Vô Thượng Sát Thần

Chương 656: Chương 656: So Tàn Nhẫn




Oanh! Hồn Kiếm phá vỡ vách đá, cự thạch lăn xuống, ngăn lại đường đi Tiêu Phàm. Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm vô cùng, hắn liếc mắt liền nhận ra người ám toán hắn là người nào.

Trừ Vô Tâm còn có thể là ai.

Trong lòng Tiêu Phàm hơi trầm xuống, thực lực Vô Tâm vượt quá hắn dự liệu, khó trách được sát thủ Diêm La Phủ kính sợ như thế.

Rất hiển nhiên, hắn cũng là một kẻ áp chế tu vi tham gia vòng thí luyện thứ hai, tùy thời có thể đột phá Chiến Hoàng hậu kỳ, thậm chí đỉnh phong.

Người như vậy thường thường là đáng sợ nhất, bởi vì áp chế tu vi cũng cần quyết đoán và thực lực.

Bởi vì có ít người, cho dù muốn áp chế đều ép không được, Hồn Lực trong cơ thể rộng lớn lại không ngừng đánh thẳng vào kinh mạch, rất có thể bạo thể mà chết.

Như Tiêu Phàm, Hồn Lực trong cơ thể hắn cho tới bây giờ cũng không có bình tĩnh, hắn cũng là đang khổ cực áp chế.

Nhất là vừa mới lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Ý, hắn cảm giác kinh mạch bản thân đã nhanh tiếp nhận không được Hồn Lực không lồ trùng kích.

Ầm ầm ầm!

Kiếm khí gào thét ngăn cản trước người Tiêu Phàm, toàn bộ đá bị cắt thành bột mịn, Vô Tâm một bộ trường bào màu nâu đi tới, con ngươi băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Phàm:

- Giao thanh bảo kiếm ra, cho ngươi chết một cách thống khoái.

- A? Ta nếu không giao thì sao?

Tiêu Phàm nghiền ngẫm cười một tiếng, Vô Tâm này thật đúng là bá đạo, đoạt bảo cũng liền thôi, còn muốn giết người.

Cho ta một cái chết thống khoái, từ trong miệng hắn nói ra, tựa như là ban phước cho mình vậy.

- Chết không có chỗ chôn.

Vô Tâm ngữ khí thập phần băng lãnh, từng bước một hướng về Tiêu Phàm đi đến, một cỗ Sát Phạt Chi Khí bàng bạc lao thẳng tới Tiêu Phàm mà đến.

- Tam Trọng Sát Ý?

Trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh ngạc, nguyên bản hắn coi là mình ở Chiến Hoàng cảnh trung kỳ lĩnh ngộ Tam Trọng Sát Ý đã coi như là số một.

Nhưng mà không nghĩ tới thiên phú Vô Tâm cũng đáng sợ như thế, vậy mà lĩnh ngộ Đệ Tam Trọng Sát Phạt Chi Ý.

- Có vẻ như ta tới còn không muộn.

Đột nhiên, lại có một đạo thanh âm vang lên, chỉ thấy một nam tử mặc trường bào màu đỏ đi tới.

Khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là, nam tử này vậy mà không có mang mặt nạ, trừ Ẩm Huyết bên ngoài, nam tử này cũng coi là độc hành.

Hắn đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt nhìn qua cực kỳ yêu tà, mày kiếm mắt sáng, trên người tản ra một cỗ cuồng bá chi khí.

Một bộ trường bào màu đỏ ngòm đem hắn phụ trợ cực kỳ khát máu, sâm nhiên, Tiêu Phàm cũng không khỏi cau mày một cái.

- Bại Vô Ngân, ngươi vậy mà cũng tới!

Vô Tâm vừa mới chuẩn bị xuất thủ, lại đột nhiên ngừng thân hình, đôi mắt nhìn về phía người tới có vẻ ngưng trọng.

- Ngươi có thể tới, vậy ta vì sao không thể tới?

Huyết bào nam tử Bại Vô Ngân cười nhạt một cái nói, sau đó liếc nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Làm sao, ngươi ngay cả hắn đều không giành được, thật đúng là phế vật.

- Ngươi muốn chết sao?

Vô Tâm gầm thét, phẫn nộ nhìn Bại Vô Ngân, nếu như không phải Tiêu Phàm ở chỗ này, hắn tuyệt đối sẽ cùng Bại Vô Ngân liều mạng.

Tiêu Phàm cũng tò mò dò xét liếc mắt cái tên kêu Bại Vô Ngân, không lấy thành đạo:

- Dáng dấp bá đạo cũng liền thôi, cái kia là phụ mẫu ngươi sai, khẩu khí cũng bá đạo như thế thì là ngươi không phải rồi.

- Ngươi nói cái gì?

Bại Vô Ngân không nghĩ tới một tên tiểu tử vậy mà mở miệng châm chọc hắn, khuôn mặt bình tĩnh lập tức biến thành hung quang bắn ra bốn phía.

- Nhiều lời vô ích, tới đi.

Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lùng, lười nhác cùng bọn hắn nói nhảm, đầu vai khẽ run lên, một đạo thanh âm rít lên truyền ra. Hồn Lực phun trào, toàn thân Tu La Kiếm lập tức biến thành đỏ như máu, tỏa ra huyết quang sáng chói, trong đêm tối lộ ra thập phần yêu dị, chói mắt.

Tu La Kiếm ra, Sát Ý mãnh liệt.

Con ngươi hai người Vô Tâm và Bại Vô Ngân hơi hơi co rụt lại, Tu La Kiếm phát ra Sát Ý đáng sợ khiến hai người trong nháy mắt thất thần.

