Quay trở lại thời gian nửa chén trà trước, Tiêu Phàm một quyền đánh vỡ không gian khiến cho thành Vô Song Thánh lại xuất hiện một lần nữa tại Chiến Hồn đại lục.
Lúc này, trong không trung tăm tối, khoảng mười bóng người nhanh chóng xuyên qua, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy thì chắc chắc có thể nhận ra hai người trong đó, chính là Chiến Thiên Hạ và Chiến Thiên Nhất.
“Phó điện chủ, bây giờ chúng ta đi đâu? Hẳn là Điện chủ đã nói cho ngươi biết?” Cuối cùng một người áo đen trong đó không nhịn được mà hỏi.
Những người khác cũng lộ ra vẻ tò mò, bọn họ đúng là không dám chống lại mệnh lệnh của Chiến Luân Hồi, nhưng cũng muốn biết mình đang đi làm gì.
Khí tức phát ra trên thân mấy người bọn họ không hề yếu hơn Chiến Thiên Hạ, hiển nhiên đều là cảnh giới Chiến Thần đỉnh phong.
Mười Chiến Thần đỉnh phong, đây đúng thật không phải khủng bố bình thường, không nói đến có thể quét ngang Chiến Hồn đại lục nhưng cũng không khác là bao.
Chỉ cần không gặp phải cường giả Thiên Thần thì bọn họ gần như là sự tồn tại không có đối thủ.
“Đã sắp đến mục đích rồi, nói cho các ngươi cũng không sao.” Chiến Thiên Hạ có chút đắc ý.
Lần trước mấy Đại Chiến Thần đỉnh phong bọn họ hợp lực vây đánh Tiêu Phàm đã bị Tiêu Phàm giết chết vài người, vốn dĩ Chiến Thiên Hạ cho rằng bẳn thân sẽ nhận được sự trừng phạt của Chiến Luân Hồi.
Thế nhưng điều mà hắn ta không nghĩ tới chính là Chiến Luân Hồi không những không trừng phạt hắn ta, mà còn cho hắn ta một cơ hội lập công chuộc tội, đó chính là mục đích chuyến đi này của hắn ta.
“Nơi phía trước chính là Thiên Địa Lao Ngục.” Chiến Thiên Hạ hít sâu một hơi rồi nói.
“Thiên Địa Lao Ngục?” Tròng mắt mấy người khác không tự chủ được mà co rút lại một chút, một lát sau mới khôi phục bình tĩnh.
“Không sai, mục đích của chúng ta chính là chặn giết Điện chủ Tu La điện! Nhất định không thể để cho hắn tiến vào trong Thiên Địa Lao Ngục.” Chiến Thiên Hạ lạnh giọng nói.
Tiêu Phàm không chết thì hắn ta liền không thể yên lòng, bởi vì Tiêu Phàm là mệnh kiếp của hắn ta, không phải Tiêu Phàm chết thì chính là hắn ta chết!
“Tu La Điện chủ đã mạnh mẽ như vậy rồi sao? Vậy mà dám đi vào trong Thiên Địa Lao Ngục?” Lại có người vô cùng kinh ngạc nói ra.
“Ta nhớ Tu La điện chủ đời trước đã từng đi vào, sau đó giết sáu Chiến Thần đỉnh phong của chúng ta, nếu không phải vị đại nhân kia tự mình ra tay thì phỏng chừng đã không thể làm gì được hắn ta.” Một người khác nhớ lại rồi nói.
“Lần này chúng ta không thể để cho bọn họ tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, nhất định phải chặn giết bọn họ ở bên ngoài Thiên Địa Lao Ngục”” Chiến Thiên Hạ hung ác nói.
“Phó điện chủ yên tâm, hắn chỉ là một thất biến Chiến Thần mà thôi, mười người chúng ta đều là Chiến Thần đỉnh phong.”
“Đúng đấy, giết một tên thất biến Chiến Thần mà thôi, sao phải cẩn thận như vậy, nếu hắn đột phá cửu biến Chiến Thần thì chúng ta có lẽ còn phải kiêng kị một chút.”
