Vô Thượng Sát Thần

Chương 1315: Chương 1315: Ngươi Không Phải Đối Thủ Của Ta




Không lâu trước đó, bên ngoài đại điện, Thượng Cổ Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng đại sát tứ phương, sự hung ác của hai hung thú đã khiến tu sĩ bốn phía sợ hãi, sau khi giết chết mấy chục người thì không còn một ai dám bước lên trước.

- Trong này khẳng định có dị bảo, bằng không hai đầu Dị Chủng Hồn Thú cũng sẽ không thủ hộ ở chỗ này!

- Không sai, người đến đây càng ngày càng nhiều, lúc nữa chắc chắn có thể giữ chân bọn chúng, cơ hội của chúng ta sẽ đến.

- Trừ phi là cường giả thế hệ trước, hoặc là Thập Đại Yêu Nghiệt đến, bằng không thì quả thật không mấy người có thể là đối thủ của Dị Chủng Hồn Thú và Thần Thú.

Đám người không dám tiếp tục xông lên, bọn họ đang đợi cơ hội tốt nhất để ra tay, bây giờ đi lên chỉ là tự tìm cái chết mà thôi, bọn họ không ngốc như vậy.

Chỉ cần nơi này có bảo bối, thì kiểu gì cũng sẽ có cường giả đứng ra.

Hô hô!

Đột nhiên, hai đạo lưu quang từ đằng xa vọt tới, uy áp bàng bạc như gió bão cuốn tới, rất nhiều người không khỏi lui ra sau mấy bước.

- Là Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt!

Có người kêu lên sợ hãi, nhận ra lai lịch của hai người kia, trong mắt đều là vẻ kính sợ.

Trong nháy mắt, Độc Cô Tướng Đình cùng Mộ Dung Minh Nguyệt xuất hiện ở chung quanh đại điện, ánh mắt hai người dừng lại trên người Thượng Cổ Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng, ánh mắt lấp lánh.

- Thượng Cổ Huyết Ma Viên này thuộc về ta, vừa vặn ta còn thiếu một cái tọa kỵ.

Mộ Dung Minh Nguyệt vô cùng bá đạo nói, ánh mắt nhìn Thượng Cổ Huyết Ma Viên phóng ra tinh quang.

- Đã ngươi mở miệng trước, Huyết Ma Viên liền thuộc về ngươi, Long Văn Thần Mãng thuộc về ta, mặc dù dùng một con rắn làm tọa kỵ có chút quái dị, nhưng dù sao cũng là Dị Chủng Hồn Thú.

Độc Cô Tướng Đình phe phẩy quạt xếp trong tay.

- Hai tên ranh con các ngươi, một ngón tay của ta liền có thể bóp chết các ngươi!

Con mắt đỏ bừng của Huyết Ma Viên nhìn chằm chằm Mộ Dung Minh Nguyệt, nhe răng trợn mắt, nhìn qua vô cùng dữ tợn.

Nó đường đường là Thần Thú, mặc dù tu vi rớt xuống, nhưng sự cao ngạo bên trong nó không phải người bình thường có thể sánh được, há sẽ làm tọa kị của Nhân Loại?

Cho dù là Tiêu Phàm, bọn chúng cũng cần phải cân nhắc, hơn nữa còn là nể mặt ơn cứu mạng năm đó của Tu La Điện Chủ, bằng không thì cho dù Tiêu Phàm muốn bọn chúng làm thú cưỡi, bọn chúng cũng sẽ liều mạng.

- A, còn biết nói chuyện? Vậy càng thú vị.

Mộ Dung Minh Nguyệt cười tà tà một tiếng, từng bước một đi về phía Huyết Ma Viên, hiển nhiên là chuẩn bị động thủ hàng phục nó.

- Ầm ầm!

Đột nhiên, cách đó không xa trong đại điện truyền đến tiếng nổ liên tiếp, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người.

Mộ Dung Minh Nguyệt ngừng bước chân, hai mắt ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện.

Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng cũng giống như thế, trong mắt hai con thú lại thả lỏng không ít, bọn chúng ở chỗ này thủ hộ lâu như vậy, không phải chỉ là vì chờ đợi Tiêu Phàm xuất hiện sao?

Bây giờ cánh cửa đại điện mở ra, không cần nghĩ cũng biết là Tiêu Phàm đi ra.

Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, một bàn chân khổng lồ đầy lông từ đại điện vọt ra, ngay sau đó là một cái đầu to lớn.

Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng thấy thế nổi giận gầm lên một tiếng, thiếu chút nữa thì nhào lên, trong cung điện không phải nên chỉ có Tiêu Phàm à, tại sao lại xuất hiện thêm một đầu Hồn Thú?

Nhưng mà sau một khắc, hai thú bỗng nhiên ngừng lại, một đầu Bạch Sắc sư tử hiển lộ trong tầm mắt của đám người, tại trên lưng nó, đang chở một thân ảnh.

Mặc dù thay đổi dung mạo, nhưng mà hai thú vẫn có thể nhận ra, Tiêu Phàm vẫn mặc bộ y phục từ lúc hắn tiến vào.

Cũng đúng lúc này, giọng nói của Tiêu Phàm xuất hiện trong đầu hai con thú:

- Đa tạ hai vị đã Hộ Pháp, Tiêu mỗ không có việc gì.

Thượng Cổ Huyết Ma Viên cùng Long Văn Thần Mãng trong mắt đều là vẻ kinh dị, bọn chúng không cách nào tưởng tượng, Tiêu Phàm làm thế nào thay đổi khuôn mặt, thậm chí ngay cả khí tức Hồn Lực đều thay đổi.

- Người trẻ tuổi, đem đồ vật bên trong giao đi ra, để cho ngươi toàn thây.

