Nhìn thấy Vô Tâm một mặt chờ mong nhìn mình, Tiêu Phàm cuối cùng vẫn có chút không đành lòng, đành đáp ứng thỉnh cầu Vô Tâm.
Dù sao lệnh bài tích lũy của Vô Tâm trong tay hắn, nếu để cho hắn khó chịu, trực tiếp đem lệnh bài tích lũy bóp nát, Vô Tâm hẳn phải chết không nghi ngờ. Như thế nào đi nữa, Vô Tâm cũng không dám tiếp tục đối phó với mình.
Hơn nữa, nếu như Vô Tâm có thể tích đủ năm điểm tích lũy đem đổi lấy lệnh bài tích lũy của hắn, đây cũng là sự tình thập phần có lời, dù sao mình cũng không thua thiệt, dạng sự tình này cớ sao mà không làm đây?
Tiêu Phàm cũng rốt cục minh bạch quy tắc mới phát hiện này, nguyên lai còn có thể chiếm lấy lệnh bài tích lũy người khác, khiến bọn hắn thay bản thân làm tay chân, điều này so với giết những người này còn hữu dụng hơn rất nhiều.
Dù sao, người chết cũng chết, nhiều nhất cũng chỉ được một điểm tích lũy mà thôi, nhưng một người sống lại có khả năng có được mấy điểm tích lũy.
- Ngươi đi đi, tốt nhất đừng chết, lấy được năm khối lệnh bài tích lũy lại tới tìm ta.
Tiêu Phàm lưu lại một câu, liền biến mất ở giữa tùng lâm.
- Đậu má nó, ta làm sao xui xẻo như vậy, vừa ra tay liền gặp được tên sát tinh này.
Nhìn Tiêu Phàm rời đi, Vô Tâm không khỏi nổi giận mắng, gương mặt dưới mặt nạ kia khó coi tới cực điểm.
Bất quá, đây đối với Tiêu Phàm mà nói ngược lại là niềm vui ngoài ý muốn, giờ phút này tâm tình hắn thật tốt.
- Nếu có thể chơi thế này, vậy ta có phải nên tìm thêm một số người hay không đây, việc này so với một mình ta giết người nhanh hơn nhiều.
Trong lòng Tiêu Phàm đã có chủ ý.
Vô Tâm dù sao cũng là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ, nếu như một điểm tích lũy có thể đổi lấy năm điểm tích lũy, điều này so với việc bản thân đi giết người thu hoạch điểm tích lũy nhanh hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Tiêu Phàm biết rõ, khẳng định không chỉ hắn biết rõ phương pháp này, những người khác cũng sẽ làm như vậy.
- Muốn bắt thì phải bắt người cường đại, dạng này mới có thể thu được nhiều điểm tích lũy.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, bất quá không gian nơi này lớn như vậy, muốn tìm người cũng không phải dễ dàng.
Nếu là người khác có lẽ cũng chỉ có thể tự mình vùi đầu tìm, ngẫu nhiên vận khí có lẽ có thể đụng phải một ai đó.
Nhưng Tiêu Phàm không phải người bình thường, mà là một Hồn Điêu Sư.
Tiêu Phàm bây giờ mặc dù điêu khắc không ra Hồn Điêu như U Linh Nhất Hào, nhưng điêu khắc một chút đồ chơi nhỏ Ngũ Giai Lục Giai vẫn có thể được.
Hơn nữa, hắn căn bản không để Hồn Điêu Ngũ Giai Lục Giai chiến đấu, chỉ cần để chúng nó tìm người mà thôi, mặt khác thuận tiện điều tra tình huống Đọa Lạc Cốc.
Lấy ra một chút khúc gỗ nhỏ, Tiêu Phàm tốn mấy canh giờ điêu khắc mười mấy vật nhỏ, có chim bay, tẩu thú. Tiêu Phàm kích hoạt Hồn Văn trên người bọn chúng, dưới một đạo mệnh lệnh, mười đầu Hồn Điêu Thú lập tức hướng về bốn phương tám hướng kích xạ đến.
- Được rồi, trước chờ một chút, điều tra năm mươi dặm xung quanh không cần bao lâu. Ta trước nghỉ ngơi một hồi rồi sẽ chậm chậm dò xét.
Tiêu Phàm vỗ vỗ bàn tay, đứng dậy, lắc mình một cái liền xuất hiện ở trên một cây đại thụ, lẳng lặng chờ đợi tình báo của Hồn Điêu Thú.
Trong cổ lâm yên tĩnh, Tiêu Phàm nằm trên cành cây vẫn không dám mảy may lười biếng, Hồn Lực bao phủ xung quanh mấy trăm trượng.
Thời gian trôi qua, thần sắc Tiêu Phàm cũng ngưng trọng lên, thả Hồn Điêu Thú ra ngoài vậy mà không có một con trở về, trong lòng Tiêu Phàm không khỏi có loại dự cảm bất thường.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm chậm rãi đứng dậy, hướng về nơi xa đi đến, trong rừng vẫn thập phần đen kịt, Tiêu Phàm không dám phô trương quá mức, chỉ dám rong ruổi trên cành cây.
Không bao lâu, Tiêu Phàm tiến vào một khu vực ẩm ướt trong rừng, trong không khí lơ lửng từng giọt nước, quả thực là thập phần quỷ dị.
Giọt nước dù sao cũng có trọng lực, giờ phút này lại có thể lơ lửng, thậm chí có giọt nước lớn như đầu người vậy, chiết xạ ra quang mang yêu dị.
Xuất phát từ hiếu kỳ, Tiêu Phàm duỗi tay, đem một giọt thủy châu giữ trong tay.
- Đây là thiên địa linh khí hoá lỏng?
