Vô Thượng Sát Thần

Chương 700: Chương 700: Phẫn Nộ




- Bọn họ là ai liên quan đến ta cái rắm? Tiểu tử, ngươi còn dám trêu chọc ta!

Ưng Trảo Lão Nhân phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, hắn còn tưởng rằng Tiêu Phàm chuẩn bị đầu hàng, nào biết rằng Tiêu Phàm cũng không có bất cứ ý định đầu hàng nào cả.

- Nếu ngươi đã không biết vậy ta cũng hết cách.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.

- Giữ lại tiểu tử này, những người khác giết hết.

Ưng Trảo Lão Nhân lạnh lùng quát, nhẹ nhàng vung tay lên.

Thẻ tích điểm của sáu người kia trong tay Ưng Trảo Lão Nhân, nào dám phản kháng, sáu người lập tức như Quỷ Mị nhào về phía Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình.

- Giết đi.

Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, từng bước một đi về phía Ưng Trảo Lão Nhân.

- Tiểu tử, ngươi chỉ là Chiến Hoàng cảnh trung kỳ mà thôi, đám người đi theo ngươi cũng chẳng phải giỏi giang gì, ngươi còn muốn giết ta, nhìn xem bọn chúng chết thế nào.

Ưng Trảo Lão Nhân mặt coi thường nói, trên mặt hiện lên nụ cười cao ngạo.

Bất quá chỉ trong vòng nháy mắt, nụ cười của ông ta cứng lại, ở phía xa chỉ thấy hai đạo lợi mang lóe qua, sáu người bị hắn điều khiển chỉ kịp a lên một tiếng, đến kêu thảm cũng không kịp kêu.

Chết rồi?

Ưng Trảo Lão Nhân hoàn toàn trợn tròn mắt, trong sáu người yếu nhất cũng đã là Chiến Hoàng cảnh sơ kỳ, hơn nữa còn có một người là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ, vậy mà lại bị miểu sát?

- Ngươi, các ngươi là ai?

Ưng Trảo Lão Nhân lộ ra vẻ hoảng sợ, con ngươi lướt qua mặt đám Tiêu Phàm.

- Lấy hết thẻ tích điểm của bọn chúng, đúng rồi, còn có lão ta.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, lười giải thích với hắn, vừa rồi nói cho ngươi biết, ngươi lại không nghe, bây giờ lại tới hỏi ta?

Ưng Trảo Lão Nhân giống như không nghe thấy lời nói của Tiêu Phàm, kinh ngạc nhìn Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình, môi run nhè nhẹ nói:

- Lưu Ly? Ngọc Diện Vô Tình?

- Bây giờ ngươi mới biết?

Tiêu Phàm ngoài ý muốn nhìn Ưng Trảo Lão Nhân, cái lão bất tử vậy mà còn đoán ra được.

Nhìn thấy khóe miệng Tiêu Phàm hơi hơi giương lên, Ưng Trảo Lão Nhân có cảm giác muốn thổ huyết, mẹ nó, tiểu tử này đúng là kinh khủng, đến hai người đứng trong Thập Đại Thiên Tài đều bị hắn điều khiển.

Trước đó Ưng Trảo Lão Nhân mặc dù có chút hoài nghi, nhưng không dám khẳng định, dù sao trong nhận thức của hắn, Tiêu Phàm chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ mà thôi.

Mà Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly lại là Hoàng Phủ Chiến Hoàng, hai người Hoàng Phủ Chiến Hoàng lại coi Tiêu Phàm là chủ, bị Tiêu Phàm điều khiển?

Đánh chết hắn cũng sẽ không tin, hắn chỉ cho là Tiêu Phàm tìm hai người có bộ dáng tương tự để thay thế mà thôi, lại không nghĩ rằng là thật.

- Đây là thẻ tích điểm ta đoạt được.

