Vô Thượng Sát Thần

Chương 1131: Chương 1131: Run Rẩy




Đám người Sở gia coi là Tiêu Phàm nhất định sẽ quỳ sát trước mặt Sở Vân Bắc, dập đầu khẩn cầu Sở Vân Bắc, đâu nghĩ đến, Tiêu Phàm vậy mà động sát ý không che giấu chút nào.

Phải biết bọn hắn là người Sở gia Cổ Tộc, tìm khắp Chiến Hồn Đại Lục, có mấy người dám quang minh chính đại là địch với Cổ Tộc Sở gia?

Không đợi đám người Sở gia lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm rốt cục cử động, đưa tay chộp tới Sở Vân Bắc đang ở gần nhất.

Sở Vân Bắc dòng chính Sở gia, chỉ cần bắt được hắn có lẽ có thể biết được tin tức cha mẹ cùng muội muội hắn đang ở đâu, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Tốc độ Tiêu Phàm rất nhanh, nhanh đến mức tất cả mọi người không kịp phản ứng, thấy tay Tiêu Phàm tới gần cách Sở Vân Bắc chỉ còn mấy trượng, hai đạo lưu quang đột nhiên đánh giết về hướng Tiêu Phàm.

Không, nói cho đúng là Sở Vân Bắc đạp hai người đứng phía trước ra làm bia đỡ đạn cho hắn.

- Giết hắn!

Sở Vân Bắc quát khẽ, một tu sĩ Chiến Thánh cảnh sơ kỳ mà thôi, chẳng lẽ còn có thể nghịch thiên hay sao.

Nhìn thấy hai người kia đánh giết tới, trong tay Tiêu Phàm đột nhiên xuất hiện một chuôi trường kiếm huyết sắc, lúc trường kiếm rung động, hai đạo kiếm mang phá vỡ hư không, trực tiếp đánh giết chặn ngang chặt đứt hai người.

Kiếm khí cuồng bạo lập tức phá tan hai người thành từng mảnh, huyết vụ huy sái trời cao.

- Người Sở gia thật đúng là âm hiểm.

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc, hắn cũng không nghĩ đến Sở Vân Bắc vậy mà lấy thân thể chính người của mình làm bia đỡ đạn.

Đáng tiếc, đối với người Sở gia, Tiêu Phàm không nhân từ nương tay chút nào, nhìn thấy liền giết.

Huống chi là bọn Sở Vân Bắc muốn giết mình trước, Tiêu Phàm càng không có lý do buông tha bọn hắn.

- Giết!

Sở Vân Bắc ra lệnh một tiếng, bọn hắn đâu còn dám do dự, ngoài Sở Vân Bắc ra, bảy người còn lại không chút do dự xuất thủ.

- Một đám người ô hợp, Cổ Tộc chỉ có thực lực như vậy sao?

Tiêu Phàm mặt coi thường, một kiếm giết một người, hắn liên tục xuất ra ba kiếm, trực tiếp làm thịt ba người.

Trong lúc nhất thời, cộng cả Sở Vân Bắc cũng chỉ còn lại năm người, có điều năm người này đều là tu vi Chiến Thánh cảnh.

Bốn người khác cũng đã thối lui đến trước người Sở Vân Bắc, đề phòng nhìn Tiêu Phàm, trên mặt mấy người đều là vẻ mặt ngưng trọng, thực lực Tiêu Phàm bọn hắn xem như đã từng lĩnh giáo, không thể nói là không mạnh.

Chí ít, với thực lực bọn hắn không thể nào làm được nhẹ nhàng thoải mái như thế, trong khi giao thủ cùng mấy cường giả Chiến Thánh cảnh lại còn có thể nhẹ nhõm giết mấy tu sĩ Chiến Đế cảnh.

- Tiểu tử, ngươi phải biết rõ, chúng ta còn tận năm Chiến Thánh sơ kỳ, giết một mình ngươi cũng không phải chuyện quá khó khăn, nhiều nhất cũng chỉ bỏ ra một chút đại giới mà thôi.

