Vô Thượng Sát Thần

Chương 878: Chương 878: Ngực To Không Não




Ngoại giới, ánh mắt tất cả đám người đều bị U Linh Chiến Hồn ngăn cản, không thấy rõ không trung phát sinh cái gì, ngay cả Hồn Lực cũng vô pháp thẩm thấu, tự nhiên nhìn không thấy tình huống bên trong.

Nhưng bọn hắn đều biết, lấy sát tính của Tiêu Phàm, Lăng Quân đoán chừng không sống nổi.

- Chẳng lẽ Hồn Điêu Thú kia thực lợi hại như vậy?

Đôi mắt đẹp của Tô Mạch Huyên hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm hắc sắc vụ hải trên không trung, nàng còn tưởng rằng Tiêu Phàm dựa vào Hồn Điêu Thú để đối phó Lăng Quân.

Tô Mạch Hàn nghe thấy tiếng kêu thảm kia, trong lòng có chút phát run, hắn rất may mắn lần trước Tiêu Phàm không có tra tấn hắn như thế, chỉ là nhục nhã một cái chút mà thôi.

- Xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên, một đạo thanh âm băng lãnh vang lên, ngay sau đó, lít nha lít nhít bóng người từ cửa đại điện Lăng Vân Thương Hội bao vây ra.

- Đấu giá hội kết thúc?

Hai mắt Tô Mạch Huyên híp lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía không trung, thần sắc có chút bận tâm.

Giờ phút này, nếu là để cho người ta biết Tiêu Phàm giết Lăng Quân, Lăng Vân Thương Hội nhất định không buông tha cho Tiêu Phàm, mà nàng vốn dĩ muốn lôi kéo Tiêu Phàm, dù là lôi kéo không được cũng không muốn đối địch với Tiêu Phàm.

Tu sĩ đi ra Lăng Vân Thương Hội, khi thấy hắc sắc vụ hải phía trước cũng cảm giác tê cả da đầu, không biết còn tưởng rằng bây giờ đang là đêm khuya.

Hô hô!

Đột nhiên, hắc sắc vụ hải thu lại, U Linh Chiến Hồn giống như bị một cỗ đại lực hấp thụ vào, thời gian mấy tức liền toàn bộ biến mất không thấy gì nữa, bên tron hắc vụ hiện ra một thanh niên hắc bào.

- Tiêu Phàm!

Đám người lập tức nhận ra hắc bào thanh niên, nhìn thấy Tiêu Phàm, trong lòng bọn hắn mãnh liệt rung động một cái.

Tiêu Phàm còn sống, vậy thì Lăng Quân kia đâu? Bọn hắn tìm kiếm thân ảnh Lăng Quân bốn phía, nhưng mà Lăng Quân tựa như đã tan biến trong hư không.

Không lâu, đám người mới hồi phục tinh thần lại, Tiêu Phàm cùng Lăng Quân đại chiến sinh tử, Tiêu Phàm còn sống, Lăng Quân nhất định đã chết, hơn nữa còn là hồn phi phách tán, thi cốt vô tồn.

Bởi vì Tiêu Phàm là dùng U Linh Chiến Hồn cùng Tỏa Hồn Châu giết chết Lăng Quân, xác chết có chút khó coi, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không để cho đám người nhìn thấy, dứt khoát hủy thi diệt tích, không còn tung tích gì có thể tra được.

- Lăng Quân chết rồi? Tiêu Phàm vậy mà giết Đại Trưởng Lão Lăng Quân của Lăng Vân Thương Hội?

Có người lên tiếng kinh hô.

Thanh âm không nhỏ, hơn nữa ở đây người tu vi không thấp, tự nhiên nghe nhất thanh nhị sở, những vừa mới chạy tới không biết vì sao, tất cả tu sĩ đều tưởng là bản thân nghe lầm.

Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội, đây chính là Chiến Đế đỉnh phong đó, làm sao có thể bị Tiêu Phàm giết chết?

- Tiêu Phàm, ngươi dám giết người Lăng Vân Thương Hội ta?

Cũng đúng lúc này, trong đám người một tiếng kêu khẽ vang lên.

Tìm theo tiếng nói nhìn lại, lại nhìn thấy Lăng Băng Điệp một bộ váy trắng đang lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm trên không trung, ở sau lưng nàng, Lăng Thi Thi lộ ra vẻ lo lắng.