Mộ Dung Minh Nguyệt trong nháy mắt đem đầu mâu chỉ về hướng Tiêu Phàm, ngữ khí cực kì bá đạo, tùy tiện.

- Vị huynh đài này, chỉ cần ngươi đem đồ vật giao cho ta, ta cam đoan Mộ Dung Minh Nguyệt sẽ không làm gì được ngươi.

Độc Cô Tướng Đình cũng mở miệng cười nói.

Hắn phe phẩy quạt xếp trong tay, khó nén vẻ kiêu ngạo trong mắt.

Hắn thấy, lúc hắn nói ra tên Mộ Dung Minh Nguyệt, Tiêu Phàm nhất định sẽ bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, sau đó cầu cứu hắn.

Dù sao, danh hào Thập Đại Yêu Nghiệt, không phải vang dội bình thường.

Mà Tiêu Phàm, chỉ là một tu sĩ Chiến Thánh cảnh hậu kỳ mà thôi, nếu như Mộ Dung Minh Nguyệt muốn giết hắn, hắn sao có thể là đối thủ chứ?

Tiêu Phàm trong lòng cười lạnh, nhưng thần sắc lại không chút mảy may thay đổi, lơ đễnh nói:

- Mộ Dung Minh Nguyệt, là cái quái gì? Tên tôm tép ở đâu đến?

- Tên gia hỏa này dám nói Mộ Dung Minh Nguyệt là tôm tép?

Đám người nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, không khỏi hít một hơi lạnh, tên gia hỏa này muốn chết sao?

Mộ Dung Minh Nguyệt là đại nhân vật của Thập Đại Yêu Nghiệt đó, ai dám nói hắn là tôm tép.

Dù là Chiến Thánh cảnh cường giả tối đỉnh thế hệ trước nhìn thấy hắn cũng phải nhường ba phần, nếu hắn liều mạng, dưới Chiến Thần cảnh đoán chừng không mấy người là đối thủ của hắn.

Vẻ mặt Tiêu Phàm không hề bận tâm, tên Mộ Dung Minh Nguyệt, hắn tất nhiên nghe nói qua, nhưng mà còn chưa tới mức khiến hắn sợ hãi.

Mắt hắn mặc dù mù, nhưng mà Hồn Lực trong nháy mắt bắt được bóng dáng nhất cử nhất động của mọi người, khí tức Mộ Dung Minh Nguyệt phát ra rất mạnh, nhưng còn chưa đủ để uy hiếp tính mạng hắn.

- Thú vị, Mộ Dung Minh Nguyệt ta còn chưa bao giờ bị người khác khinh thường đấy, đây là lần đầu tiên.

Mộ Dung Minh Nguyệt không những không giận mà còn cười, liếm liếm bờ môi khô ráo.

- Bởi vì ngươi chưa từng gặp ai mạnh hơn ngươi.

Giọng nói Tiêu Phàm đạm mạc vang lên.

Mộ Dung Minh Nguyệt mặt trầm xuống, cực kỳ khinh thường nói:

- Hay một câu còn chưa gặp ai mạnh hơn, theo ý ngươi thì ngươi mạnh hơn ta đúng không?

- Ha ha, thật đúng là nói khoác mà không biết ngượng, trong những người cùng tuổi, ai dám nói nhất định mạnh hơn Minh Nguyệt công tử, tiểu tử này không phải chỉ là một tên mù hay sao, quả thật biết giả bộ!

- Ta nghĩ không phải như thế, tiểu tử này chắc chắn lấy được thứ gì đó ở trong đại điện, cho nên liền tự cho mình là đúng.

- Có lẽ thực sự là bảo bối, Minh Nguyệt công tử cùng Tướng Đình công tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, đám người giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trong cuộc đời, ánh mắt nhìn Tiêu Phàm tràn ngập sự khinh thường.

Tiêu Phàm híp hai mắt, không đáp lời, Mộ Dung Minh Nguyệt mặc dù mạnh hơn so với Sở Vân Phi một năm trước, nhưng Tiêu Phàm cũng không còn là hắn của một năm trước.

- Đừng tưởng rằng không nói lời nào liền có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ dựa vào thứ như ngươi, mười người ta cũng giết không ta.

Mộ Dung Minh Nguyệt nhìn thấy Tiêu Phàm không để ý tới hắn, lập tức giận tím mặt.

- Ngươi không phải đối thủ của ta.

Tiêu Phàm lặp lại lần nữa, nhàn nhạt lắc đầu, giống như đang trần thuật một sự thật vậy.

Tu La Kiếm đặt nằm ngang trên hai chân hắn, ngón tay khẽ vuốt ve Tu La Kiếm, nhắc tới cũng là một loại châm chọc, tận đến lúc mắt mù, Tiêu Phàm mới phát hiện bản thân càng thêm hiểu biết về Tu La Kiếm.

- Chỉ dựa vào câu nói này của ngươi, hôm nay ai cũng đừng nghĩ bảo vệ ngươi, cho dù ngươi đem đồ vật giao cho ta, dập đầu nhận lỗi trước mặt bản công tử, bản công tử cũng nhất định giết không tha.

Trên người Mộ Dung Minh Nguyệt tản ra khí hắc sắc, cả người lộ ra vẻ vô cùng tà dị.

Xa xa nhìn lại, sau lưng hắn vậy mà xuất hiện một mặt trăng, mặt trăng giống như đến từ Cửu U Chi Nguyệt, nó tên là Minh Nguyệt.

Người chưa đến, một cỗ khí thế khó mà chống lại bắn về phía Tiêu Phàm, Thiên Địa cũng bắt đầu lay động, giống như đang tiếp nhận một cỗ uy áp.

Mà Tiêu Phàm, từ đầu đến cuối không có bất cứ động tĩnh gì, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.