Sở Vân Bắc uy hiếp nói.

Thân là đệ tử dòng chính Sở gia, bình thường hắn chưa từng để những người khác vào mắt, cho dù là đệ tử dòng thứ Sở gia hắn cũng chỉ xem như nô tài để sai bảo.

Bình thường đi tới đâu cũng sẽ được đám người nâng niu, nhưng hắn không nghĩ tới, tới Nam Vực vẫn còn có người dám giết hắn.

Đây là chuyện chưa bao giờ có, dù là thực lực Sở Vân Bắc không yếu cũng vẫn có chút bận tâm.

- Đóa hoa bên trong nhà kính mà thôi.

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng. Nếu hắn uy hiếp được Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vừa rồi cũng không xuất thủ.

Hiện tại nếu như đã xuất thủ, vậy sẽ không có chuyện nương tay. Hơn nữa, Tiêu Phàm cũng sẽ không cho bọn hắn cơ hội chạy trốn.

Mấy người Sở Vân

Bắc bị Tiêu Phàm nói cho mặt đỏ tới mang tai, so với những tu sĩ tầng dưới chót, bọn hắn đúng là đóa hoa trong nhà kính, căn bản chịu không được sự tàn phá từ bên ngoài.

Các Đại Cổ Tộc Ẩn Thế có rất ít người đi ra thế giới bên ngoài, chỉ có Sở gia khá là đặc thù, do nguyên nhân thế gia Luyện Dược ngàn năm nên thường xuyên đi lại tại Chiến Hồn Đại Lục.

Nhưng mà so với tu sĩ phổ thông, phương diện chịu khổ và nghị lực của bọn quả thực còn thua xa.

Đương nhiên, bọn hắn cũng có những thứ người khác vĩnh viễn không so được chính là công pháp và tài nguyên tu luyện.

Chưa nói đến công pháp và chiến kỹ, chỉ nói đến tài nguyên tu luyện, tài nguyên tu luyện của Cửu Vực Chiến Hồn Đại Lục cho dù cộng lại đoán chừng cũng không bằng của một hai Cổ Tộc.

Tựa như Thần Dược Các Sở gia, tài nguyên cuối cùng đều là cung cấp cho Cổ Tộc Sở gia, những thứ còn sót lại sau khi bọn hắn chọn lựa mới có thể đi qua Thần Dược Các, giống như bố thí cho tu sĩ Cửu Vực.

Tu sĩ Cổ Tộc vĩnh viễn cũng không thèm để tu sĩ tầng dưới chót vào mắt, tương tự, tu sĩ tầng dưới chót cũng khinh thường người Cổ Tộc.

- Ta thừa nhận thực lực của ngươi không tệ, nhưng ở trong thế hệ trẻ tuổi của Cổ Tộc, cũng chỉ là một người trong tầng lớp thượng đẳng mà thôi, giết chết Chiến Đế cảnh cũng chưa là gì.

Thần sắc Sở Vân Bắc lạnh lùng, nói:

- Việc này đến đây là thôi, năm người bọn ta cũng không muốn lấy nhiều khi dễ ít!

- A, nếu theo như lời ngươi nói, ta còn phải đa tạ ngươi thủ hạ lưu tình đúng không?

Tiêu Phàm bị Sở Vân Bắc chọc cho cười, chẳng lẽ người Sở gia đều sợ chết như thế sao?

Bốn người khác của Sở gia sắc mặt đỏ bừng, bọn hắn làm sao không biết là Sở Vân Bắc sợ chứ, chỉ là ngoài miệng hắn không nguyện ý chịu thua mà thôi.

- Tất nhiên!

Sở Vân Bắc thấy thế, còn tưởng rằng Tiêu Phàm thực sự sợ bọn hắn.

- Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi lấy nhiều khi dễ ít.

Tiêu Phàm đạm mạc cười một tiếng, phất tay, tại chỗ đột nhiên xuất hiện mười thân ảnh, trên người mười thân ảnh đều tản ra khí tức cuồng bạo.

