Vô Thượng Sát Thần

Chương 1915: Chương 1915: Nhảy Vào Trong Hồ




Tiêu Phàm lại dùng ngữ khí của Lãnh Lưu Cảnh, trả lại lời nói trước đó của Lãnh Lưu Cảnh cho hắn.

Lãnh Lưu Cảnh ngươi muốn giết ta, không phải vì ngươi thích sao? Bây giờ ta giết người của ngươi, cũng đơn giản vì ta thích, chỉ như vậy thôi.

Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, Lãnh Lưu Cảnh cực kỳ tức giận, hai mắt hắn đỏ bừng, thế nhưng lại không biết nói gì.

Hắn rất ngông cuồng, nhưng Tiêu Phàm còn ngông cuồng hơn so với hắn.

“Ha ha, tiểu tử, lần này xem ngươi chạy đi đâu.”

Đúng lúc này, một tiếng cười to từ nơi xa truyền đến, chỉ thấy tầm mười chiếc thuyền nhỏ đang nhanh chóng tới gần, rất nhanh đã thấy bóng người trên thuyền nhỏ.

Trong nháy mắt, ánh mắt Tiêu Phàm rơi vào một chiếc thuyền nhỏ, phía trên có một bóng áo trắng, người này không phải ai khác, chính là Tả Giang Lê.

Nhìn thấy Tả Giang Lê xuất hiện, Tiêu Phàm luôn cảm giác dương như ngửi được mùi của âm mưu.

Khi ánh mắt hắn nhìn về phía Lãnh Lưu Cảnh cùng Lãnh Đồng, lại phát hiện, khóe miệng hai người hiện ra một nụ cười tà dị, mặc dù dấu giếm rất tốt, nhưng vẫn bị Tiêu Phàm bắt được.

Tiêu Phàm không biết Lãnh Lưu Cảnh và Lãnh Đồng muốn đối phó với mình như thế nào, nhưng hắn biết rõ, khẳng định là liên quan với Tả Giang Lê.

“Tiêu Phàm, bây giờ có bốn người kế thừa chúng ta ở đây, ngươi muốn chết thế nào?” Trên mặt Tả Giang Lê vẻ kiêu ngạo lóe nồng đậm, lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm.

Với sức mạnh của một mình hắn thì không thể giết chết Tiêu Phàm, nhưng hắn tin tưởng, cùng hợp lực với ba người Lãnh Đồng, Lãnh Lưu Cảnh và Lãnh Thương, chắc chắn có thể diệt Tiêu Phàm.

Hơn nữa còn tăng thêm những người khác, cho dù chất đống cũng có thể đè chết Tiêu Phàm.

“Sắp chết đến nơi còn không tự biết.” Tiêu Phàm nhìn Tả Giang Lê một cái, khinh thường lắc lắc đầu nói.

Tiêu Phàm hắn muốn đi, người ở đây không ai có thể lưu lại hắn, nhưng Tả Giang Lê thì khác, nếu như mấy người Lãnh Đồng muốn giết hắn...

Nghĩ đến điểm này, Tiêu Phàm giật mình, trong nháy mắt hắn như hiểu được cái gì, trầm ngâm nói: “Quả nhiên là rất âm hiểm, vậy mà muốn giết ta và Tả Giang Lê, sau đó lại giá họa cái chết của Tả Giang Lê cho ta?”

Sau đó Tiêu Phàm lại bỗng nhiên lắc đầu, nói: “Không đúng, cho dù ta chết hay không, chỉ cần Tả Giang Lê vừa chết, cái chết của hắn sẽ tính lên người ta, mà Tả Giang Lê vừa chết, Tam trưởng lão cũng sẽ không ủng hộ ta, cũng không có ai ở Tu La Sơn chấp nhận tư cách của ta.”

Hiểu rõ ràng duyên cớ trong đó, sắc mặt Tiêu Phàm trở lên vô cùng ngưng trọng, bản thân có vẻ như đã lâm vào tử cục, vô luận như thế nào cũng không phá nổi.

Tiêu Phàm hắn có chết hay không đã không quan trọng, quan trọng là, hôm nay Tả Giang Lê nhất định phải chết không nghi ngờ.