“Thật muốn biết giết chết Tu La Điện chủ sẽ có cảm giác gì.”
Đám người ngươi một câu ta một câu, căn bản là không hề để thực lực của Tiêu Phàm ở trong lòng, cũng khó trách bọn họ sẽ như vậy, một thất biến Chiến Thần như Tiêu Phàm thì dù có mạnh hơn nũa cũng có thể mạnh đến đâu chứ?
Chiến Thiên Hạ sầm mặt, không hề nói thêm gì nữa, nói quá nhiều thì phỏng chừng những người này sẽ cảm thấy phản cảm đối với hắn ta, hắn ta còn muốn dựa vào những người này để giết Tiêu Phàm nữa.
Một ngày Tiêu Phàm còn chưa chết thì hắn ta một ngày không thể yên lòng.
…
Bên trong truyền tống thông đạo của thành Vô Song Thánh, tầm mắt mọi người dồn dập rơi xuống trên người Tô Họa.
“Tiền bối, lựa chọn gì, ngươi cứ nói đi, Tiêu mỗ bất tài, thế nhưng vẫn còn có thể chịu được.” Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói, nhìn thấy sự việc có cơ hội xoay chuyển thì trong lòng hắn cũng có chút vui mừng.
“Lời ngươi nói không sai, nếu ngươi không tiến vào Thiên Địa Lao Ngục thì chắc chắn Tiêu Thần Võ sẽ biết.” Tô Họa nhìn mấy người Tiêu Phàm một chút rồi nói: “Hơn nữa ngươi cho rằng những hồn điêu đó có thể lừa được Tiêu Thần Võ hay sao? Tiêu Phàm, đôi khi ngươi vẫn quá tự tin đó.”
Tiêu Phàm nghe vậy thì con ngươi hơi co rút lại, hắn đột nhiên hiểu ra điều gì đó, hiển nhiên là trên người bọn Lăng Phong cũng rất có thể đã có ấn ký mà Tiêu Thần Võ để lại.
Nếu như Tiêu Thần Võ phát hiện bọn Lăng Phong chưa từng tiến vào Thiên Địa Lao Ngục thì có nghi ngờ hắn hay không?
Nghĩ đến đây thì sau lưng Tiêu Phàm rịn ra không ít mồ hôi lạnh, hắn suýt chút thì đã tự lấy đá đập chân mình.
“Thật ra ngươi không muốn bọn họ đi vào cũng không sai.” Tô Họa hít sâu, tựa như đang quyết định một điều rất khó khăn.
Ngừng một chút rồi nói: “Bây giờ ta có một cách, một là xóa đi ấn ký trên người bọn họ, Tiêu Thần Võ sẽ không phát hiện ra, bọn họ cũng sẽ không cần phải đi vào Thiên Địa Lao Ngục, nhưng ngươi nhất định phải tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, hai là xóa đi ấn ký trên người ngươi, nhưng Tiêu Thần Võ sẽ biết được, bọn họ đều sẽ phải đi vào Thiên Địa Lao Ngục!”
“Chúng ta đi!” Mấy người Lăng Phong không hề do dự mà nói, chỉ lo Tiêu Phàm sẽ lựa chọn bản thân tiến vào.
Tiêu Phàm nhíu mày nói: “Tiền bối đã nói, cho dù xóa đi ấn ký trên người ta thì Tiêu Thần Võ vẫn sẽ biết, cho nên dù xóa đi thì ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Bây giờ chúng ta vẫn còn chưa có đủ thực lực để giao đấu với Tiêu Thần Võ, mà xóa đi ấn ký trên người các ngươi thì Tiêu Thần Võ không phát hiện được nên các ngươi sẽ có thể ở lại.”
“Cho dù có chết thì sao, đã xông pha nhiều năm như vậy, không sợ Dạ Cửu U và Chiến Luân Hồi, lẽ nào còn phải sợ Tiêu Thần Võ hay sao?”
“Đúng đó, cùng lắm thì mấy huynh đệ chúng ta đánh giết hắn một cách thống khoái! Có thể chết cùng nhau cũng là một loại may mắn!”
