Vô Thượng Sát Thần

Chương 1001: Chương 1001: Người Nói Nhiều Luôn Chết Sớm




Ở chỗ ngực Lôi Cô Vân cắm một chuôi trường kiếm đỏ tươi, trực tiếp xuyên tim, máu tươi không ngừng trào ra.

Lôi Cô Vân không thể tin được nhìn Lôi Hạo, hắn không thể nào hiểu được, nhi tử mình sủng ái vậy mà sẽ ra tay giết hắn.

- Ta là cha của ngươi!

Lôi Cô Vân run giọng nói, thanh âm rất nhỏ, cơ hồ chỉ có Lôi Hạo nghe được, cho dù là chết, hắn cũng không muốn hại chết Lôi Hạo.

Giờ phút này hắn hoàn toàn có thể lớn tiếng gào thét, đem những người khác hấp dẫn tới, nhưng hắn không có.

Một khi những người khác xông tới thấy cảnh này, không chỉ Lôi Cô Vân hắn muốn chết, Lôi Hạo cũng sẽ phải chết. Lôi Hạo mà chết, mạch hắn cũng liền triệt để xong.

- Đáng tiếc, ta đã sớm không phải nhi tử ngươi, ta chỉ trung thành với chủ nhân.

Thần sắc Lôi Hạo lạnh lùng, mí mắt cũng hơi một chút rung động, bất quá rất nhanh liền băng lãnh vô tình.

Rút ra trường kiếm trong tay, lại chọc Lôi Cô Vân mấy kiếm. Ánh mắt Lôi Cô Vân tràn ngập vẻ không cam lòng, sinh cơ trong cơ thể nhanh chóng trôi qua, mặt đất đã bị máu tươi thấm ướt nhẹp, hắn nằm mơ đều không nghĩ đến bản thân sẽ chết trong tay nhi tử của mình.

- Lôi Cửu nói không sai, ngươi, tư tưởng ngươi quả nhiên bị người khác khống chế, rốt cuộc là ai?

Lôi Cô Vân dùng hết toàn lực quát to, hai tay gắt gao nắm lấy bả vai Lôi Hạo.

Đáng tiếc, chung quanh hắn bị Lôi Hạo dùng Hồn Lực bao phủ, thanh âm hắn căn bản không truyền ra ngoài được.

- Ngươi nhớ kỹ, chủ nhân ta tên Tiêu Phàm.

Lôi Hạo mỉm cười, Lôi Cô Vân nghe vậy, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, ngay lúc đó, Lôi Hạo nhấc trường kiếm lên, thân thể Lôi Cô Vân lập tức một phân thành hai, chết không thể chết lại được nữa.

Đường đường gia chủ Bát Đại Thế Gia cứ như vậy chết, hơn nữa còn là chết trong tay nhi tử của mình, không thể không nói, hắn thật đáng buồn.

Ngay tại lúc đó, Lôi Hạo đưa tay vung lên, thi thể Lôi Cô Vân đột nhiên biến mất, thậm chí ngay cả vết máu đều biến mất không còn một mảnh.

- Tự tìm cái chết!

Đột nhiên, Lôi Hạo gầm thét một tiếng, trở tay chính là một chưởng hướng về phía sau vỗ tới, lại nhìn thấy một vệt sáng kích xạ mà đến, trực tiếp xuyên thủng bàn tay hắn.

Máu tươi phiêu tán rơi rụng trời cao, nhưng mà lưu quang kia cũng không đình chỉ, sau đó lại đâm vào trong bả vai Lôi Hạo. Thân thể Lôi Hạo bay ngược ra, bị một chuôi trường kiếm đính giữa đại sảnh chính.

Máu tươi dọc theo thân thể hắn rơi xuống, chỉ thiếu một chút xíu nữa là trường kiếm liền trực tiếp đâm rách Hồn Hải hắn, cũng may hắn phản ứng cực nhanh, tránh thoát một kích tất sát.

