Tại Thần Kiếp Địa của bộ lạc Huyết Ma, Minh Yểm ngồi trong đại điện nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Khởi bẩm phó lãnh chúa đại nhân, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo.” Một giọng nói lo lắng phía ngoài cung điện vang lên.
“Chuyện gì?” Minh Yểm bỗng nhiên mở to hai con ngươi, một vệt thần quang bắn ra, dường như cắt đứt thiên địa.
“Huyết Đồ Thập Bát Kỵ, toàn quân bị tiêu diệt rồi.” Giọng nói kia tiếp tục truyền đến.
Minh Yểm nghe vậy, toàn thân khẽ run, không biết là do tức tối hay gì, nhưng lửa giận vẫn ầm ầm kéo đến, ánh mắt hung hãn mà quát lạnh: “Một đám phế vật!”
Tu sĩ quỳ gối bên ngoài đại điện nín thở không nhúc nhích, đến cả hô hấp cũng không dám, vô cùng kinh sợ Minh Yểm.
“Truyền lệnh của bản tôn, Huyết thần đại quân lập tức xuất chinh, bản tôn muốn phong tỏa Thần Kiếp ĐỊa, huyết đồ nơi này!” Hồi lâu sau, Minh Yểm lạnh lùng phun ra một câu.
Huyết Đồ Thập Bát Kỵ đều là tu vi cửu biến Chiến Thần trở lên, ngay cả Yêu Huyết Long Báo cũng là bát biến Chiến Thần, vậy mà toàn bộ bị hủy diệt, làm sao để Minh Yểm nuốt trôi cục tức này.
Hắn điều động Huyết Đồ Thập Bát Kỵ đi tiêu diệt Tiêu Phàm, đối phương ngược lại có thể hủy diệt Huyết Đồ Thập Bát Kỵ, đủ để chứng minh thực lực kinh khủng của Tiêu Phàm.
Minh Yểm không chỉ muốn báo thù cho hậu bối Minh La của hắn, mà còn không muốn để Tiêu Phàm tiếp tục trưởng thành nữa.
Bây giờ mới chưa đến một năm, nếu để cho bọn chúng tiếp tục trưởng thành thì còn đến mức nào!
“Vâng, phó lãnh chúa đại nhân!” Tu sĩ ngoài điện nghe vậy, không khỏi thở ra một hơi lạnh, hắn biết phó lãnh chúa đại nhân muốn phát đại thần uy.
Đợi người ngoài điện rời đi, sát khí trên người Minh Yểm từ từ tụ lại, ngẩng đầu về phía chân trời, dường như nhìn thấu thiên khung.
Sau đó, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một cái Huyết sắc ngọc đài, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy khẳng định sẽ rất đỗi kinh ngạc, bởi vì ngọc đài này với Thông Thiên Thần Huyết Đài mà hắn đạt được dường như giống nhau như đúc, chỉ là khí tức phát tán ra cường đại hơn mà thôi.
Khi Minh Yểm tác động, từng luồng huyết sắc quang mang từ Thông Thiên Thần Huyết Đài ầm ầm tỏa ra, tỏa sáng khắp hư không.
Hào quang lan tràn rất nhanh, giống như một vòng huyết nhật dâng lên, từ vị trí của Minh Yểm, lan tới toàn bộ Thần Kiếp Địa, tốc độ lan nhanh đến mức khó mà tin nổi.
“Thời gian nhất thống thế giới này cũng đã đến rồi.” Minh Yểm ngẩng đầu, dường như nhìn xuyên vào thương khung sâu thăm thẳm, lãnh đạm phun ra một câu.
Giờ phút này, tại Thần Kiếp Địa, nhóm Tiêu Phàm đang lao đi vùn vụt.
Đột nhiên chân trời chấn động mạnh, một nguồn uy lực vô song từ trên trời giáng xuống, tất cả mọi người có cảm giác như đang khiêng một tòa lâu đài, nặng như vạn tấn.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đám người kinh ngạc nhìn về chân trời, không biết vì sao.
