Vô Thượng Sát Thần

Chương 1735: Chương 1735: Nhân Vật Thần Bí




Tiếng nói của Tiêu Phàm vừa dứt, bỗng vèo một tiếng, một đạo kiếm mang từ trên người Tiêu Phàm nở rộ, trực tiếp lướt qua cổ Vô Tâm, đầu của hắn cứ thế bay lên không trung.

Vô Tâm nhìn đầu và thân của mình bị chém rời, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.

Ta vậy mà chết rồi?

Vô Tâm không dám tin vào hai mắt của mình, nhưng luồng khí lạnh thấu xương từ trên cổ truyền đến kia, nói cho hắn biết tất cả đều là thật.

Thi thể không đầu kia chính là thân thể của hắn, không phải của ai khác!

Đám người cũng bị động tác dứt khoát của Tiêu Phàm dọa cho nhảy dựng lên, hơn nữa, Tiêu Phàm không chính thức động thủ, hắn chỉ là phóng ra một đạo kiếm khí mà thôi, cứ thế mà giết một Chiến Thánh cảnh hậu kỳ trong nháy mắt.

Thực lực đáng sợ như vậy, đây chính là tồn tại mà bọn hắn luôn ngưỡng mộ, cho dù là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cũng không thể làm được như thế, rất nhiều người bắt đầu suy đoán thực lực của Tiêu Phàm.

“Ngươi, ngươi cứ thế giết hắn?” Huyết Yêu Nhiêu là người đầu tiên nóng nảy, trên mặt nàng lộ vẻ sợ hãi xen lẫn tức giận, nàng nắm lấy Tiêu Phàm cổ áo, phẫn nộ quát: “Hắn chết rồi, Niệm Niệm phải làm sao bây giờ?”

Đám người Huyết Minh thấy thế, sắc mặt hoàn toàn thay đổi, với thực lực của Tiêu Phàm, nếu như hắn nổi giận, người nơi có lẽ sẽ bỏ mạng nơi đây.

Thần sắc Tiêu Phàm vẫn bình tĩnh như thường, không hề nổi giận, hắn chỉ nhẹ nhàng đẩy tay ngọc của Huyết Yêu Nhiêu ra, chậm rãi bước về phía cái đầu của Vô Tâm, giơ tay lên, trực tiếp nắm lấy đầu lâu kia trong tay.

“Ngươi, ngươi là ai?” Một tiếng nói yếu ớt từ trong đầu Vô Tâm truyền ra.

Mệnh cách của tu sĩ Chiến Thánh cảnh vô cùng yếu ớt, khi đầu đã bị chém đứt, muốn tiếp tục sống cơ bản đã không có khả năng, Vô Tâm hiện tại chỉ muốn biết, là ai đã giết mình.

Tiêu Phàm không thèm để ý tới Vô Tâm, hai luồng ánh sáng trong nháy mắt chui vào bên trong mi tâm của hắn, đám người ở chỗ này, chỉ có Kiếm La và Võ Nhược Phong mới có thể nhìn thấy động tác của hắn.

Dù sao, những người khác chỉ có tu vi Chiến Thánh cảnh, muốn nhìn rõ được động tác của Tiêu Phàm, đó là không có khả năng.

Tiêu Phàm thả một tia linh hồn lực dò xét bên trong không gian ý thức của Vô Tâm, đột nhiên lại bị một ý niệm linh hồn vô cùng cường đại phản kích lại, muốn tiêu diệt tia linh hồn của Tiêu Phàm.

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Phàm lập tức phát ra một luồng sóng ý niệm tràn ngập sát khí tập trung vào ý niệm linh hồn kia.

Nhưng ý niệm linh hồn kia không để ý tới Tiêu Phàm, ngược lại nó bay thẳng tới vị trí trung tâm ý chí của Vô Tâm.

Tiêu Phàm sao có thể để tia linh hồn kia đạt được mục đích, lần trước Tiêu Phàm chỉ là Chiến Thánh cảnh, tự nhiên không phải là đối thủ của nó, để nó giết chết Giang Thiên Vũ.