Lôi Hạo mặt lộ vẻ dữ tợn nâng đầu lên, nhìn cửa đại sảnh, nơi đó không biết khi nào đứng đấy một đạo thân ảnh, Lôi Hạo nhe răng trợn mắt quát:

- Lôi Cửu, ngươi chẳng lẽ muốn tạo phản?

Không sai, người đứng ở cửa chính là Lôi Cửu, hắn đi nhưng quay lại, nguyên bản muốn giết phụ tử Lôi Cô Vân cùng Lôi Hạo, lại không nghĩ rằng bắt gặp một màn Lôi Hạo giết Lôi Cô Vân.

Lúc ấy hắn cũng chấn kinh không thôi nhưng mà vẻn vẹn trong nháy mắt hắn liền lấy lại tinh thần, trong đầu lóe qua một cái ý niệm.

Bản thân trở về vốn liền là vì giết phụ tử hai người bọn họ, nếu Lôi Hạo đem Lôi Cô Vân giết chết, bản thân chẳng phải chỉ cần giết chết Lôi Hạo sao?

Nghĩ vậy, Lôi Cửu không chút do dự xuất thủ, lại không nghĩ rằng Lôi Hạo vậy mà phát hiện hắn, kịp thời tránh thoát một kích tất sát.

- Tạo phản?

Lôi Cửu mặt coi thường nói:

- Ngươi ngay cả cha ruột đều giết, bây giờ nói ta tạo phản? Lôi Hạo, ta vẫn không nghĩ tới, ngươi so với cha ngươi đều hung ác hơn, năm đó ngươi cha ứng phó Mộ Dung gia tộc, cũng là mượn nhờ lực lượng Diêm La Phủ mà thôi.

Thần sắc Lôi Hạo băng lãnh cũng không có nói thêm cái gì, giờ phút này hắn sớm đã không còn là Lôi Hạo trước kia, chỉ là Tiêu Phàm dùng để đối phó Lôi gia mà thôi.

Từ khi Lôi gia để người Diêm La Phủ truy sát Mộ Dung Tuyết, thuận tay giết mẫu thân Tiểu Kim, kết cục Lôi gia liền đã định trước.

- Ai nói Lôi Hạo giết cha hắn?

Đột nhiên, một đạo thanh âm u lãnh từ ngoài phòng khách truyền đến, bỗng nhiên, từng đạo từng đạo bóng đen từ trên cao rơi xuống, đứng đầy tiểu viện.

- Địch tập!

Người Lôi gia kêu sợ hãi, tất cả đều phóng tới vị trí đại sảnh, song khi bọn hắn nhìn thấy những hắc ảnh kia, tất cả đều lộ ra vẻ kính sợ, không có một ai dám bước vào đại sảnh nửa bước.

- Tất cả mọi người rời khỏi tiểu viện trăm trượng.

Trong đó một Hắc Y Nhân mở miệng nói.

- Vâng, Nhị Trưởng Lão!

Lôi gia không ai dám phản kháng, người xuất hiện ở bên trong tiểu viện không ai không biết, hơn nữa đều là người quyền cao chức trọng ở Lôi gia.

- Lôi Lạc, ngươi!

Lôi Cửu nhận ra Hắc Y Nhân mở miệng, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, trên mặt đều là vẻ kinh hãi, Hắc Y Nhân tên là Lôi Lạc, chính là Nhị Trưởng Lão Lôi gia.

Hắn không phải cùng Lôi Cô Vân rời đi sao? Làm sao Lôi Cô Vân bị trúng độc, hắn lại không sao?

Quay đầu, từng người đảo qua bên trong tiểu viện, Lôi Cửu kinh hãi phát hiện những người này đều là người hắn quen, ngoài ra còn có mấy Trưởng Lão, hơn nữa Lôi Cửu rõ ràng, những người này đều là theo chân Lôi Cô Vân rời đi.

Thậm chí, liền Lôi Chi Ảnh Vệ đều ở chỗ này, Lôi Cửu hoàn toàn nghĩ không ra đến cùng phát sinh cái gì, hồi lâu mới nói ra một câu:

- Các ngươi làm sao đều ở chỗ này?

