Vô Thượng Sát Thần

Chương 1768: Chương 1768: Nhạc Nhân Tộc (Thượng)




Cũng khó trách Tiêu Phàm tức giận như thế, Thạch Đầu Nhân này rất không biết điều, mình chuẩn bị liên thủ cùng hắn đối địch, ngược lại hắn lại trực tiếp chạy trốn.

Tiêu Phàm bây giờ không ra tay đánh nhau, coi như đã là khách khí với hắn rồi.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, đó chính là Thạch Đầu Nhân này dù sao cũng là thổ dân của Thiên Địa Lao Ngục, có hắn dẫn đường, hẳn là sẽ thuận tiện rất nhiều.

“Tiểu huynh đệ, ta đây không phải đánh không lại hai người bọn hắn sao? Hơn nữa vì bọn hắn còn có không ít cường giả Chiến Thần đỉnh phong, nếu như không chạy ta chết liền.” Thân hình Thạch Đầu Nhân ngừng lại, hết sức khó xử nói.

Ngược lại hắn không nói láo, bị mấy người Tiếu Thiên Hoàng truy sát cũng không phải một hai lần, lúc đầu hắn còn dám phản kháng.

Nhưng từ khi có một lần suýt chút nữa rơi vào tay đối phương, hắn đã không còn dám giao phong với Tiếu Thiên Hoàng nữa, mỗi lần đều chạy không chút do dự.

Thần sắc Tiêu Phàm chậm rãi bình tĩnh lại, Thạch Đầu Nhân này nói cũng không sai, biết rõ đánh không lại chẳng lẽ còn ở lại chờ chết sao?

Huống hồ, Thạch Đầu Nhân và hắn cũng không phải quen thuộc mấy, bảo đảm mạng của mình nhất định là quan trọng hơn, lúc đó ai còn có thể bận tâm được nhiều như vậy?

“Ngươi tới đây làm gì?” Tiêu Phàm nhìn chăm chú Thạch Đầu Nhân nói.

“Tiểu huynh đệ, ngươi có lẽ là người của Tu La điện?” Ngữ khí của Thạch Đầu Nhân trở nên rất hiền lành, thậm chí có chút cẩn thận từng li từng tí.

“Vì sao ngươi cho rằng như vậy?” Tiêu Phàm khẽ mỉm cười nói, nghi hoặc trong lòng của hắn cũng rất đúng, bọn Tiếu Thiên Hoàng vừa mới nhìn thấy mình đã cho là như vậy.

Chẳng lẽ trên mặt mình viết hai chữ Tu La, bọn hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra?

“Tại hạ cũng chỉ là suy đoán, khí tức trên người ngươi và huyết mạch khí tức trên người những người Tu La điện kia có chút cùng loại, hơn nữa có vẻ như ngươi còn thi triển Tu La thần dực.” Thạch Đầu Nhân giải thích nói.

“Ngươi đã biết ta là người của Tu La điện, vậy sao trước đó ngươi còn muốn giết ta?” Tiêu Phàm hơi nhíu mày, khí sát phạt trên người hiển hiện.

Cái này có lẽ dọa cho Thạch Đầu Nhân phát sợ, hắn liên tiếp lui về phía sau mấy bước, vội vàng nói: “Tiểu huynh đệ, bọn hắn một đường truy sát ta, ta tưởng ngươi và bọn Tiếu Thiên Hoàng là cùng một bọn, cho nên ta mới ra tay với ngươi.”

“Thôi, ân oán giữa ta và ngươi như vậy coi như thôi.” Tiêu Phàm khoát khoát tay, cũng không muốn so đo với Thạch Đầu Nhân, chí ít người này cũng là kẻ địch của Tiếu Thiên Hoàng.

“Tiểu huynh đệ, đợi chút.” Nhìn thấy Tiêu Phàm chuẩn bị rời đi, Thạch Đầu Nhân lại sốt ruột.

“Còn có chuyện gì?” Ngữ khí Tiêu Phàm lạnh lùng.

“Tại hạ Nhạc Nhất Sơn, chính là thiếu tộc trưởng của Nhạc Nhân tộc, Nhạc mỗ muốn mời tiểu huynh đệ giúp ta một chuyện.” Thạch Đầu Nhân hít sâu một cái nói.