Nhưng bây giờ Tiêu Phàm đã là thất biến Chiến Thần Cảnh, không dám nói là vô địch trong Chiến Thần cảnh, nhưng cũng không kém nhiều lắm.

Hai tia linh hồn lực đụng vào nhau, linh hồn của Tiêu Phàm rất nhanh chiếm thế thượng phong, ý chí của Vô Tâm chút nữa thì sụp đổ.

Một lát sau, linh hồn lực của Tiêu Phàm tiêu diệt được ý chí linh hồn kia, trong hư không đột nhiên truyền đến một giọng nói tang thương mà mờ mịt: “Tu La điện chủ? Ngươi thật to gan, có lẽ rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt nhau đấy.”

Trong lòng Tiêu Phàm lạnh lùng, hiện tại khoảng cách sức mạnh linh hồn của hắn đạt đến Chiến Thần cảnh đỉnh phong chỉ còn một bước nhỏ, chỉ tiêu diệt một sợi tàn niệm của đối phương mà phải dùng thời gian dài như vậy, có thể thấy được đối phương rất cường đại.

Tập trung tinh thần lại, ý niệm của Tiêu Phàm lập tức xâm nhập vào ý niệm linh hồn của Vô Tâm, bởi vì bị sóng linh hồn quấy nhiễu, ý niệm linh hồn của Vô Tâm đã đến bờ sụp đổ.

Tiêu Phàm vội vàng thi triển Chủng Ma Thuật, nhanh chóng tìm kiếm trong ký ức của Vô Tâm, hi vọng tìm được chút thông tin hữu dụng.

Đáng tiếc khiến Tiêu Phàm thất vọng là, hắn không tìm được chút tin tức nào liên quan tới tia linh hồn cường đại kia, rõ ràng là đối phương đã cố ý xóa đi.

“Chờ chút, trong trí nhớ của Vô Tâm có nói hắn gặp được một lần cơ duyên ở Thần Vực, về sau mới có thể đột phá đến Chiến Thánh cảnh.” Tiêu Phàm hơi nhíu mày, đột nhiên hắn như bắt được điều gì: “Nếu như vậy, Vô Tâm vô cùng có thể bị người ở Thần Vực khống chế.”

Nghĩ đến Thần Vực, trong lòng Tiêu Phàm càng thêm lạnh lẽo, hiện tại nơi đó chính là bản doanh của Chiến Thần điện, nhưng linh hồn ba động kia rõ ràng không phải của Chiến Luân Hồi.

Tiêu Phàm mặc dù không hiểu rõ Chiến Luân Hồi, nhưng hắn biết Chiến Luân Hồi không thể để một tồn tại mạnh mẽ như vậy ngay dưới mắt mình, đạo lý này chính là một núi không thể chứa hai hổ.

Mà người này lại mạnh mẽ vượt quá nhận biết của Tiêu Phàm, rất có khả năng là siêu việt Chiến Thần cảnh, giải thích duy nhất chính là, người này có quan hệ cùng Chiến Luân Hồi.

Lại liên hệ với việc Chiến Luân Hồi cho người hủy đi truyền tống trận ở Vọng Cổ Thiên Đô, thì có khả năng hắn sẽ không thần phục Huyết Ma bộ lạc, mà là đối địch cùng Huyết Ma bộ lạc.

Hơn nữa, hiện tại Huyết Ma bộ lạc có thểcó hai cường giả Thiên Thần cảnh, Chiến Thần điện dám trắng trợn đối đầu cùng Huyết Ma bộ lạc như thế, từ đây có thể nhìn ra năng lực của Chiến Thần điện không kém gì Huyết Ma bộ lạc.

“Người này nếu thật sự có quan hệ với Chiến Luân Hồi, rất có khả năng cũng là cường giả Thiên Thần cảnh.” Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm.

Bởi vì chỉ có như vậy, Chiến Thần điện mới có thể đối địch cùng Huyết Ma bộ lạc.

Nếu là như vậy, thì hai thế lực này mạnh mẽ hơn nhiều so với Tu La điện, nếu như bọn chúng liên thủ để đối phó với Tu La điện, Tu La điện sao có thể là đối thủ của chúng?