“Ta đồng ý với ý kiến của đại ca và nhị ca, cho dù như thế nào thì cũng muốn bên cạnh nhau.
Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu và Quan Tiểu Thất không hề do dự mà tỏ thái độ, viền mắt Diệp Thi Vũ cũng rướm lệ, thế nhưng không hề đứng ra nói gì, nàng biết trong lòng Tiêu Phàm đã có quyết định rồi.
“Mọi người tỉnh táo lại trước đã, nghe ta nói.” Tiêu Phàm hít sâu, hắn đã sớm nghĩ tới có thể sẽ như vậy, thấp giọng nói: “Ta đi vào, các ngươi ở lại, bởi vì các ngươi có chuyện quan trọng hơn phải làm!
Một khi ta tiến vào trong Thiên Địa Lao Ngục thì chắc chắn Tiêu Thần Võ sẽ cho rằng tất cả chúng ta đều đi vào, an nguy của người thân chúng ta ít nhất cũng được đảm bảo, điều các ngươi phải làm là âm thầm đưa người thân của chúng ta rời đi.
Cho dù không thể rời đi thì cũng phải nghĩ cách bảo vệ thế hệ mới, bởi vì nếu ta không chết, một khi ra khỏi Thiên Địa Lao Ngục thì Tiêu Thần Võ sẽ ra tay với chúng ta!”
“Nhưng mà…” Mấy người biết điều Tiêu Phàm nói có lý, thế nhưng Nam Cung Tiêu Tiêu vẫn vô cùng không cam lòng.
“Không có nhưng mà gì cả, nghe lời của ta.” Ngữ khí Tiêu Phàm không cho phép phủ định: “Là huynh đệ thì hãy tin tưởng ta!”
Mấy người Lăng Phong khẽ cắn môi không thể phản bác, cho dù bọn họ không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải cân nhắc cho người nhà và bạn bè.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tô Họa lộ ra nét cười hiếm thấy, lúc này mấy người Tiêu Phàm mới phát hiện hóa ra Tô Họa cũng biết cười, hơn nữa cười lên còn vô cùng xinh đẹp.
“Một trăm viên Mệnh Nguyên Châu lần trước ngươi đã đồng ý với ta đâu?” Tô Họa đột nhiên cười nói.
Tiêu Phàm vung tay lên, không trung đột nhiên xuất hiện từng viên ngọc lấp lánh ánh sáng rực rỡ, bên trong phát ra hơi thở sinh mệnh dồi dào, chính là Mệnh Nguyên Châu đã thu thập được lúc trước, cũng không chỉ là một trăm viên.
Áo bào Tô Họa phất lên, tất cả hơn một trăm viên Mệnh Nguyên Châu đều biến mất, sau đó nhìn về phía Tiêu Phàm nói: “Ngươi hoài nghi Tiêu Thần Võ nhưng không hề nghi ngờ lời của ta sao?”
Tiêu Phàm chỉ cười không nói, hắn căn bản chưa từng tiếp xúc với Tiêu Thần Võ, còn về phần Tô Họa thì hắn đúng là đã từng thi triển Chủng Ma Thuật, Tiêu Phàm biết rõ Tô Họa là dạng người như thế nào.
Tuy rằng trước kia Tô Họa là một người băng lãnh vô tình, thế nhưng nàng đã từng là một nữ nhân vô cùng có tình có nghĩa, người như vậy, Tiêu Phàm còn có gì không thể tin đây?
Không có được câu trả lời của Tiêu Phàm, Tô Họa cũng không có cách nào, chỉ có thể lắc đầu nói: “Thời gian cũng không còn nhiều nữa, tuyết ngừng rơi còn cần phối hợp một chút, tiếp theo các ngươi phải nhớ kỹ mỗi một câu nói của ta, một khi rời khỏi nơi này thì ta sẽ không thể trao đổi với các ngươi!”
“Tiền bối cứ yên tâm!” Tiêu Phàm gật đầu nói, tinh quang trong mắt lóe lên.