Tiêu Phàm nhàn nhạt liếc Lăng Băng Điệp một cái, chậm rãi rơi xuống mặt đất, bình tĩnh đáp nói:

- Bởi vì hắn đáng chết.

Lời nói đơn giản lại tùy tiện quanh quẩn trên không trung, Vân Khê cùng Tiểu Kim hai người không chút do dự xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm.

Thần sắc Lăng Băng Điệp trì trệ, sát khí lạnh lẽo từ trên người nàng lặng lẽ phát ra:

- Tiêu Phàm, ta nghe nói ngươi rất phách lối, thật không nghĩ đến ngươi đã đến mức không coi ai ra gì, ngươi thật sự cho rằng không ai dám động tới ngươi sao? Ở Vô Song Thánh Thành này, giết chết ngươi chỉ dễ dàng như bóp chết một con kiến mà thôi.

Nói đến đây, Lăng Băng Điệp ngừng lại, thần sắc lại khôi phục vẻ kiêu ngạo, nói:

- Đương nhiên, ta có thể cho ngươi chỉ con đường sống, chỉ cần ngươi quy thuận Lăng Vân Thương Hội ta, ta chẳng những tha cho ngươi khỏi chết, hơn nữa còn có thể để ngươi đảm nhiệm chức vị Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội, như thế nào?

Thần tình kia tựa như đang bố thí cho Tiêu Phàm, cứ như Tiêu Phàm nên lập tức quỳ xuống cầu xin nàng.

- Tiêu Phàm giết Lăng Quân, còn để cho hắn đảm nhiệm chức vị Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội? Tên Tiêu Phàm này thật đúng là vận khí lớn.

- Đó là tiểu thư Lăng Băng Điệp khẳng khái, nhân từ, bằng không mà nói, một đạo mệnh lệnh ban xuống, Tiêu Phàm muốn chết cũng khó khăn.

- Nếu là ta thì đã sớm đáp ứng, tiểu tử này vậy mà còn đang do dự.

- Ngươi thì biết cái gì, đây chính là Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội đó, hắn đoán chừng đang kích động phát điên, không biết phải làm sao.

Ánh mắt đám người nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập vẻ hâm mộ, Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội đối với phần lớn người mà nói đều là đại nhân vật chỉ có thể xa xa mà nhìn.

Nghe thấy tiếng nghị luận của đám người, trên mặt Lăng Băng Điệp cũng hiện ra tiếu dung cao ngạo, coi thường nhìn Tiêu Phàm, tựa như một con Tiểu Khổng Tước cao ngạo.

- Ngu xuẩn!

Nhưng mà lúc này, Tiêu Phàm lại thốt ra hai chữ đạm mạc và khinh thường.

Hắn không ưa nhất chính là loại người tự cho là thanh cao kia, nhất là người ở trước mặt hắn tự cho mình là đúng, rất hiển nhiên Lăng Băng Điệp chính là như vậy người.

Lăng gia rất khủng bố sao? Lăng Vân Thương Hội rất mạnh à?

Cho ta một con đường sống, tha ta không chết? Lăng Băng Điệp ngươi ở trước mặt ta lại tính là thứ gì?

Thật muốn động thủ, cho dù ngươi là nữ nhân lại như thế nào, tiểu gia sẽ không thương hương tiếc ngọc, nữ nhân cũng giết không tha!

Lời nói Tiêu Phàm cứng rắn, tất cả mọi người đều trợn mắt hốc mồm nhìn Tiêu Phàm, tiểu tử này cũng dám nhục mạ Lăng Băng Điệp, đây là muốn chết sao?

- Lăng Băng Điệp ngươi cao ngạo, tại trước mặt Tiêu Phàm lại không đáng tiền, cho dù cứng mềm đối với Tiêu Phàm đều vô dụng. Ngươi bố thí Tiêu Phàm như thế thì chỉ là đang nhục nhã hắn mà thôi.

Tô Mạch Huyên híp hai mắt trong lòng trầm ngâm, tựa như đã sớm biết Tiêu Phàm nhất định sẽ cự tuyệt.

Chỉ là nàng cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm dám ngay trước nhiều người như vậy nhục mạ Lăng Băng Điệp, chẳng biết tại sao, trong lòng Tô Mạch Huyên cũng cảm thấy thập phần hả giận.