Trong đó có một sư tử cùng một hắc ưng, có thể là vì vừa mới đột phá nên khí tức trên người không ổn định lắm.

- Mười Chiến Thánh cảnh?

Một người Sở gia trong đó ực ực nuốt vài ngụm nước miếng, mặt xám như tro.

Hai chân Sở Vân Bắc như nhũn ra, thiếu chút nữa thì không đứng vững, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Mười Chiến Thánh cảnh, cộng thêm Tiêu Phàm chính là mười một người, bọn hắn làm sao có thể địch?

Nghĩ đến vừa rồi còn châm chọc Tiêu Phàm, Sở Vân Bắc phát hiện mình thật buồn cười biết bao, lấy nhiều khi dễ ít? Chỉ là đối phương không muốn lấy nhiều khi ít mà thôi!

Sở Vân Bắc hận không thể tát hai cái vào mặt, sớm biết rõ thì bản thân liền hạ nước, nhận sai cùng Tiêu Phàm, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Hiện tại, cơ hội này có lẽ đã xa vời, dù sao, át chủ bài lớn nhất của hắn chính là thân phận “Cổ Tộc Sở gia”, nếu là người bình thường đoán chừng còn cân nhắc một chút.

Nhưng tiểu tử trước mặt này lại bởi vì mình báo ra thân phận Cổ Tộc Sở gia mới khiến hắn động sát ý, gia hỏa này rõ ràng có thù cùng Cổ Tộc Sở gia.

- Công Tử, những người này là ai, làm sao bọn hắn lại phát run?

Ảnh Phong cổ quái nhìn mấy người Sở Vân Bắc nói.

Sở Vân Bắc cùng bốn Chiến Thánh cảnh khác thân thể quả thực run rẩy không tự chủ được, hiện tại đến dũng khí liều mạng cũng không có.

Sở Vân Bắc đâu còn khí chất phong khinh vân đạm, siêu nhiên như Tiên nữa, hiện tại chỉ là một người bình thường sợ chết mà thôi.

- Nhìn trang phục bọn hắn, hẳn là Cổ Tộc Sở gia.

Phong Lang đột nhiên mở miệng nói.

Những người khác cũng vô cùng không hiểu, tại sao Tiêu Phàm lại đánh ngang được với Cổ Tộc Sở gia, đây chính là Cổ Tộc đó, Tu La Điện hiện tại khó có thể địch được.

- Để lại người này, những người khác các ngươi mang đi từ từ mà đàm đạo.

Tiêu Phàm chỉ Sở Vân Bắc nói.

- Vâng, công tử!

Đám người Ảnh Phong gật đầu, sau đó nhìn về phía bốn Chiến Thánh cảnh kia nói:

- Thế nào, còn cần chúng ta mời các ngươi à?

- Không dám!

Bốn người sắc mặt khó coi, nhưng lại không dám phản kháng, nếu như bọn hắn muốn chạy, quả thật có khả năng chạy, nhưng Sở Vân Bắc thì chưa chắc. Nếu mười người bọn Tiêu Phàm vây công Sở Vân Bắc, Sở Vân Bắc nhất định sẽ phải chết.

Mà dựa theo quy củ Sở gia, nếu như Sở Vân Bắc chết, bọn hắn cũng không sống được.

Nghĩ vậy, bọn hắn chỉ có thể thành thật đi theo bọn Ảnh Phong, ai cũng biết rõ, Tiêu Phàm có mấy lời muốn hỏi riêng Sở Vân Bắc.

- Vị huynh đệ à...

Sở Vân Bắc khiếp đảm mở miệng, lời nói còn chưa dứt, thanh âm Tiêu Phàm truyền đến:

- Ngươi tên là gì.

- Sở Vân Bắc!

Sở Vân Bắc nói.

Tiêu Phàm gật đầu, trực tiếp nói:

- Ngươi có từng nghe nói về người tên Sở Lăng Vi không?

Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.