- Đau!
Tiêu Phàm phát ra tiếng kêu thảm thiết, giờ phút này xương cốt toàn thân hắn còn chưa khép lại, bị người khác ôm một cái như thế, thiếu chút nữa thì tan ra thành từng mảnh.
- Thật xin lỗi, ta không cố ý.
Thân ảnh kia vội vàng buông Tiêu Phàm ra, lui ra phía sau mấy bước.
Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cả kinh kêu lên:
- Long Vũ!
Không sai, người tới chính là Long Vũ, bên trên bàn tay nhiễm máu của nàng còn đang cầm hai gốc linh dược, hiển nhiên là đi tìm linh dược cho Tiêu Phàm vừa mới trở về, hơn nữa còn bị thương không nhẹ.
Tiêu Phàm nghĩ tới rất nhiều khả năng, người cứu hắn có thể là một tu sĩ ẩn thế, cũng có thể là một bộ tộc nhân loại đặc thù, thậm chí là một Hồn Thú...
Nhưng mà, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, người cứu hắn lại là Long Vũ. Long Vũ trước đó không phải biến mất rồi sao? Làm sao lại xuất hiện ở nơi này? Đây là chỗ nào?
Các câu hỏi liên tiếp xuất hiện trong đầu Tiêu Phàm, có điều hắn lại không nói ra, nhìn Long Vũ không biết làm sao.
- Tiêu Phàm, ngươi rốt cục tỉnh rồi, ta sợ ngươi nhỡ không tỉnh lại thì sao. Đây là hai gốc linh dược bổ sung huyết khí ta tìm cho ngươi, linh dược trong phạm vi năm mươi dặm này đại khái đã bị ta hái hết, nhanh, ăn hai gốc linh dược này đi.
Long Vũ nhìn thấy Tiêu Phàm tỉnh lại, nước mắt không nhịn được nữa liền trào ra.
Lúc ấy nhìn thấy Tiêu Phàm sắp chết, Long Vũ bị dọa cho phát sợ, không chút do dự đem Xích Huyết Thần Long Thảo vừa mới lấy được đút cho Tiêu Phàm ăn.
Không thể phủ định, thật đúng là phải cảm ơn gốc Xích Huyết Long Văn Thảo kia, bằng không Tiêu Phàm còn chưa chắc có thể sống sót.
Mặc dù thương thế của Tiêu Phàm cũng không có chuyển biến tốt hơn, nhưng tạm thời xem như giữ được tính mệnh.
Nàng không phải Luyện Dược Sư, không biết làm sao chữa cho Tiêu Phàm khỏi bệnh, nhìn thấy Xích Huyết Thần Long Thảo hữu dụng, cho nên hơn nửa tháng này Long Vũ tìm kiếm linh dược khắp nơi.
Long Vũ cũng chỉ có thể dùng linh dược duy trì tính mệnh Tiêu Phàm, nhất là linh dược bổ sung huyết khí, nhiều lần vì cướp đoạt vài cây Bát Giai Linh Dược, suýt thì chết dưới nanh vuốt Hồn Thú.
Nhìn bộ dáng lo lắng của Long Vũ, mũi Tiêu Phàm hơi cay cay, hốc mắt có chút ướt át, trong lòng hắn không biết đối mặt cô gái này như thế nào.
- Ta quên mất, bây giờ ngươi còn chưa cử động được.
Long Vũ phản ứng ra, vội vàng dùng Hồn Lực luyện hóa hai gốc Linh Thảo vào trong miệng Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm rất muốn nói cho nàng biết, hai gốc linh dược này đối với thương thế của hắn không có bất kỳ tác dụng gì, nhưng mà hắn không nghĩ cự tuyệt lòng tốt của Long Vũ, mấp máy bờ môi, mặc cho thuốc kia rót vào trong cơ thể mình.
Tiêu Phàm không thể không thừa nhận, Long Vũ là một cô gái tốt dám yêu dám hận. Nhưng mà, cả đời này, Tiêu Phàm cũng không biết chọn như thế nào.
Nam nhân luôn ích kỷ, tuyệt đối không cho phép chia sẻ nữ nhân của mình với nam nhân khác. Tương tự, nữ nhân cũng vậy, ở phương diện này thậm chí còn ích kỷ hơn so với nam nhân, các nàng làm sao có thể chia sẻ nam nhân của mình cùng những nữ nhân khác chứ.
Cho nên, Tiêu Phàm luôn không muốn tiếp nhận, cũng sẽ không tiếp nhận phần cảm tình này, hắn không muốn làm một kẻ phản bội tình cảm.
Tiêu Phàm đã từng nghĩ tới, về sau dùng tất cả những thứ của mình để trả lại cho nàng, nhưng mà hắn phát hiện, ngoài lần đầu tiên hắn cứu mạng Long Vũ, bây giờ hắn nợ Long Vũ ngày càng nhiều.
Giờ phút này, trong đầu Tiêu Phàm hết sức phức tạp, nhất là nhìn thấy trên trường bào Long Vũ còn dính không ít máu tươi. Tiêu Phàm lần đầu tiên phát hiện, Long Vũ động lòng người như thế, đẹp không cách nào tả xiết.
- Nhìn ta làm cái gì? Có phải cảm động muốn chảy nước mắt rồi hả, hay là yêu ta rồi? Ngươi cũng đừng có yêu ta dễ dàng như vậy.
Long Vũ trêu ghẹo nói, cười vô cùng tỏa nắng.
- Cảm ơn ngươi.
Tiêu Phàm nghẹn hồi lâu, rốt cục nói ra một câu, hắn thực sự không biết trả lời Long Vũ thế nào.