Hắn biết khi nãy bản thân giết chết những người kia, Lãnh Lưu Cảnh căn bản cũng không để bụng, bởi vì phải giết chết Tả Giang Lê, những người ở đây, trừ Lãnh Lưu Cảnh, Lãnh Đồng và Lãnh Thương, những người khác đều phải chết.

Cho dù Tiêu Phàm không giết bọn hắn, ba người Lãnh Lưu Cảnh cũng sẽ động thủ với những người này.

Ngay cả Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, những người kế thừa này, không có một kẻ nào đơn giản, đều là hạng người tâm ngoan thủ lạt.

“Sắp chết đến nơi? Ngươi mới sắp chết đến nơi!” Tả Giang Lê khinh thường nói.

Đùa gì thế, bốn người kế thừa bọn hắn ở chỗ này, chẳng lẽ còn không giết chết được Tiêu Phàm?

Tiêu Phàm không nói gì, trong đầu hắn đang suy nghĩ, hắn đang tìm biện pháp phá giải tử cục này.

Đột nhiên, ánh mắt Tiêu Phàm nhìn về Tả Giang Lê, trong lòng thầm nói: “Tử cục này tồn tại chính là vì Tả Giang Lê, muốn phá cục, mấu chốt vẫn ở trên người Tả Giang Lê, nếu như Tả Giang Lê không chết thì sao?”

Ý nghĩ vừa dứt, Tiêu Phàm nhanh chóng phóng về vị trí của Tả Giang Lê, chân hắn đạp Thái Huyền Thần Du Bộ, xuyên qua từng chiếc thuyền.

“Chết!”

Đột nhiên, Lãnh Lưu Cảnh gầm lên giận dữ, hai tay vung lên, Huyết Hồ đột nhiên nổi lên vô số sóng lớn, hóa thành từng đầu Thủy Long, xuyên thủng mấy chục chiếc thuyền kia.

Ngay sau đó, hai người Lãnh Thương và Lãnh Đồng đồng thời động, cũng tiến về phía Tả Giang Lê.

“Ha ha, Tiêu Phàm, ngươi muốn giết ta? Những người kế thừa Tu La Sơn chúng ta đồng tâm hiệp lực, sẽ không để ngươi đạt được mục đích đâu.” Tả Giang Lê càng càn rỡ.

“Ngu xuẩn, bọn hắn không phải giết ta, mà là ngươi!” Tiêu Phàm nổi giận mắng.

Tả Giang Lê này thật đúng là ngu xuẩn, mấy người Lãnh Đồng dụ Tả Giang Lê tới, không phải muốn cùng hắn hiệp lực ứng phó Tiêu Phàm, mà là giết hắn.

Tả Giang Lê nghe vậy, trên mặt lộ vẻ khinh thường, nói: “Hừ, trước khi Tu La Truyền Thừa chưa mở ra, người kế thừa không thể tàn sát lẫn nhau, ngươi muốn gạt ta?”

“Bọn hắn ở chỗ này giết ngươi, sau đó lại giết tất cả những người khác, ai biết được?” Tiêu Phàm nhìn Tả Giang Lê giống như nhìn kẻ ngu.

“Không cần nghe hắn nói nhảm, giết hắn!” Lãnh Đồng cắt ngang đối thoại của Tiêu Phàm và Tả Giang Lê, ra lệnh một tiếng, mang theo thuộc hạ phóng tới Tiêu Phàm.

Đám người này không có ai đặt lời nói của Tiêu Phàm ở trong lòng, nhìn thấy Lãnh Đồng tự mình dẫn đầu thẳng hướng Tiêu Phàm, dũng khí của bọn hắn lại lớn rất nhiều.

Tiêu Phàm híp hai mắt, Lãnh Đồng thực sự hung ác, biết rõ hắn có thể tuỳ tiện giết những người này, vậy mà Lãnh Đồng lại để những người này tới giết mình.

Nếu là bình thường, Tiêu Phàm ngược lại cũng không ngại giết bọn hắn, nhưng hiện tại hắn đã biết rõ đây chỉ là âm mưu của Lãnh Đồng, nếu Tiêu Phàm giết bọn hắn, chẳng phải sẽ trở thành đồng lõa của bọn hắn?

