- Yến Vương, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ!
Kiếm Vương nhìn thấy tam đại Chiến Hoàng, nơi nào còn có tính tình gây sự. Hắn cũng chỉ vừa mới đột phá Chiến Hoàng mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của ba người?
Cho dù hắn cuồng ngạo không ai bì nổi, cũng không thể không cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế.
- Kiếm Vương dẫn quân tới đây, là chuẩn bị tiến đánh Đại Yến sao?
Sắc mặt Vân Thiên Trì thay đổi bất thường, mới vừa rồi còn giống như nhìn thấy lão bằng hữu nhiều năm không gặp, trong nháy mắt liền biến thành một đầu hung thú.
Kiếm Vương nghe vậy, không chút do dự lắc đầu nói:
- Yến Vương nói giỡn, bất quá nghe nói tiểu nữ bị người Đại Yến mang đến nơi này, ta cố ý đến mang tiểu nữ trở về.
Nếu như là bình thường, Kiếm Vương tuyệt đối sẽ bá đạo vô cùng, trước muốn diệt Đại Yến, nhưng giờ phút này lại cái rắm cũng không dám thả.
- Có việc này?
Vân Thiên Trì thản nhiên nói, giả bộ như cái gì cũng đều không biết.
Trong lòng Kiếm Vương giận mắng không thôi, hận không thể đem Vân Thiên Trì tháo thành tám khối, nhưng là mặt ngoài lại duy trì nụ cười.
- Phụ Vương!
Đúng lúc này, hai binh sĩ Đại Yến áp lấy Thất Dạ, không, nói cho đúng là Cố Vũ Hề, đi đến.
Thân hình Cố Vũ Hề vô cùng chật vật, nào còn có khí chất băng sơn nữ vương, hoàn toàn biến thành một tiểu ăn mày nghèo túng.
- Vũ Hề!
Kiếm Vương biến sắc, sát tâm nổi lên. Hắn bình thường sủng ái nhất nữ nhi này, không nghĩ tới bị Đại Yến tra tấn đến bước này khiến hắn làm sao có thể bình tĩnh.
- Thả nàng ra!
Kiếm Vương cưỡng ép ngăn chặn sát khí trong lòng, lạnh giọng nói, giọng nói vô cùng bá đạo.
- Không thả thì như thế nào?
Lúc này, một đạo thanh âm càng thêm phách lối vang lên, trừ Tiêu Phàm còn có thể là ai?
- Ngươi là ai, nơi này ngươi có tư cách nói chuyện sao?
Kiếm Vương lạnh lùng quét qua, một cỗ khí thế ngút trời hướng Tiêu Phàm bức tới.
Hắn thấy một Chiến Vương cảnh nho nhỏ dưới khí thế Chiến Hoàng tất nhiên sẽ quỳ lạy xin khoan dung.
Nhưng khiến hắn rất ngạc nhiên chính là Tiêu Phàm đứng ở đó, không có mảy may động tĩnh. Khí tức cường đại căn bản không làm gì được Tiêu Phàm.
- Không hổ là Chiến Hoàng cường giả, Kiếm Vương cao cao tại thượng!
Trong giọng nói Tiêu Phàm đều là vẻ trào phúng:
- Ta không cho rằng nói chuyện còn cần tư cách! Ngươi phách lối cũng tốt, cuồng vọng cũng được, tại Kiếm Vương Triều tùy ngươi như thế nào, đáng tiếc, ngươi tới sai địa phương rồi. Nơi này là Đại Yến Vương Triều, không phải Kiếm Vương Triều!
- Ân?
Kiếm Vương lông mày nhíu lại, vừa mới chuẩn bị nổi giận. Đúng lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện bên người Kiếm Vương. Người kia Tiêu Phàm biết, chính là người trước đó cùng hắn giao phong, Hoàng Tướng Quân.
- Ngươi chính là Tiêu Phàm?
Kiếm Vương sầm mặt lại, nghe được danh tự Tiêu Phàm, trong lòng cũng khó mà bình tĩnh.
Hắn biết Tuyết Nguyệt Hoàng Triều sở dĩ thảm bại, cường giả Chiến Hoàng đều chôn xương ở đây chính là bởi vì Chiến Vương cảnh nho nhỏ tên Tiêu Phàm này.
- Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Tiêu Phàm!
Ánh mắt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, cũng không bởi vì Kiếm Vương là Chiến Hoàng cảnh mà mảy may e ngại:
- Hiện tại ngươi cảm thấy, ta có đủ tư cách nói chuyện không?
Khóe miệng Kiếm Vương giật một cái, lâu như vậy đến nay, hắn còn chưa bao giờ bị một hậu bối chất vấn nói không lên lời, đây chính là lần thứ nhất.
- Ngươi muốn như thế nào mới có thể thả Vũ Hề?
Kiếm Vương cưỡng ép lửa giận trong lòng.
- Nếu như ta nói đòi mạng ngươi thì sao?
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Kiếm Vương.
Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cái tên gia hỏa này thật đúng là cái gì cũng dám nói, Kiếm Vương Triều thế nhưng không phải dễ gây sự như vậy a.
Thập Nhị Đại Vương Triều phụ thuộc Tuyết Nguyệt Hoàng Triều, thực lực Kiếm Vương Triều đệ nhất là điều tất cả Vương Triều tán thành, toàn bộ Vương Triều tuyệt đối không chỉ một tên Chiến Hoàng đơn giản như vậy.
Kiếm Vương nghe vậy, con ngươi chậm rãi băng lạnh, sát cơ không thèm mảy may che giấu.