Ngay sau đó, từng luồng hào quang màu đỏ cuốn tới từ phía chân trời, giống như bóng mây che khuất cả thiên khung, Thần Kiếp Địa trở nên mịt mù ảm đạm, dần dần trở nên đỏ lòm, giống như một cảnh chết chóc nơi chiến trường.
“Chẳng lẽ là?” Trọc Thiên Hồng thở ra một hơi lạnh, thất kinh kêu lên: “Đây là chí bảo của Minh Yểm, Thông Thiên Thần Huyết Đài, hắn chuẩn bị phong tỏa toàn bộ Thần Kiếp Địa sao?”
Thứ có thể làm cho Trọc Thiên Hồng kinh ngạc như vậy, thật không đơn giản.
Đám người nghe vậy, mặc dù không biết Minh Yểm là ai, nhưng trông thấy sắc mặt khó coi của Trọc Thiên Hồng, bọn hắn có thể đoán được vài phần.
“ Thông Thiên Thần Huyết Đài?” Tiêu Phàm nhíu mày, đưa tay ra trước, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện một cái ngọc đài màu đỏ, hắn đã từng luyện hóa ký ức của tu sĩ dị tộc, có chút suy nghĩ mơ hồ.
“Trong tay công tử cũng có Thông Thiên Thần Huyết Đài sao? Không đúng, của ngài chỉ là bản sao chép.” Trọc Thiên Hồng ban đầu kinh ngạc, sau đó lại lắc đầu nói.
“Bản sao chép?” Tiêu Phàm nghi hoặc, nói tiếp: “Thứ này đoạt được từ tay của Minh La, sao có thể là bản sao chép?”
“ Thông Thiên Thần Huyết Đài, là thứ vượt trội hơn những thần binh thông thường, thuộc về Thiên Thần pháp bảo, lúc trước chính là chúng ta bị Thông Thiên Thần Huyết Đài này mê hoặc, mới tiến vào thế giới này.” Trọc Thiên Hồng giải thích. “Vật trong tay công tử nhiều nhất giống như thần binh thông thường mà thôi, còn cách cấp độ của pháp bảo rất xa.”
“Pháp bảo?” Đám người kinh ngạc, Nam Cung Tiêu Tiêu nói: “Ngươi nói Thiên Thần, là cảnh giới phía trên Chiến Thần cảnh đúng không?”
Trọc Thiên Hồng gật đầu, thần sắc khó coi nói: “Không sai, pháp bảo ẩn chứa một tia lực pháp tắc, dù chỉ là một tia, tuyệt nhiên không thần binh nào có thể so sánh.”
“Theo ngươi nói, Thông Thiên Thần Huyết Đài này vô dụng?” Tiêu Phàm nghe vậy, lông mày hơi nhíu, nhìn Thông Thiên Thần Huyết Đài trong tay, có nét thất vọng.
Trước đó thấy được sự công kích của Thông Thiên Thần Huyết Đài, Tiêu Phàm còn tưởng rằng Thông Thiên Thần Huyết Đài này rất quý giá, hại hắn còn cố ý cất giấu.
“Không, rất hữu dụng!” Trọc Thiên Hồng vội vàng lắc đầu, giải thích: “ Thông Thiên Thần Huyết Đài, bên trong ẩn chứa một tia thời không pháp tắc, rất vi diệu, có thể dùng để vây hãm hư không, hoặc là quan sát cảnh tượng đã xảy ra, cũng có thể dùng để trị thương.”
“Trị thương?” Tiêu Phàm kinh ngạc, nghi ngờ trong lòng đột nhiên được khai sáng, sau đó cau mày nói: “Thảo nào ta từng chém đứt cánh tay của Minh La, sau đó hắn lại hoàn toàn vô sự, mà hắn lại thường xuyên có thể truy ra vị trí của ta, nguyên do đều là do Thông Thiên Thần Huyết Đài này giở trò quỷ quái.”