Tiêu Phàm nghe vậy, trong lòng hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Thạch Đầu Nhân này lại còn là thiếu tộc trưởng Nhất tộc, tại Chiến Hồn đại lục, cũng là tương đương với thiếu chủ Cổ tộc, địa vị có lẽ ngang hàng.

Hơn nữa, Nhạc Nhân tộc này có lẽ phải mạnh hơn nhiều so với Cổ tộc bên ngoài, chủng tộc này, đều có được tiềm lực lớn trở thành Chiến Thần cảnh.

Nếu như có thể lôi kéo Nhạc Nhân tộc, tất nhiên thực lực của Tu La điện lại nâng cao một bậc.

“Vì sao ta phải giúp ngươi?” Thần sắc Tiêu Phàm hờ hững, nhưng trong lòng thì có chút vui mừng, hiện tại cơ hội đã tới.

Thạch đầu nhân Nhạc Nhất Sơn hơi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết mở miệng như thế nào, đương nhiên, Nhạc Nhân tộc cũng không am hiểu ngôn từ chủng tộc.

“Nếu như ngươi có thể giúp ta chuyện này, ta đồng ý làm nô bộc cho ngươi!” Nhạc Nhất Sơn hít sâu một cái nói, ra quyết định này hắn cũng đã hạ quyết tâm rất lớn.

Tiêu Phàm cũng hơi kinh ngạc nhìn Nhạc Nhất Sơn, theo sự hiểu biết của hắn đối với Nhạc Nhân tộc, cốt khí Nhạc Nhân tộc cũng không tệ, đừng nói khiến bọn hắn trở thành nô lệ của người khác, bình thường cũng không thể nào thần phục được.

“Nói xem, nếu như ta có thể giúp đỡ, có thể thử một chút.” Tiêu Phàm cũng không muốn làm khó hắn, dù sao đối phương đã rất có thành ý.

Một cường giả bát biến Chiến Thần nguyện làm nô lệ cho người ta, điều này đã tương đương với từ bỏ tôn nghiêm của mình.

Trong con mắt Nhạc Nhất Sơn lóe lên một ánh lửa, tiếp tục nói: “Tộc nhân Thương Sinh thần quốc truy sát ta khắp nơi, Nhạc Nhân tộc ta đã không còn lại mấy, lần này đi ra, ta vốn là dò đường, không ngờ gặp phải người của Thương Sinh thần quốc.

Các tộc nhân của ta vẫn chờ ta trở về đưa bọn hắn rời khỏi Cổ Hoang sơn mạch này, nhưng Thương Sinh thần quốc đề phòng nghiêm ngặt, bằng vào lực lượng của chúng tôi là không trốn thoát được.”

Nói đến đây, giọng nói của Nhạc Nhất Sơn đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục nói hết.

“Cho nên, ngươi muốn ta đưa tộc nhân của ngươi ra khỏi Cổ Hoang sơn mạch này?” Tiêu Phàm bổ sung lời vào phía sau lời của Nhạc Nhất Sơn.

Nhạc Nhất Sơn gật đầu lia lịa, con ngươi hỏa diễm kia thiêu đốt lên nhìn chằm chặp vào Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cũng nhìn hắn như vậy, bốn mắt đối mặt, đều muốn nhìn ra trong lòng đối phương suy nghĩ gì.

Trong lòng Tiêu Phàm cực kì kinh ngạc, hắn không ngờ Nhạc Nhất Sơn lại tin tưởng hắn như thế, ký thác hi vọng của Nhất tộc mình vào trên thân một người xa lạ như hắn.

Thật lâu, Tiêu Phàm hít sâu một cái nói: “Ngươi không nghi ngờ, nhỡ đâu ta và Tiếu Thiên Hoàng kia là cùng một bọn? Chúng ta đang cố ý diễn một vở kịch lừa ngươi?”