- Ta nói đùa thôi, làm không khí náo nhiệt một chút.
Tiêu Phàm nhún nhún vai cười nói:
- Muốn con gái của ngươi, ta yêu cầu rất đơn giản, 3 ức Trung Phẩm Hồn Thạch, thêm 3000 bộ Tứ Phẩm Chiến Giáp, đúng, chính là những loại này của quân sĩ.
Đám người nghe vậy, khóe miệng không khỏi run rẩy một cái, 3 ức Trung Phẩm Hồn Thạch, 3000 bộ Tứ Phẩm Chiến Giáp, dạng yêu cầu còn đơn giản sao?
Đây quả thực là công phu sư tử ngoạm!
Hồn Thạch bên trong Vương Triều đều là Hạ Phẩm Hồn Thạch, 3 ức Trung Phẩm Hồn Thạch chính là 300 ức Hạ Phẩm Hồn Thạch, đây chính là một số lượng vô cùng khổng lồ.
Vương Triều trong thời gian ngắn có thể không lấy ra được, nội tình Kiếm Vương Triều mặc dù phong phú nhưng 300 ức Hạ Phẩm Hồn Thạch, đoán chừng cũng phải xuất máu nhiều.
Chủ yếu nhất là 3000 bộ Tứ Phẩm Chiến Giáp, tính ra cũng phải lên một ức Trung Phẩm Hồn Thạch, cộng lại chính là 400 ức Hạ Phẩm Hồn Thạch.
- Được, Bản Vương đáp ứng ngươi! Hi vọng ngươi có thể giữ lời!
Kiếm Vương khẽ cắn môi, vẫn là đáp ứng. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Ai biết rõ Vân Thành còn ẩn giấu Chiến Hoàng cường giả khác hay không đây?
- Không hổ là Kiếm Vương, ta tuổi trẻ, răng lợi tốt, bao nhiêu cũng có thể nuốt vào, nếu Kiếm Vương cảm thấy ít, ta có thể thêm chút nữa.
Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, trong lòng có chút chấn kinh.
Thân làm một Vương Chủ, hắn con cái khẳng định không ít, Thất Dạ Cố Vũ Hề này đến cùng có cái gì đặc biệt vậy mà khiến Kiếm Vương coi trọng như thế.
- 3 ức liền 3 ức, đường đường U Vương sẽ không đổi ý chứ?
Kiếm Vương nén giận, hận không thể đem Tiêu Phàm ăn sống nuốt tươi, Nếu như ánh mắt có thể giết người, Tiêu Phàm không biết đã chết đi bao nhiêu lần.
- Một tay giao tiền, một tay giao hàng, không đúng, một tay giao người.
Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, cái tên gia hỏa này hoàn toàn là cố ý, coi Cố Vũ Hề là hàng hóa.
Cố Vũ Hề nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Phàm, lạnh giọng nói:
- Một ngày nào đó, ngươi sẽ phải hối hận!
- Nữ nhân không có quy tắc, ai chết còn không biết đây. Tại Kiếm Vương Triều ngươi có thể phách lối, rời Kiếm Vương Triều, ngươi cái gì cũng không có.
Tiêu Phàm nhàn nhạt nhìn Cố Vũ Hề.
Sắc mặt Cố Vũ Hề khó coi, nhưng lại bất lực phản bác.
Phong cách làm việc của Kiếm Vương cũng nhanh nhẹn, nửa ngày liền mang tới 3 ức Trung Phẩm Hồn Thạch, 3000 Tứ Phẩm Chiến Giáp, Tiêu Phàm cũng đành phải thả Cố Vũ Hề.
- Tiêu Phàm, lần sau gặp được ngươi, tất nhất định là tử kỳ!
Cố Vũ Hề lưu lại câu nói sau cùng.
Tiêu Phàm căn bản không để ở trong lòng, hắn chưa bao giờ coi Cố Vũ Hề là đối thủ, nếu như muốn giết nàng, hắn cũng sẽ không đợi đến bây giờ mới động thủ.
- Vân Lạc Vũ, lần này bởi vì ta Đại Yến mới tổn thất nặng nề, ta không có gì có thể di bổ, chỉ hy vọng băng ấy đồ vật có thể trợ giúp cho gia đình có người chết.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, đem cái bọc kia lấy ra 3 ức Trung Phẩm Hồn Thạch cùng 3000 bộ chiến giáp mấy chục mai Hồn Giới ném cho Vân Lạc Vũ.
- Vương Thúc!
Vân Lạc Vũ vội vàng cự tuyệt, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Trì. Vân Thiên Trì cũng không nghĩ đến Tiêu Phàm lại xuất thủ bút lớn như thế.
- Đây là mệnh lệnh!
Tiêu Phàm trầm giọng nói.
- Còn không cảm ơn Vương Thúc?
Vân Thiên Trì quát khẽ nói.
- Đa tạ Vương Thúc, tiểu chất nhất định đem Hồn Thạch phân phối xuống dưới, không để cho liệt sĩ Đại Yến trái tim băng giá!
Vân Lạc Vũ đã thành thói quen xưng hô “Vương Thúc” thế này.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đành phải xem như không nghe thấy, hắn biết xưng hô thế này là không đổi được.
- Tiêu công tử, Thiếu Chủ nhà ta cho mời.
Đột nhiên thanh âm tương đối khàn khàn vang lên bên người Tiêu Phàm. Một đạo thân ảnh như quỷ mị xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, làm Tiêu Phàm hô to một tiếng.
- Đi đi, quay lại tìm ta.
Quách Sĩ Thần hơi phức tạp nhìn Tiêu Phàm, trầm ngâm nói.