- Cám ơn ta làm gì, ngươi là phu quân ta mà.
Long Vũ nở nụ cười xinh đẹp, tràn ngập tự tin, thanh lệ động lòng người.
Hai chữ “Phu quân” từ trong miệng nàng nói ra, là tự nhiên như thế, cũng không có chút làm ra vẻ nào.
Tiêu Phàm cười khổ một hồi, nhất thời không biết nói gì. Long Vũ đúng là một kỳ nữ, nam nhân có thể hợp với nàng nhất định là anh hùng cái thế, đáng tiếc, người này không phải Tiêu Phàm hắn.
Long Vũ cũng biết rõ trong lòng Tiêu Phàm sớm đã có một người, nhưng nàng cho tới bây giờ không hề đề cập đến, cũng không cố ý đi phá vỡ nó, bởi vì nàng trong lòng Tiêu Phàm đã hạ chiến thư cho Tiểu Ma Nữ.
Nàng tin tưởng, bản thân nhất định sẽ đi vào trong lòng Tiêu Phàm.
Đến bản thân Long Vũ cũng không biết, nếu như chỉ là đi vào trong lòng Tiêu Phàm, nàng đã thành công, nhưng mà muốn Tiêu Phàm từ bỏ Tiểu Ma Nữ, vậy tuyệt đối không có khả năng.
Nếu như Long Vũ biết rõ tất cả việc phát sinh ở Vô Song Thánh Thành, có lẽ sẽ không nghĩ như thế, một nữ tử vì Tiêu Phàm nguyện ý đối đầu cùng thiên hạ, Tiêu Phàm làm sao có thể buông bỏ được chứ?
Tiêu Phàm không muốn Long Vũ lỡ làng, cho nên tới tận bây giờ cũng không ăn nói mập mờ với nàng, cho dù là Huyết Yêu Nhiêu, Tiêu Phàm thỉnh thoảng sẽ trêu chọc, bởi vì Huyết Yêu Nhiêu cũng biết rõ mình sẽ không thể có kết quả với hắn.
- Muốn nợ liền nợ cả một đời.
Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng.
- Phải rồi, hai ngày không lau rửa thân thể cho ngươi, ta lấy nước lau cho ngươi một lần nhé.
Long Vũ không mảy may quan tâm suy nghĩ của Tiêu Phàm, gọn gàng dùng một cái chậu lấy đến một thùng nước.
- Đừng.
Tiêu Phàm vội vàng ngăn lại, bản thân là một đại nam nhân, làm sao có thể để một người khác phái lau thân thể cho chứ?
- Chẳng lẽ còn sợ ta nhìn hay sao? Dù sao cái nên nhìn cũng nhìn, không nên nhìn thì cũng nhìn rồi.
Long Vũ bĩu môi, căn bản không để ý tới Tiêu Phàm, trực tiếp cởi quần áo hắn.
Cái gì gọi là nên nhìn cũng nhìn, không nên nhìn cũng nhìn rồi?
Trong lòng Tiêu Phàm không còn gì để nói, lần này bản thân xem như có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch, trong lòng giận mắng chủ nhân Lôi Thần Chi Chưởng kia một ngàn lần, một vạn lần.
Nhưng mà, bất luận hắn làm thế nào, cũng không thay đổi được sự thật này.
- Long Vũ, về sau ngươi không gả cho ai được, đừng trách ta.
Tiêu Phàm đành phải uy hiếp.
- Có phu quân rồi, ta cũng không cần lấy chồng nữa.
Long Vũ ngoái nhìn cười một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói.
Tiêu Phàm dứt khoát nhắm hai mắt lại, mặc cho Long Vũ hành động, từ động tác quen thuộc của Long Vũ, Tiêu Phàm cũng có thể đoán được, những ngày qua, Long Vũ đã không ít lần giúp đỡ mình.
Tiêu Phàm vô cùng bất đắc dĩ, ai bảo đến cả thân thể cũng căn bản không nghe mình sai khiến chứ?
Khoảng thời gian nửa chén trà nhỏ, Long Vũ mới dừng lại, vỗ vỗ bàn tay thô ráp nói:
- Đã xong.
- Long Vũ.
Tiêu Phàm mở miệng kêu to.
Lời nói chưa ra khỏi miệng, liền bị Long Vũ cắt ngang:
- Lời tạ ơn gì gì cũng không cần nói, ta không muốn nghe. Ngươi có thích ta hay không không quan trọng, ngươi có tu vi hay không cũng không quan hệ tới ta, dù sao trong lòng ta, ngươi là phu quân của ta.
Sau đó, trong lòng Long Vũ lại bổ sung một câu:
- Xin tha thứ cho sự ích kỉ của ta, ta thà rằng ngươi vĩnh viễn thế này, cứ như vậy, ngươi mới thuộc về ta. Có điều ta biết rõ, nam nhân của Long Vũ ta tất nhiên sẽ bay lượn, bá đạo thiên hạ!
Tiêu Phàm sao không biết tâm ý của Long Vũ, hắn đành phải vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Trên người ngươi có Hạ Phẩm Hồn Thạch không?
- Ngươi cần Hạ Phẩm Hồn Thạch làm gì?
Long Vũ thắc mắc nhìn Tiêu Phàm, có điều vẫn không chút do dự tìm kiếm bên trong Hồn Giới.
- Ta có việc cần dùng.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói, muốn khôi phục thương thế, nằm như vậy không phải biện pháp, hắn nhất định phải nghĩ cách thử nghiệm một chút.