Tiêu Phàm phát hiện, chuyện có vẻ như phức tạp vượt xa hắn tưởng tượng, dù là đạt tới cảnh giới bây giờ, cũng có một chút bí ẩn không cách nào giải thích được.

Đối với nhân vật thần bí trong không gian ý thức của Vô Tâm, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể đoán được một chút chuyện có quan hệ cùng hắn, chứ không thể xác định rõ thân phận của hắn.

“Có lẽ, những bí ẩn này chẳng mấy chốc sẽ được mở ra, chỉ là hiện tại, ta còn không có tư cách để biết đáp án này.” Tiêu Phàm thở sâu, thu lại tinh thần, trong mắt lóe lên vẻ kiên định, nói: “Xem ra nhất định phải sớm đi tới địa phương kia một chuyến mới được.”

“Công tử, những người này xử lý như thế nào?” Tiếng nói vang lên kéo suy nghĩ của Tiêu Phàm lại, chỉ thấy Kiếm La mặt không đổi sắc nhìn những người kia của Vô Tâm.

“Đều chờ ở đây!” Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra một câu, rồi biến mất tại chỗ.

“Niệm Niệm, Huyết Minh trưởng lão, nhanh đi cứu Niệm Niệm!” Huyết Yêu Nhiêu lấy lại tinh thần, thần sắc lo lắng nhìn đám thủ hạ của Vô Tâm nói: “Các ngươi chắc chắn biết Niệm Niệm ở chỗ nào, mau nói cho ta biết!”

Hiện tại Vô Tâm đã chết, chỉ còn thuộc hạ của Vô Tâm mới có khả năng biết chỗ giam Tiêu Niệm Niệm, nếu như chậm chạp không tới, Tiêu Niệm Niệm sẽ gặp phải nguy hiểm.

Mà giờ khắc này, Tiêu Phàm đã xuất hiện trong một tòa tiểu viện rách nát ở thành Chiến Hồn Thánh, hắn thả linh hồn lực ra, tất cả cảnh vật bên trong tiểu viện đều hiện rõ trong đầu hắn.

“Thả ta ra ngoài, nếu Huyết tỷ tỷ biết các ngươi bắt ta, tỷ tỷ nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!” Trong phòng, một tiểu nữ hài tám chín tuổi không ngừng đập cửa phòng.

Thần sắc tiểu cô nương này vô cùng tỉnh táo, biểu hiện không hề giống với một cô bé chỉ mới tám, chín tuổi, đổi lại là người khác, có lẽ đã gào khóc đến khản cả cổ rồi.

“Tiểu nha đầu, ngươi còn làm loạn nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi!” Một tiếng nói lạnh lùng từ ngoài cửa truyền vào trong phòng, ở cửa ra vào có hai tu sĩ Chiến Đế cảnh đứng canh, trên thân bọn họ tản ra huyết khí nồng đậm, hiển nhiên đã từng giết rất nhiều người.

Lời nói vừa dứt, hai người đột nhiên trợn to hai mắt, lộ vẻ sợ hãi, bọn hắn cảm thấy thân thể không nghe theo sai khiến của bản thân nữa.

Hai người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên áo bào đen chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trong sân, bước từng bước về phía bọn hắn, người này chính là Tiêu Phàm.

“Ngươi, ngươi là ai?” Một kẻ dùng toàn lực quát to, nhưng tiếng nói phát ra lại rất nhỏ, tựa như phát ra từ trong kẽ răng.

“Người đến giết các ngươi.” Tiêu Phàm nhàn nhạt phun ra một câu.

Phụt phụt! Đột nhiên từng đạo kiếm khí cắt qua thân thể hai tu sĩ Chiến Đế cảnh, hai người không kịp kêu lên tiếng nào đã ngã xuống.

Tay Tiêu Phàm khẽ điểm vào kết giới bao quanh gian phong khiến kết giới ào ào tan vỡ, cùng lúc đó chỉ thấy một bóng dáng mảnh mai vọt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.