- Bảo kiếm này ngươi ở chỗ này có được?

Ánh mắt Bại Vô Ngân sáng lên, ngữ khí hơi có chút run rẩy, thật sự là bị Tu La Kiếm lăng lệ hấp dẫn lấy.

Thời điểm đến đã thấy mặt đất vô số phế liệu, mặc dù đã mất đi quang trạch, nhưng bên trên còn lưu lại từng tia kiếm khí, rất hiển nhiên, nơi này rất có thể là chỗ cao thủ Kiếm Đạo Tàng Kiếm.

- Không sai, kiếm này chính là hắn ở chỗ này có được.

Vô Tâm gật gật đầu nói, trước đó hắn cũng bị Tu La Kiếm hấp dẫn, lúc này mới xuất thủ ám sát Tiêu Phàm.

- Ha ha, kiếm này ta muốn.

Bại Vô Ngân cười ha ha, cười thập phần thoải mái, hắn thấy bảo kiếm này đã là vật trong tay hắn.

Tiêu Phàm cũng không thể không thừa nhận, Bại Vô Ngân không phải bá đạo tùy tiện bình thường.

- Bảo kiếm người có đức chiếm lấy, Bại Vô Ngân ngươi không có đức, kiếm này của ta.

Lại một thanh âm vang lên, chỉ thấy một đạo lăng lệ kiếm khí từ một trong thông đạo khác bắn ra, thẳng đến Bại Vô Ngân.

Kiếm mang đến rất nhanh, bất quá Bại Vô Ngân cũng phản ứng cực nhanh.

- Truy Mệnh, ngươi tự tìm cái chết!

Bại Vô Ngân gầm thét một tiếng, một chuôi trường kiếm màu xanh trong tay đột ngột xuất hiện, trường kiếm lăng không vạch một cái, một dải lụa nghịch tập mà đến.

Vù vù ~

Hai người kiếm đâm vào cùng một chỗ, có thể trở thành sát thủ kiếm khách, tám chín phần mười đều sẽ lĩnh ngộ Sát Phạt Chi Ý, trong lúc nhất thời, trong không gian vô hình hình như có hình kiếm tức giận hét giận dữ.

Từng đạo kiếm khí sóng gió xông thẳng đến Tiêu Phàm cùng Vô Tâm. Tiêu Phàm vô cùng khó chịu, nếu là ở chỗ này thực sự có một chuôi bảo kiếm, vậy hắn còn có thể lý giải một cái, nhưng Tu La Kiếm này vốn chính là của hắn.

- Không đúng, thời điểm tiến vào nơi này, Bạch Thạch rung động hết sức lợi hại, điều này nói rõ, nơi này thật đúng là khả năng có bảo kiếm.

Tiêu Phàm đột nhiên tỉnh ngộ lại.

Trước đó bởi vì phát hiện rừng kiếm, lại thêm Tu La Kiếm dị biến, hắn phát hiện những bảo kiếm bên trong tồn tại Kiếm Đạo Ý Chí khiến hắn có chút quên hết tất cả.

Quả nhiên như hắn sở liệu, Hồn Lực trong Bạch Thạch còn nở rộ quang mang.

- Thực còn có thanh kiếm.

Thần sắc Tiêu Phàm khẽ động.

- Thử ngâm!

Đang lúc Tiêu Phàm thất thần, một đạo hắc sắc lợi mang xông thẳng đến cổ họng Tiêu Phàm, còn có một cái móng vuốt, trực tiếp bắt lấy Tu La Kiếm trong tay Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm kinh hãi, mũi chân điểm một cái, thân thể cấp tốc hướng phía sau bay ngược, lợi mang sát bên chóp mũi hắn xẹt qua khiến Tiêu Phàm rùng mình.

Kém một chút, chỉ thiếu một chút xíu, bản thân liền bị nhất kiếm phong hầu!

Tiêu Phàm lưng phát lạnh, hắn lúc này mới phát hiện, bởi vì bản thân lĩnh ngộ Tứ Trọng Sát Ý cho nên lòng tự tin có chút bạo rạp, lại quên người có thể tiến vào vòng thứ hai đều là trong núi thây biển xác xông tới, một người so với một người càng tàn nhẫn hơn.

Trên tay người nào không có mạng người và máu tươi, trong vòng thứ hai, dù là Chiến Hoàng đỉnh phong cũng có khả năng nuốt hận, huống chi hắn vẫn chỉ là Chiến Hoàng trung kỳ.

Phốc!

Tiêu Phàm tỉnh ngộ, ánh mắt lộ ra một tia thần sắc, cánh tay phải khẽ run lên, Tu La Kiếm đột nhiên bắn ra lợi mang đáng sợ, kiếm khí sắc bén trực tiếp xuyên thủng bàn tay nắm lấy Tu La Kiếm.

- A!

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, chỉ thấy Vô Tâm gắt gao bắt lấy tay trái mình, năm đầu ngón tay bị chặt đứt, máu me đầm đìa.

Hiển nhiên, hắn quá khinh thường Tu La Kiếm.

- Ầm ầm ầm!

Tiêu Phàm cảm giác nhịp tim Tu La Kiếm, nó đang tức giận tựa như mỹ nữ bị một bàn tay heo ăn mặn xâm nhập, khiến nó vô cùng khó chịu.

- Tu La Kiếm mở phong ấn vậy mà thật có linh tính.

Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, trong tay lại không chần chờ chút nào, Tu La Kiếm nhẹ nhàng vạch một cái, một vòng xoáy kiếm khí bỗng nhiên hét giận dữ chém ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.