Tiếu dung trên mặt Lăng Băng Điệp trong nháy mắt cứng đờ, đã lớn như vậy còn không người nào dám nhục mạ nàng, thậm chí, nàng cả đời này cũng không nghĩ tới sẽ bị người nhục mạ!

Hôm nay bị Tiêu Phàm nhục mạ, đây chính là lần thứ nhất, việc này làm sao bảo nàng không giận cho được?

- Tiêu Phàm, con mẹ nó ngươi tự tìm cái chết, cũng dám nhục mạ Băng Điệp tiểu thư.

- Tên khốn kiếp, ta muốn quyết đấu với ngươi, giết chết cái tên phế vật ngu xuẩn nhà ngươi.

- Vậy mà nhục mạ nữ thần của chúng ta, chúng ta không để yên cho ngươi!

Lăng Băng Điệp còn không có nổi giận, trong đám người có không ít hộ hoa sứ giả phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Phàm la ầm lên, hận không thể đem Tiêu Phàm thiên đao vạn quả.

- Đừng có mà đứng một chỗ sủa như chó nữa, có gan liền cút ra đây đánh một trận, Tiêu Phàm ta sẵn sàng đón tiếp.

Tiêu Phàm lạnh lùng liếc nhìn đám người, nâng Tu La Kiếm lên chỉ chỉ tu sĩ bốn phía nói.

Tràng diện yên lặng một mảnh, không một người nào dám đứng ra, nói đùa cái gì thế, Tiêu Phàm ngay cả Chiến Đế đỉnh phong đều có thể chém chết, bọn hắn những người này trước mặt Tiêu Phàm còn không phải như rau xanh củ cải thôi sao.

- Tiêu Phàm, ngươi giết Đại Trưởng Lão Lăng Vân Thương Hội ta, chẳng những không truy cứu ngươi, hơn nữa còn hảo tâm để ngươi tiếp nhận vị trí, ngươi không chỉ có không cảm kích, lại còn dám mắng ta!

Lăng Băng Điệp tức giận sắc mặt hơi trắng bệch, ngực chập trùng lên xuống, một mảnh tuyết bạch vô cùng sống động.

- Lăng Quân bị ta giết chết, ngươi chẳng những không báo thù, hơn nữa còn để cho cừu nhân ta đầu nhập vào Lăng Vân Thương Hội, nói đến cùng, không phải là giá trị ta lớn hơn Lăng Quân sao?

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng.

Ngừng lại, lại nói:

- Hiện tại ta đối với ngươi mà nói còn có chút giá trị, chẳng qua nếu như ta không còn giá trị thì sao? Có phải sẽ làm thịt như là heo chó hay không? Đây chính là sự tốt bụng của ngươi?

Chỉ bằng điểm ấy IQ còn ở trước mặt ta khoe khoang, nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không tin, ngươi không chỉ là ngu xuẩn, mà còn là thứ ngu xuẩn ngực to không não!

Mấy câu cuối cùng Tiêu Phàm cơ hồ là từng chữ nói ra, mỗi tên tu sĩ đều ở đây đều nghe nhất thanh nhị sở.

Điểm này tâm tư của Lăng Băng Điệp, Tiêu Phàm làm sao nhìn không ra, gia nhập Lăng Vân Thương Hội, chỉ bất quá là một con chó của Lăng gia mà thôi, Tiêu Phàm hắn đường đường nam nhi tám thước, há có thể khúm núm!

- Tiêu Phàm, ngươi quá phận!

Nhìn Lăng Băng Điệp gần như bạo tẩu, Tô Mạch Hàn liền vội vàng tiến lên một bước, tức giận nhìn Tiêu Phàm, âm thầm lại cho Tiêu Phàm một cái ánh mắt, truyền âm nói:

- Tiêu Phàm, ngươi đi mau, nếu ngươi không đi khả năng liền sẽ phiền phức.

Tiêu Phàm cau mày một cái, hiển nhiên cũng rất ngoài ý muốn cử động của Tô Mạch Hàn.

- Tô Mạch Hàn, ngươi cút ngay, ta muốn giết hắn!

Đúng lúc này, lửa giận của Lăng Băng Điệp triệt để bộc phát ra, từ một con Tiểu Khổng Tước kiêu ngạo biến thành một con cọp cái nổi giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.