Tiêu Phàm kinh dị vô cùng, lâu như vậy đến nay, hắn còn chưa từng thấy linh khí thiên địa hoá lỏng.
Chỉ có linh khí thiên địa dị thường dày đặc, nồng đậm tới cực điểm mới có thể ngưng kết thành “Linh Khí Chi Thủy”, hơn nữa còn cần điều kiện đặc biệt.
Tựa như hơi nước ngưng kết thành giọt nước cũng cần nhiệt độ đạt tới điểm tới hạn.
- Đọa Lạc Cốc thật đúng là vô cùng quỷ dị bình.
Tiêu Phàm từ đáy lòng cảm thán nói.
Đôm đốp!
Đột nhiên một đạo thiểm điện bên trong giọt nước trong tay hắn gào thét ra, quang mang chợt lóe lên rồi biến mất, đập trên tay Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tựa như chạm điện, vội vàng rút bàn tay về, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh, bên trong giọt nước lại còn ẩn chứa Lôi Điện Chi Lực.
Trong lòng khẽ hơi trầm xuống một cái, Tiêu Phàm chuẩn bị rời khỏi nơi đây, trong lòng hắn luôn cảm giác có chút không nỡ.
Đôm đốp! Cũng đúng lúc này, đông đảo giọt nước xung quanh Tiêu Phàm nổ tung, bên trong giọt nước kích xạ ra từng đạo Lôi Điện mãnh liệt hướng về hắn.
Tiêu Phàm biến sắc, trong nháy mắt, một đạo quang mang loá mắt từ ngón tay hắn xuất hiện, ngay sau đó vô số kiếm khí dập dờn tỏa ra, tất cả Lôi Điện trong nháy mắt lập tức bị phá hủy.
Nhưng mà giọt nước bạo phá rốt cuộc cùng với những giọt nước khác dung hợp tại cùng một chỗ, năng lượng ba động ẩn chứa cũng trở nên cường đại hơn.
- Ai?
Tiêu Phàm lạnh lùng quát, lạnh lẽo liếc nhìn bốn phía. Hắn không tin những giọt nước này có ý thức tự chủ, nhất định là có người âm thầm khống chế, muốn giết chết mình.
Đáng tiếc bốn phía cũng không có người đáp lại hắn, thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, chậm rãi nhắm hai mắt, triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn, Hồn Lực cường đại hướng về bốn phương tám hướng quét sạch đến.
Sau một lát, Tiêu Phàm mở hai mắt ra, trở tay bắn ra một đạo kiếm chỉ, kiếm chỉ tốc độ cực nhanh, xuyên thấu một đám giọt nước, cuối cùng chui vào bên trong một cây đại thụ.
Ầm một tiếng, cổ thụ bị xuyên thủng, mảnh gỗ vụn bay tứ tung, ngay sau đó một đạo thân ảnh lấp lóe ra, đó là một nữ tử mặc trang phục màu đen, mái tóc dài màu đen choàng sau vai.
Nữ tử tuổi tác không lớn, cũng chừng hai mươi tuổi, mày như lông chim, da dẻ như em bé, mắt như sao trời, mũi ngọc tinh xảo cao thẳng, môi son không điểm mà đỏ.
- Là ngươi?
Thần sắc Tiêu Phàm ngưng lại, hắn mặc dù không biết nữ tử này tên gì, nhưng liếc mắt liền nhận ra, có loại cảm giác giống như đã từng quen biết.
Trước khi tiến vào Đọa Lạc Cốc, Huyết Yêu Nhiêu đã nhắc nhở qua hắn, muốn hắn cẩn thận với mấy người Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn kia.
Nữ tử này nghiễm nhiên chính là một trong bốn người Diêm La Phủ, chính là một trong Thập Đại Sát Thủ, bởi vì là nữ tử duy nhất bên trong Tứ Đại Sát Thủ của Diêm La Phủ nên Tiêu Phàm vẫn khá nhơ kỹ.
- A, ngươi biết ta?
Nữ tử cười nhạt một tiếng, hơi có chút ngoài ý muốn, miệng phun hương lan nói:
- Đã như vậy càng dễ nói, đem lệnh bài tích lũy giao ra đi, cũng miễn cho ta động thủ.
Sắc mặt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, nữ tử này có thể làm cho Huyết Yêu Nhiêu nhắc nhở, khẳng định có nơi bất phàm, bất quá Tiêu Phàm vẫn không có bất kỳ e ngại gì.
Trong thế hệ trẻ, chỉ cần không phải bị đánh lén, Tiêu Phàm hoàn toàn không sợ bất luận kẻ nào.
Nghe thấy nữ tử nói, Tiêu Phàm cũng cười, nói ra:
- Ngươi nói rất đúng, đem lệnh bài tích lũy giao ra đi, miễn cho ta động thủ.
Trong lòng Tiêu Phàm đã vui như nở hoa, bản thân còn muốn đi tìm người, không nghĩ tới liền nhanh như vậy gặp được một người. Có thể làm cho Huyết Yêu Nhiêu kiêng kị, thực lực nữ tử này khẳng định không yếu, nếu để cho nàng thay mình kiếm lấy điểm tích lũy, há không phải càng nhanh?
Nghĩ vậy, trên mặt Tiêu Phàm cũng không nhịn được xuất hiện nụ cười, nhếch miệng.
- Vậy sao? Ngươi có biết ta là ai không?
Nữ tử không những không giận mà còn cười, thật giống như bị Tiêu Phàm chọc cười, nàng đối với thực lực của mình cực kỳ tự tin.
- Ngươi là ai có quan trọng không?
Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, đạp chân xuống, lấy kiếm chỉ mở đường, nhẹ như yến từ từ bay ra.
MinhLâm - Lục Đạo -