- Bởi vì ta cho bọn hắn ở chỗ này.

Lúc này, trong đám người đột nhiên đi ra một Hắc Y Nhân, hắn áo bào đen bó chặt, thấy không rõ dung mạo, thời khắc tiến lên chậm rãi xốc vành nón trên đầu lên, lập tức lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

- Tiêu Phàm!

Thân hình Lôi Cửu rút lui mấy bước, chấn kinh tới cực điểm, hắn hoàn toàn nghĩ không ra, Lôi Chi Ảnh Vệ cùng một đám Trưởng Lão Lôi gia vì sao lại nghe lời Tiêu Phàm nói.

- Nghĩ không ra đúng không, nghĩ không ra cũng không sao, một người chết mà thôi, dù sao cũng không cần hiểu.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, phất tay, mấy đạo thân ảnh lập tức nhào lên.

- Người chết? Tiêu Phàm, ngươi cho rằng ngươi có thể giết chết Công Tôn Ngạn liền có thể giết chết được ta sao? Ta muốn đi, ai có thể lưu được?

Lôi Cửu tùy tiện cười to, một cỗ khí thế cuồng bạo từ trên người hắn bạo phát ra, trực tiếp đem mấy người kia tung bay.

- Chiến Thánh cảnh?

một Hắc Y Nhân khác bên cạnh Tiêu Phàm khẽ hơi trầm xuống một cái, chuẩn bị tiến lên nhưng mà mới vừa một bước đi ra liền bị Tiêu Phàm ngăn lại.

- Tiêu Phàm, ta đã sớm biết Lôi Hạo bị ngươi khống chế, những người này khẳng định cũng là bị ngươi khống chế, ta sẽ nói cho tất cả mọi người để âm mưu ngươi bị bại lộ!

Sắc mặt Lôi Cửu u lãnh, hắn có tu vi Chiến Thánh cảnh, nếu như muốn đi, Tiêu Phàm tuyệt đối không có khả năng ngăn được hắn.

- Ta có âm mưu gì?

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.

- Ngươi khống chế Lôi Hạo, giết Lôi Cô Vân.

Lôi Cửu giọng căm hận nói, hắn mặc dù cũng muốn làm gia chủ Lôi gia nhưng hắn càng thêm tiếp thu không được ngoại nhân nhúng chàm Lôi gia.

- Đầu tiên, ngươi phải rõ ràng một việc, ta không khống chế Lôi Hạo, Lôi Hạo cũng không giết Lôi Cô Vân.

Tiêu Phàm thần sắc không hề bận tâm, sau một khắc, hắn đột nhiên nghiêm nghị nói:

- Người giết chết Lôi Cô Vân là Lôi Cửu ngươi!

- Ha ha, ngươi cho rằng dựa vào ngươi há miệng người khác liền có tin hay không?

Lôi Hạo tùy tiện cười một tiếng, chỉ là vừa dứt lời hắn liền phát hiện có chút không thích hợp.

Lại nhìn thấy trong sân, tất cả mọi người là mặt coi thường nhìn hắn, hắn lúc này mới phát hiện những người này có vẻ như đều bị Tiêu Phàm khống chế, chỉ cần Tiêu Phàm ra lệnh, tất cả bọn hắn tất nhiên đều chỉ trích bản thân.

Đúng như Tiêu Phàm nói, là Lôi Cửu hắn giết Lôi Cô Vân, huống chi còn có Lôi Hạo bị thương làm chứng, giả cũng sẽ biến thành thực!

- Tiêu Phàm, ta không để yên cho ngươi!

Nghĩ vậy, Lôi Cửu quát chói tai một tiếng, xoay người chạy, chỉ là vừa bước ra mấy bước, liền bỗng ngã xuống đất.

- Ngươi nói nhảm quá nhiều, kết quả sẽ như thế nào?

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, không đợi Lôi Cửu mở miệng, Tiêu Phàm lại bổ sung một câu:

- Nói nhảm quá nhiều, luôn luôn chết sớm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.