Ưng Trảo Lão Nhân nào dám do dự, lấy ra sáu thẻ tích điểm đưa cho Tiêu Phàm.

- Còn có ngươi.

Tiêu Phàm tiếp nhận thẻ tích điểm, đưa tay bóp, sáu vệt sáng bắn vào trong thẻ tích điểm của hắn.

- Sáu cái thẻ còn không đủ đổi một thẻ của ta?

Ưng Trảo Lão Nhân thử hỏi.

Chíu!

Đúng lúc này, một vệt sáng từ trong ống tay áo của Ưng Trảo Lão Nhân bắn ra, tốc độ nhanh chóng, thoáng cái liền tới trước mặt Tiêu Phàm.

Gần như đồng thời, Ưng Trảo Lão Nhân nhấc chân chạy.

- Cẩn thận!

Lưu Ly lách mình xuất hiện ở trước người Tiêu Phàm, tay đánh về phía vệt sáng kia.

Ầm!

Một vệt sáng bảy màu bắn ra, trong nháy mắt bao phủ bốn năm trượng xung quanh, mông lung, như mộng như huyễn.

- Có độc.

Lưu Ly hô lên một tiếng, vừa kịp che mũi, muốn chạy ra khỏi khu vực vệt sáng bảy màu, nhưng lại bị hôn mê.

Ngọc Diện Vô Tình tựa như đã sớm phát hiện ra điều không thích hợp, trong nháy mắt rời khỏi khu vực ánh sáng bảy màu, trên mặt lộ ra một vòng nụ cười nhàn nhạt: - Ha ha, ta rốt cục có thể tự do.

Chỉ một lát sau, Ngọc Diện Vô Tình sắc mặt trầm xuống, bởi vì trong khu vực ánh sáng bảy màu thân ảnh Tiêu Phàm đột nhiên chậm rãi tiêu tán.

- Huyễn ảnh!

Ngọc Diện Vô Tình kinh ngạc vô cùng, vừa rồi vậy mà hắn không nhìn thấy rõ được Tiêu Phàm rời đi như thế nào.

Lúc hắn tìm kiếm thân ảnh của Tiêu Phàm, ở nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu.

- A, đau đau đau! Tha mạng! Tha mạng!

Ưng Trảo Lão Nhân đau đến mức tê tâm liệt phế, chỉ thấy Tiêu Phàm thiếu chút nữa đem cánh tay của lão ta vặn thành hình xoắn ốc.

Một cái tay khác bóp cổ Ưng Trảo Lão Nhân, khiến mặt ông ta nghẹn đến đỏ bừng.

- Lão tưởng chút trò mèo này có thể lừa gạt ai? Ngươi cho là đang lừa gạt đứa trẻ lên ba à!

Tiêu Phàm mặt coi thường, cũng đúng lúc này, Lưu Ly ngã xuống đất.

Tiêu Phàm khóe miệng giật một cái, Lưu Ly vậy mà thật sự bị lừa?

Sát thủ không phải tính cảnh giác rất mạnh sao? Cô gái nhỏ này sao lại thuần khiết như vậy chứ?

Tiêu Phàm nghĩ lại, Lưu Ly vừa rồi có vẻ như vì mình mới ngăn trở vệt sáng kia, nghĩ vậy, trong lòng Tiêu Phàm có chút phức tạp.

Mở bàn tay Tiêu Phàm lấy ra ba kim châm phong bế tu vi của Ưng Trảo Lão Nhân.

- Cho cho cho, đây là thẻ tích điểm của ta.

Ưng Trảo Lão Nhân nào còn dám do dự, hắn đến ý muốn tự sát đều có, sớm biết như vậy bản thân còn ăn cướp cái gì, trực tiếp bỏ trốn mất dạng luôn là tốt rồi.

- Không tồi, lại thêm một cái thẻ tích lúy.

Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không cự tuyệt, cười tủm tỉm nói.

