Vô Thượng Sát Thần

Chương 1619: Chương 1619: Một Người, Một Kiếm




Đám người nghe được lời nói của Tiêu Phàm, mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng lại không thể phản bác, trong lòng một vài người đã có chút hối hận, sớm biết rõ như thế thì vừa rồi không nên trách cứ Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm giết thêm một người, đối với bọn hắn liền ít đi một phần nguy hiểm, tương đương với việc đang giúp bọn hắn.

Nhưng bọn hắn lại còn đang trách cứ Tiêu Phàm, nếu là đổi lại là chính bản thân bọn hắn, đoán chừng sẽ càng thêm phẫn nộ.

Tiêu Phàm không xuất thủ đối với bọn hắn, đã có thể coi là rất khoan nhượng rồi.

- Một lũ phế vật ăn cây táo rào cây sung, chết cũng đáng đời!

Trọc Thiên Hồng đột nhiên hóa thành hình người, xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, hắn cũng không có ý định xuất thủ.

Thật sự là những người này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, trợ giúp bọn hắn, cuối cùng được đến chỉ là lấy oán trả ơn.

Tiêu Phàm đứng chắp tay, đạm mạc nhìn tu sĩ Cổ Tộc, nói ra:

- Có phải các ngươi trách bản Điện Chủ liên lụy các ngươi?

- Tiêu Điện Chủ quả nhiên hiểu rõ đại nghĩa!

Tu sĩ Cổ Tộc thấy thế, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ sự tình còn có cơ hội thay đổi?

Thực lực của Tiêu Phàm bọn hắn đều là tận mắt nhìn đến, ngắn ngủi trong vòng mười cái hô hấp, liền chém giết một hai trăm người, nếu như hắn muốn xuất thủ, ai có thể cứu bọn hắn.

- Công Tử!

Trọc Thiên Hồng cũng là kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn biết tính cách của Tiêu Phàm, hẳn không phải là kẻ ba phải mới đúng.

Thần sắc của Tiêu Phàm không hề bận tâm, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, tiếp tục nói:

- Mấy trăm người sử dụng Thông Thần Chi Lực này, là Bản Điện Chủ bức ra, Bản Điện Chủ tự mình giải quyết, về phần những người khác, vậy phải nhờ vào bản thân các ngươi.

Lời này vừa nói ra, trong lòng tu sĩ Cổ Tộc bỗng nhiên mát lạnh, thật giống như bị người tưới một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu đến chân.

Sử dụng Thông Thần Chi Lực, cũng chỉ có ba, bốn trăm người, tu sĩ Chiến Thần Điện lại nhiều đến trên 2000 người, trừ bỏ những người này, cũng còn có đến 1500 người.

Bởi vì Lăng gia cùng Độc Cô gia tộc tiến vào tầng thứ bảy, bọn hắn chỉ còn lại chừng ba trăm người, hiện tại bọn hắn là lấy một địch năm, chỗ nào là đối thủ.

Trốn?

Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe ra trong đầu rất nhiều người, nhưng tầng thứ sáu nguy hiểm trùng điệp, cũng chỉ có chỗ cửa vào này là tương đối an toàn mà thôi.

Hơn nữa không gian tầng thứ sáu không phải đặc biệt lớn, muốn chạy trốn cũng không phải là chuyện dễ dàng, đến thời điểm bọn hắn bị đánh tan, sẽ chỉ càng nhanh chết mà thôi.

Thế nhưng nếu không trốn, lấy một địch năm, bọn hắn những người này làm sao địch nổi.

Trong lúc nhất thời, tu sĩ Cổ Tộc lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, hiện tại bọn hắn cũng đang cầu khẩn, hi vọng Thiếu Chủ của bọn hắn có thể đến.

Mộ Dung Minh Nguyệt dù sao cũng là một trong Thập Đại Yêu Nghiệt, nếu hắn muốn đi, vẫn là không khó, chỉ là có không ít người của Mộ Dung gia tộc ở chỗ này, hắn nếu đi như vậy, những người này đều phải chết ở đây.