Chủ yếu nhất là, hắn lại trợ giúp người khác tới đối phó bản thân, chỉ nghĩ thôi mà Tiêu Phàm đã vô cùng phiền muộn.

“Giết hắn.” Lãnh Thương cũng đồng thời hạ lệnh, bảy tám mươi người một lần nữa vây quanh Tiêu Phàm.

Rốt cuộc là giết hay là không giết?

Trong lòng Tiêu Phàm vô cùng xoắn xuýt, sống chết của những người này hắn cũng không để ý, nhưng hắn không muốn trở thành công cụ để bọn Lãnh Đồng lợi dụng.

Lúc này hắn mới phát hiện, có thời điểm âm mưu mới là đáng sợ nhất, phương pháp không giết người so với phương pháp giết người càng khủng bố hơn.

“Y nha y nha” Đúng lúc này, bên tai Tiêu Phàm vang lên một tiếng vang nhỏ, chỉ thấy dưới mặt nước đột nhiên bay vụt ra một vệt sáng, trong nháy mắt rơi vào lòng bàn tay hắn.

“Ngươi đi cả một ngày, ta còn tưởng ngươi chết rồi!” Tiêu Phàm mắng to, trong tay hắn chính là Phệ Hồn đã quay lại.

Đột nhiên, Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Phệ Hồn nói: “A, ngươi vậy mà lại đột phá lên Chiến Thần đỉnh phong?”

Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc, một ngày trước đó Phệ Hồn mới chỉ là bát biến Chiến Thần mà thôi, lúc này mới hơn một ngày, vậy mà từ bát biến Chiến Thần đột phá tới Chiến Thần đỉnh phong, điều này khiến Tiêu Phàm sao có thể bình tĩnh được?

Con mắt Phệ Hồn giảo hoạt chuyển động, khoa tay mấy lần với Tiêu Phàm, trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh hãi, nói: “Thật có linh tuyền?”

“Vèo vèo!”

Đúng lúc này, mấy tiếng xé gió vang lên, kéo tâm thần Tiêu Phàm trở về, Tiêu Phàm thấy thế, trong mắt hơi lạnh lẽo.

“Tiêu Phàm ta từ khi tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, chưa từng làm đao trong tay cho kẻ nào!” Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, lách mình nhảy vào bên trong Huyết Hồ.

Lúc trước Phệ Hồn chưa trở về, Tiêu Phàm còn phải nghĩ ứng phó những người này như thế nào, nhưng hiện tại, Tiêu Phàm đã có nhiều phương pháp có thể thong dong rời đi.

Đạp không phi hành quá mức tưởng tượng, hơn nữa, Tiêu Phàm cũng đột nhiên nghĩ đến luồng sức mạnh thần bí trong thân thể Tả Giang Lê kia, có lẽ ba người Lãnh Đồng chưa chắc có thể giết chết hắn.

Bằng không, Tiêu Phàm cũng chỉ có thể đạp không mang theo Tả Giang Lê rời đi.

Nhưng bây giờ, Tiêu Phàm lại hứng thú với luồng sức mạnh trong thân thể của Tả Giang Lê, nếu Tiếu Thiên Cơ đã từng nói qua với Tiếu Thiên Dương, ngàn vạn không thể đấu sống chết với Tả Giang Lê, kia chắc chắn mười phần là thật.

Tiêu Phàm cũng lựa chọn tin tưởng lời nói của Tiếu Thiên Cơ, hắn cũng phải nhìn xem, luồng sức mạnh trong thân thể Tả Giang Lê kia khủng bố đến mức nào.

Nếu như Tả Giang Lê có thể quét sạch ba người Lãnh Đồng, Lãnh Lưu Cảnh cùng Lãnh Thương, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.

“Phế vật, vậy mà lại bỏ chạy! Tu La Điện điện chủ thế hệ này đúng là nhát gan!” Nhìn thấy Tiêu Phàm nhảy vào trong hồ nước, Tả Giang Lê lập tức nhịn không được khinh bỉ.

Ba người Lãnh Lưu Cảnh, Lãnh Đồng cùng Lãnh Thương nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều rơi vào trên người Tả Giang Lê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.