Thấy Tiêu Phàm chuẩn bị bóp nát thẻ tích điểm của lão, Ưng Trảo Lão Nhân bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, thẻ tích điểm nếu vỡ nát, bản thân hẳn phải chết không nghi ngờ, cũng không thể cứu chữa.

Một khi thí luyện kết thúc, trên tay mình không có thẻ tích lũy, Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ tuyệt đối sẽ không chút lưu tình diệt sát.

- Đúng rồi, ta có một vài việc muốn hỏi ngươi.

Tiêu Phàm nhìn bộ dáng của Ưng Trảo Lão Nhân, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng.

Sát Vương Thí Luyện này vẫn là tương đối thú vị, cầm thẻ tích lũy của đối phương, cũng tương đương với việc nắm giữ vận mệnh của đối phương.

- Tiểu ca, ngài hỏi đi, ngài hỏi đi.

Thấy Tiêu Phàm buông tay, trái tim của Ưng Trảo Lão Nhân nghẹn trên cổ họng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

- Trước tiên giúp nàng tỉnh lại, kể sơ qua tình hình gần đây.

Tiêu Phàm buông Ưng Trảo Lão Nhân ra, thẻ tích điểm của lão ta trong tay mình, vô luận như thế nào cũng không chạy được.

- Được.

Ưng Trảo Lão Nhân không dám phản kháng, lấy ra một bình dược dịch đặt trên mũi Lưu Ly, Lưu Ly liền tỉnh lại.

Sau đó, Ưng Trảo Lão Nhân đem những chuyện xảy ra gần đây tỉ mỉ kể lạo cho Tiêu Phàm nghe, vô cùng chi tiết, điều này khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên.

Ưng Trảo Lão Nhân biết không ít tin tức, nhưng mà lúc nghe thấy chỉ còn cách vòng thứ ba Sát Vương Thí Luyện còn có bảy ngày, Tiêu Phàm lông mày lập tức nhíu chặt lại.

- Đương nhiên, đây đều là việc nhỏ, còn có một việc lớn, gần như tất cả mọi người đều biết rõ.

Ưng Trảo Lão Nhân ngừng lại nói.

- Chuyện gì?

Tiêu Phàm có chút hiếu kỳ.

- Chính là người Diêm La Phủ cùng người La Sinh Môn liên thủ đối phó với người Huyết Lâu, Chiến Vô Cực một trong Thập Đại Thiên Tài sát thủ cũng đã bị giết chết, huống chi những người khác đây.

Nói đến đây, Ưng Trảo Lão Nhân thở dài.

- Cái gì?

Tiêu Phàm bỗng nhiên đứng dậy, một tay nắm chặt cổ áo Ưng Trảo Lão Nhân, sát khí đằng đằng nói:

- Chiến Vô Cực chết? Huyết Vô Tuyệt cùng Huyết Yêu Nhiêu đâu? Còn có Ám Dạ Tử Thần cùng Phong Lang đâu?

- Tiểu ca, ta không biết Ám Dạ Tử Thần cùng Phong Lang tiểu ca nói là ai.

Ưng Trảo Lão Nhân khóc không ra nước mắt, lập tức lại nói:

- Về phần huynh muội Huyết Vô Tuyệt, mặc dù không biết bọn họ sống hay chết, nhưng mà chí ít bây giờ còn chưa nghe được tin tức bọn họ chết.

- Là ai làm?

Sát khí đáng sợ phát ra từ trên người Tiêu Phàm, nếu như Phong Lang, Ảnh Phong cùng Huyết Yêu Nhiêu chết, vô luận là ai, hắn đều sẽ không bỏ qua.

Cảm nhận được sát khí đáng sợ trên người Tiêu Phàm, Ưng Trảo Lão Nhân giống như rơi vào hầm băng, Ngọc Diện Vô Tình cùng Lưu Ly cũng khẽ run rẩy một cái.

Sát khí này, quá đáng sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.