Buồn bực nhất phải kể tới người của Hoàng Phủ gia tộc, Thiếu Chủ Hoàng Phủ Thiên Hữu của bọn hắn đã bị Trọc Thiên Hồng dọa chạy, lưu lại bọn hắn chờ chết ở chỗ này.

- Trọc Thiên Hồng, ngươi đừng lãng phí những Mệnh Cách cùng Huyết Khí này, không đột phá được đến Bát Biến Chiến Thần, cô đọng thành Mệnh Nguyên Châu cũng không tệ.

Tiêu Phàm ý vị thâm trường nhìn Trọc Thiên Hồng một cái.

Dứt lời, Tiêu Phàm lách mình liền hướng tới đám bốn năm trăm Thông Thần Chi Lực tu sĩ kia giết tới, đừng tưởng rằng Tiêu Phàm mở ra cái thông đạo kia chậm trễ rất nhiều thời gian, kỳ thật cũng chỉ là một hai lần hô hấp mà thôi.

Trọc Thiên Hồng nhìn qua bóng lưng của Tiêu Phàm, nghĩ lại tới lời Tiêu Phàm vừa mới nói, trong lòng hơi run lên, chậm chạp nói:

- Vâng, Thiếu Chủ.

Mà giờ phút này, Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay xông thẳng vào giữa đám người, những người này sử dụng Thông Thần Chi Lực, hắn cũng không dám tự tiện thi triển Linh Hồn công kích, chỉ có thể dựa vào thanh Tu La Kiếm trong tay.

Đối với người khác, có lẽ nhiều người sẽ có tác dụng, nhưng ở trước mặt Tiêu Phàm, căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Tốc độ của hắn liền có thể nghiền ép tu sĩ cùng giai, thực lực của những người này có lẽ có thể làm Tiêu Phàm bị thương, nhưng muốn so tốc độ với Tiêu Phàm, cơ hồ không có khả năng, trừ phi Thần Lực của Tiêu Phàm hao hết.

Về phần muốn đem Thần Lực của Tiêu Phàm hao hết, lúc trước Chiến Lão Tam truy đuổi Tiêu Phàm mấy ngày mấy đêm, cũng chỉ là hao hết một phần mà thôi, những tên Chiến Thánh cảnh này muốn hao hết Thần Lực của Tiêu Phàm, đoán chừng chính mình cũng đã nằm trên mặt đất.

- Giết!

Tu sĩ Chiến Thần Điện cũng giết đỏ mắt, vô cùng điên cuồng, kiếm khí cùng đao mang đáng sợ bao phủ hư không, bọn hắn đều bị Chiến Luân Hồi khống chế, thân thể này gần như đã không thuộc về bọn hắn.

Không thể không nói, sau khi thi triển Thông Thần Chi Lực, thực lực của bọn hắn quả thật có tiến bộ rất lớn, nhưng chỉ cần không bước vào Chiến Thần cảnh, Tiêu Phàm liền không cần cố kỵ gì.

Muốn giết chết Chiến Thần cảnh, nhất định phải xóa bỏ Mệnh Cách của hắn, Mệnh Cách chứa trong Thần Lực Chi Tinh, mà Thần Lực Chi Tinh giấu tại không gian Linh Hồn mi tâm.

Nói cách khác, giết chết Chiến Thần cảnh chỉ có một khả năng, chính là một kiếm xuyên qua mi tâm, hoặc là lấy thủ đoạn kỳ lạ chấn vỡ Mệnh Cách, trừ cách này thì không còn cách nào khác nữa, đây cũng là chỗ cường đại của cường giả Chiến Thần cảnh.

Bởi vì cường giả Chiến Thần cảnh, dù trái tim bị phá toái, ngũ tạng lục phủ bị chấn nát, trong thời gian ngắn cũng sẽ không chết, hơn nữa có thể thông qua Thần Lực chậm rãi phục hồi như cũ, chỉ là thời gian dài một chút mà thôi.

Về phần Chiến Thánh cảnh, vậy cũng cũng không cần phải phiền toái như vậy, trực tiếp một kiếm xuyên cổ liền phải chết không nghi ngờ.