Hỏa diễm trong mắt Nhạc Nhất Sơn nhảy lên kịch liệt, lại lui về phía sau mấy bước, thân hình lập tức ngừng lại, trầm giọng nói: “Ngươi sẽ không làm thế, Sinh Tử Nhị Lão nhận được sự tín nhiệm của Thần chủ Thương Sinh thần quốc nhất, tác dụng của hai người bọn họ so với Nhất tộc chúng ta còn lớn hơn, bọn hắn làm sao nỡ giết Sinh Tử Nhị Lão để lừa gạt ta.”

“Xem ra ngươi cũng không ngu ngốc.” Tiêu Phàm cười gật gật đầu, ở trong lòng Tiêu Phàm, Sinh Tử Nhị Lão nếu như làm luyện dược sư, đích thực giá trị còn lớn hơn rất nhiều so với Nhạc Nhân nhất tộc.

Hiểu rõ tình hình Sinh Tử Nhị Lão, Nhạc Nhất Sơn có thể nhận ra điểm này cũng là hợp tình hợp lí.

“Vậy ngươi có thể đồng ý với ta không?” Nhạc Nhất Sơn thử hỏi dò, trong giọng nói đều là ý sốt ruột.

Tộc nhân của bọn hắn càng ngày càng ít, cứ tiếp tục như thế, sớm muộn có một ngày sẽ diệt tộc, hiện tại hắn cũng không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào, dù biết rõ Tiêu Phàm chỉ là một người xa lạ, hắn cũng muốn liều một phen.

“Tốt, ta đồng ý với ngươi.” Tiêu Phàm nhẹ gật đầu, lập tức hắn dẫn tiểu thiên địa ra thử nghiệm, phát hiện tiểu thiên địa có thể mở ra, hắn cũng yên lòng.

Người khác có lẽ không có cách nào mang Nhạc Nhân tộc khổng lồ như thế ra khỏi Thương Sinh thần quốc, nhưng Tiêu Phàm lại có thể.

“Cảm ơn ngươi!” Nhạc Nhất Sơn cảm kích nhìn Tiêu Phàm, chút nữa đã nhào tới.

Nếu thật để hắn nhào lên, đoán chừng cả chiếc Thần Châu đều sẽ sụp đổ, Tiêu Phàm vội vàng lấy tay vung lên, thu Thần Châu vào trong tiểu thiên địa.

Muốn tự do khống chế sự lớn nhỏ của Thần Châu, cũng chỉ có luyện hóa nó, mọi thứ ở đây giao cho linh hồn phân thân có thể làm được.

“Hiện tại cám ơn ta còn quá sớm, chờ cứu tộc nhân của ngươi ra ngoài rồi nói sau, đúng rồi, ta tên Tiêu Phàm.” Tiêu Phàm đứng lơ lửng trên không, thản nhiên nói.

“Cám ơn ngươi là nên mà, chí ít tộc nhân của ta thấy được hi vọng.” Nhạc Nhất Sơn hết sức kích động nói, thực lực của Tiêu Phàm hắn đã từng được chứng kiến.

Ngay cả Sinh Tử Nhị Lão đều bị hắn giết chết, hơn nữa còn có thể lập tức giết chết Chiến Thần đỉnh phong bình thường, có hắn hỗ trợ, cơ hội chạy thoát của tộc nhân bọn hắn rất lớn.

“Đi thôi, mang bọn ta tới chỗ tộc nhân của ngươi.” Tiêu Phàm lách mình rơi vào trên bờ vai Nhạc Nhất Sơn, Kiếm La và Võ Nhược Phong cũng theo sau lưng.

Thân hình ba người so với Nhạc Nhất Sơn, thực sự quá nhỏ bé, thậm chí hoàn toàn có thể bỏ qua không tính.

“Ngồi cho vững.” Nhạc Nhất Sơn thoải mái cười một tiếng, sau đó chạy rất nhanh ở bên trong thiên địa, một bước đã có thể vượt qua một ngọn núi, tốc độ đáng sợ đến cực điểm.

Tiêu Phàm đứng ở trên đầu Nhạc Nhất Sơn ngắm nhìn vách núi cách đó không xa, hắn chính là từ chỗ đó chạy ra, lần sau rời đi, có lẽ còn phải quay lại nơi đây.

Lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên quay đầu nhìn về phía chỗ sâu của dãy núi xa xa, híp híp hai mắt, khóe miệng hiện ra một đường cong nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.