“Không sai, đây chính là năng lực của Thông Thiên Thần Huyết Đài, đừng nói chỉ là đứt mất một cánh tay, ngay cả khi đầu rơi xuống, cũng có thể rất nhanh phục hồi như cũ.” Trọc Thiên Hồng giải thích.
Dừng một chút, Trọc Thiên Hồng lại nói: “Hơn nữa ta nghe nói, Thông Thiên Thần Huyết Đài có thể đảo ngược thời gian trong phút chốc, cũng không biết có phải thật hay giả.”
Đám người hắt ra một hơi lạnh, đảo ngược thời gian, trên đời lại có dạng năng lực dị thường này sao?
“Vậy đây là bảo bối tốt rồi.” Tiêu Linh Nhi ngạc nhiên nói, đầu rơi xuống đất đối với Chiến Thần cảnh mà nói mặc dù có thể không chết, nhưng nói chung, nếu như không thể phục hồi như cũ, bộ thân thể này cũng sẽ không thể dùng.
Về phần đảo ngược dòng thời gian, mấy người nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Thứ mà ta nói chính là pháp bảo Thông Thiên Thần Huyết Đài kia, thứ này của công tử chỉ là sao chép, cần một huyết mạch cường đại mới có thể phát huy tác dụng, Minh La khôi phục thương thế, huyết mạch mà hắn cường đại lên đoán chừng rất mạnh.” Trọc Thiên Hồng lại nói, “Về phần đảo ngược dòng thời gian, khẳng định là không thể nào, nhiều nhất chỉ là quay lại không gian thời gian trước đó một chút mà thôi.”
“Vậy vật này thì có ích lợi gì?” Tiêu Phàm cất tiếng nói, lời nói của Trọc Thiên Hồng hắn không hoài nghi, thân thể Minh La khẳng định có Cửu U ma huyết, bất luận là khôi phục thương thế hay là truy tìm tung tích hắn đều có thể sử dụng.
Thậm chí hắn đang nghĩ, huyết mạch của mình có thể kích thích cùng Thông Thiên Thần Huyết Đài không?
Tiêu Phàm cũng không nghĩ tới việc dùng thứ này để đảo ngược dòng thời gian, dù chỉ là dùng để khôi phục thương thế và quay lại chút khoảnh khắc trước đó, cũng là đủ rồi.
Chỉ cần làm được hai điểm này, trong lòng Tiêu Phàm thấy Thông Thiên Thần Huyết Đài đã rất quý báu rồi.
Trọc Thiên Hồng thở sâu, chỉ về phía chân trời, giờ phút này chân trời đã bị màn đỏ bủa vây, bao phủ trên không trung của Thần Kiếp Địa, cảnh sắc trong mắt mọi người hết thảy đều biến thành màu đỏ máu.
“Hiện tại Minh Yểm đã phong tỏa thiên địa, chúng ta muốn rời khỏi Thần Kiếp Địa, trực tiếp bay khỏi nơi này là không thể nào, cơ hội duy nhất để chúng ta rời đi, chính là nằm ở Thông Thiên Thần Huyết Đài này.” Trọc Thiên Hồng vẻ mặt nghiêm túc nói.
“ Thông Thiên Thần Huyết Đài này chỉ là bản sao chép mà thôi, có thể phá vỡ phong tỏa thiên địa sao?” Lăng Phong nghi ngờ nói.
“Chắc chắn có thể, Thông Thiên Thần Huyết Đài này mặc dù là bản sao chép, nhưng ít nhiều cũng ẩn chứa một tia mang đặc tính của thời không, của Minh Yểm cho dù là chính phẩm, nhưng bây giờ phong tỏa cả một giới, uy lực chắc chắn giảm bớt đi nhiều, mặt khác hắn cũng không có khả năng trụ lâu.” Trọc Thiên Hồng khẳng định.
“Không thể trụ lâu?” Đám người nghe vậy, lập tức thở một hơi nhẹ nhõm.
“Không được rồi! Chúng phải nhanh chóng tìm được đám người Dị Bằng!” Tiêu Phàm sầm mặt lại, đột nhiên hét lớn, dọa đám người phát hoảng.