Phốc phốc ~

Từng đạo máu tươi nở rộ, giống như từng đoá từng đoá cánh hoa yêu diễm nở rộ trong hư không, chói lọi, quỷ dị.

Một người, một kiếm, hoàn toàn trở thành ác mộng của tu sĩ Chiến Thần Điện, dọa đến rất nhiều người mất đi đấu chí, đáng tiếc Thông Thần Chi Lực cũng không phải là dễ dùng như vậy, thân thể của bọn hắn hiện tại đã không nghe theo bọn hắn sai sử.

Ánh mắt của tu sĩ Cổ Tộc cũng thỉnh thoảng liếc nhìn vị trí của Tiêu Phàm, nhưng căn bản không có ai có thể bắt được bóng dáng của Tiêu Phàm, những nơi Tiêu Phàm đi qua, chỉ có thi thể và máu tươi.

Trong lòng tất cả mọi người sợ hãi không thôi, bị thủ đoạn giết người của Tiêu Phàm làm cho kinh sợ.

Cùng giai như sâu kiến!

Đừng nói chỉ là bốn năm trăm người, cho dù bốn, năm ngàn người, đoán chừng đều không đủ để Tiêu Phàm giết.

- Không có khả năng, hắn làm sao có thể mạnh như vậy?

Con ngươi Mộ Dung Minh Nguyệt run rẩy, trong lòng không ngừng gào thét.

Đoạn thời gian trước hắn có giao thủ qua với Tiêu Phàm, Tiêu Phàm tuy mạnh, nhưng không có cường đại đến mức làm hắn phải sợ.

Nhưng hôm nay, trong lòng Mộ Dung Minh Nguyệt thực sự cảm thấy sợ hãi, qua từng ấy năm tới nay, đối mặt với tu sĩ cùng giai, dù là Chiến Hoàng Thiên cùng Diệp Khuynh Thành cũng chưa từng làm cho hắn sợ hãi.

Chậm rãi, chiến đấu bốn phía đều dừng lại, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào vị trí chiến trường của Tiêu Phàm, nơi đó đã trở thành nơi một mình Tiêu Phàm biểu diễn.

Người của Chiến Thần Điện triệt để sợ hãi, bọn hắn muốn chạy trốn, nhưng lại không dám chạy trốn, không hoàn thành được nhiệm vụ, bản thân bọn hắn đều phải chết.

Chỉ còn lại gần hai trăm tu sĩ Cổ Tộc, nhưng bọn hắn lại quên sợ hãi, quên chạy trốn, trong lòng chỉ có chấn kinh, kinh sợ thực lực đáng sợ kia của Tiêu Phàm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau thời gian nửa chén trà nhỏ, Tiêu Phàm rốt cục đình chỉ giết chóc, tại vị trí mặt đất dưới chân hắn, máu tươi nhuộm đỏ đại địa, thi thể đang nằm, nhìn thấy mà giật mình.

Tất cả những ai sử dụng Thông Thần Chi Lực đều chết, bị một người Tiêu Phàm chém giết!

Đám người ực ực nuốt nước miếng, có vài người không khỏi lau lau hai mắt, không thể tin vào những gì bản thân chứng kiến.

Giờ khắc này, bên trong ánh mắt của tất cả mọi người, chỉ có một hình dáng.

Một hắc bào thanh niên, cầm trong tay huyết kiếm, một người đứng sừng sững bên trong núi thây, lưng thẳng tắp như tùng, mái tóc đen dài đón gió loạn vũ, phiêu dật, thoải mái.

Áo bào đen gọn gàng, không lây dính một chút máu tươi nào, tựa như tràng giết chóc vừa rồi không có quan hệ gì với hắn.

Phía trên huyết kiếm trượt xuống giọt giọt máu tươi, hết sức màu đỏ tươi, yêu diễm, giọt máu nhẹ nhàng trượt xuống, dường như những giọt máu kia quá mức dơ bẩn, Tu La Kiếm đều không thèm thôn phệ.

Giờ khắc này, một người, một kiếm, dường như trở thành Vĩnh Hằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.