Thần Ngư đang mắc ở cần câu kia có thể có phá vỡ mặt nước, khi đó chính là cơ hội duy nhất của Tiêu Phàm có thể trốn.

Chỉ cần lên trên mặt nước, Tiêu Phàm liền có thể thi triển sức mạnh, sau đó mượn lực lượng của thuyền, hắn có thể bắt Áo Nghĩa Thần Ngư lên.

Đáng tiếc, cơ hội này quá mơ hồ, Tiêu Phàm không có khả năng hi vọng bản thân sống sót gửi ở trên người Áo Nghĩa Thần Ngư.

Hắn đường đường là Điện chủ Tu La điện, nếu chết trong Huyết Hồ Thùy Điếu, đó chính là truyện cười vạn năm.

Dù là chết, đoán chừng Tiêu Phàm có thành quỷ cũng không dễ chịu.

Đột nhiên, tâm thần Tiêu Phàm nhanh chóng chìm vào bên trong Thần Cung, Thí Thần đang giương nanh múa vuốt, phẫn nộ gào thét, tựa như nói cho Tiêu Phàm, thả nó ra sẽ có thể giải quyết con Áo Nghĩa Thần Ngư kia.

Tiêu Phàm cười khổ lắc đầu, thực lực của Thí Thần rất cường đại, có lẽ có thể ngăn cản sự xâm nhập sức mạnh quỷ dị bên trong Huyết Hồ kia.

Nhưng hắn không dám đánh cược, phải biết, quái vật khổng lồ trước đó còn khủng bố hơn, một khi khí tức của Thí Thần bị lộ, quái vật khổng lồ kia chắc chắn có thể bắt được, đến thời điểm đó hắn sẽ càng gặp nguy hiểm.

Thí Thần chậm rãi an tĩnh lại, nó cũng biết rõ, nó muốn cứu Tiêu Phàm, là không thể nào.

“Đúng rồi, ngươi không sợ sức mạnh kỳ lạ này, tên Phệ Hồn kia thì sao?” Ánh mắt Tiêu Phàm đột nhiên sáng lên, lập tức tâm thần rời khỏi Thần Cung, một ý niệm trong đầu lóe qua.

Ngay sau đó, đột nhiên Phệ Hồn từ trên mu bàn tay Tiêu Phàm chui ra, nó tựa như vừa mới tỉnh ngủ, hiếu kỳ đánh giá xung quanh.

Nhưng mà sau một giây, khiến Tiêu Phàm cảm thấy ngạc nhiên là, Phệ Hồn lại há miệng nhỏ, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt, Tiêu Phàm không biết nó bây giờ thôn phệ cái gì, nhưng có thể cảm nhận được khí tức của nó đang không ngừng tăng cường.

Chỉ trong chốc lát, trong thân thể của Phệ Hồn truyền đến một thanh âm đột phá, khí tức trên người cũng không ngừng tăng vọt.

“Vật nhỏ, còn thất thần làm cái gì, đưa ta đi lên rồi tính tiếp.” Tiêu Phàm thầm mắng không thôi.

Phệ Linh Thần Tàm này chỉ lo cho bản thân nó, hoàn toàn quên người chủ nhân này, điều này khiến Tiêu Phàm sao có thể không giận.

Hai con ngươi nhỏ bé của Phệ Hồn quay một vòng, lộ ra nụ cười nhân tính hóa, đạt tới cấp độ bây giờ, Phệ Hồn cũng đã có ý thức.

Sau đó, chỉ thấy Phệ Hồn đột nhiên há mồm phun ra một cái bong bóng màu vàng nhạt, bong bóng nhanh chóng phóng đại, bao phủTiêu Phàm ở trong đó, cùng hồ nước bên ngoài ngăn cách.

Trong nháy mắt, Tiêu Phàm cảm giác sức mạnh toàn thân lại trở về, nhưng sức mạnh của hắn vẫn không thể sử dụng, bởi vì không có điểm tựa, hồ nước bốn phía đụng phải hắn đều trực tiếp tránh đi.

Rất hiển nhiên, Phệ Hồn phun ra cái bong bóng màu vàng nhạt này có thể ngăn cách Tiêu Phàm với sức mạnh kỳ lạ của hồ nước, nhưng vẫn không có cách nào để cho Tiêu Phàm hoạt động tự nhiên.

“Phệ Hồn, đưa ta đi lên.” Tiêu Phàm vô cùng khó chịu, mình bị một con cá kéo đi, việc này cũng quá bực bội rồi.

“Ê a.” Phệ Hồn nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ngươi không làm được?” Tiêu Phàm cả kinh kêu lên, sắc mặt cũng biến thành cổ quái, thực lực hiện giờ của Phệ Hồn có vẻ như cũng đạt tới bát biến Chiến Thần đi, bát biến Chiến Thần lại không đối phó được một con Áo Nghĩa Thần Ngư?

Chẳng lẽ là một con cá lớn?

Thanh Phong lão Tt cùng Tiếu Thiên Dương đã nói, một con thất văn Thần Ngư, nắm giữ sức mạnh của bát biến Chiến Thần.

Nhưng Phệ Hồn là bát biến Chiến Thần vậy mà không làm gì được, từ đó có thể thấy, con Áo Nghĩa Thần Ngư bị mắc câu kia chí ít cũng là thất văn, thậm chí có thể là bát văn.

Chỉ mới nghĩ tới đã làm Tiêu Phàm vô cùng kích động, bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư, một khi lĩnh ngộ được Áo Nghĩa Chi Lực trong đó, vậy đã có thể trở thành bát biến Chiến Thần.

Dùng Thần Thạch để tính, một con bát văn Áo Nghĩa Thần Ngư, chí ít cũng có giá năm vạn Thần thạch.

Chỉ cần câu con Áo Nghĩa Thần Ngư này lên, thì lần tham gia Huyết Hồ Thùy Điếu này mình không bị thua thiệt rồi.

“Y y a a“. Phệ Hồn lại gọi mấy tiếng, khẽ gật gật đầu, lập tức lại mở cái miệng rộng, bắt đầu trắng trợn thôn phệ sức mạnh kỳ lạ trong hồ nước.

Tiêu Phàm thấy thế, trên mặt lập tức đen lại, vừa rồi Phệ Hồn có thể đột phá cảnh giới bát biến Chiến Thần, là bởi vì nó cách bát biến Chiến Thần vốn chỉ có một bước.

Nhưng hiện tại lại muốn bằng vào việc thôn phệ sức mạnh kỳ lạ kia đột phá cửu biến Chiến Thần, thì phải đợi đến ngày tháng năm nào.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm âm thầm cắn răng, nếu như có thể bắt được con Áo Nghĩa Thần Ngư này, nhất định phải chém nó thành trăm mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.