Vô Thượng Sát Thần

Chương 820: Chương 820: Thái A Cổ Kiếm




Tiêu Phàm trong phòng, một cỗ Hồn Lực cực kỳ huyền diệu ba động từ trên người Tiêu Phàm tản ra, tại ngoại thân hiện lên một tầng ánh sáng màu xanh lục.

- Hô!

Đột nhiên, trong miệng Tiêu Phàm thốt ra một vòng trọc khí, hắn bỗng nhiên mở hai mắt, bên trong đôi mắt hiện lên một đạo lục sắc quang mang, nhìn qua cực kỳ tà mị.

- Chủng Ma Chi Thuật Nhị Trọng!

Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười.

Thôn phệ Thối Hồn Đan, Hồn Lực cùng Ý Chí Tiêu Phàm đều tăng lên không nhỏ, Tu La Ý Chí càng ổn định tại cảnh giới Nhị Trọng, hắn tùy thời có thể đột phá Chiến Đế trung kỳ.

Bất quá, hắn lĩnh ngộ Bất Hủ Ý Chí vẫn không có đụng chạm đến ngưỡng cửa Nhị Trọng, trong thời gian ngắn hắn cũng không gấp muốn đột phá.

Hồn Lực đi qua Vô Tận Chiến Quyết, U Linh Chiến Hồn cùng Phệ Hồn Huyết Tằm rèn luyện, độ tinh thuần Hồn Lực so sánh với Chiến Đế trung kỳ chắc chắn đã mạnh hơn.

Mặc dù chỉ là Chiến Đế sơ kỳ, nhưng thực lực tuyệt đối so với bất luận Chiến Đế trung kỳ đều không kém hơn.

- Oanh long long!

Đột nhiên, một trận nổ vang đáng sợ từ nơi không xa truyền đến, vị trí gian phòng Tiêu Phàm đều mãnh liệt rung động một cái, cả không khí đều bắt đầu cuồng bạo.

Tiêu Phàm vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng, chẳng qua là khi hắn nhìn thấy tình cảnh nơi xa, trên mặt hiện lên một nụ cười.

- Lão Nhị rốt cục đột phá.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, phương hướng Hồn Lực ba động truyền đến chính là vị trí gian phòng Bàn Tử.

Nơi đó kim quang bốn phía, uy thế ngập trời, Lôi Điện xen lẫn, cuồng bạo tới cực điểm, bốn phía cuồn cuộn thiên địa linh khí chen chúc mà vào, không sai biệt lắm tầm mười tức thời gian, khí tức chậm rãi khôi phục bình tĩnh.

Hắn không cách nào tưởng tượng, Bàn Tử thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch đột phá Chiến Đế cảnh sẽ đạt tới cấp độ như thế nào.

Bỏ đi năng lực lĩnh ngộ công pháp và chiến kỹ, dù là Tiêu Phàm hắn cũng không nhất định cho rằng mình là đối thủ Bàn Tử.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Thời khắc Tiêu Phàm kinh ngạc, liên tục ba tiếng nổ vang đồng thời vang lên, theo thứ tự là vị trí gian phòng Quan Tiểu Thất, Sở Khinh Cuồng cùng Lâu Ngạo Thiên.

Vị trí gian phòng Quan Tiểu Thất kim sắc hỏa diễm đốt cháy, giống như một vầng mặt trời chói lóa, quang mang cực kỳ chói mắt, tản ra nhiệt độ nóng bỏng.

Vị trí Sở Khinh Cuồng lại là màu vàng kim nhạt, kiếm khí giăng đầy, dường như từng đầu tiểu long du đãng, sóng nước lấp loáng nhưng lại cực kỳ sắc bén.

Tiêu Phàm biết rõ hai loại dị tượng là bởi vì Quan Tiểu Thất Cửu Phẩm Chiến Hồn Trục Nhật Cung cùng Sở Khinh Cuồng Bát Phẩm Chiến Hồn Đế Lân Kiếm phát ra.

- Lâu Ngạo Thiên lại là Chiến Hồn gì?

Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ đến, ngẩng đầu hướng về vị trí gian phòng Lâu Ngạo Thiên nhìn lại.

Cho tới nay, mặc dù hắn biết rõ Lâu Ngạo Thiên bất phàm, nhưng hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Lâu Ngạo Thiên thi triển qua Chiến Hồn, không, nói cho đúng, Lâu Ngạo Thiên thi triển qua một lần, chỉ là hắn không thấy rõ ràng mà thôi.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng có thể đại khái đoán được một chút, Lâu Ngạo Thiên sở trường cực kỳ về trường kiếm, nghĩ đến hẳn là Chiến Hồn loại kiếm.

Chẳng qua là khi Tiêu Phàm trông qua cũng không nhìn thấy bất luận kiếm ảnh gì, chỉ có một cỗ chi uy hoảng sợ chấn động tứ phương, đám người cảm giác thật giống như bị một tòa cự nhạc trấn áp.

- Lâu Ngạo Thiên làm sao không có Chiến Hồn?

Tiêu Phàm kinh ngạc nói, cho dù là hắn đột phá Chiến Đế cảnh, U Linh Chiến Hồn cùng Vô Tận Chiến Hồn đều hiển lộ ra.

Lâu Ngạo Thiên đột phá Chiến Đế cảnh, dựa theo lẽ thường mà nói, Chiến Hồn nhất định sẽ hiển lộ đi ra mới đúng.

Dù sao, Bàn Tử, Quan Tiểu Thất cùng Sở Khinh Cuồng vừa mới đột phá đều có Chiến Hồn hiển lộ dị tượng, chỉ riêng Lâu Ngạo Thiên không có, điều này khiến Tiêu Phàm vô cùng kinh ngạc.

- Có lẽ, ta biết hắn là Chiến Hồn gì.

Đột nhiên, một đạo thanh âm kinh dị vang lên, chẳng biết lúc nào, Vân Khê đi đến bên người Tiêu Phàm nói ra.

- Chiến Hồn gì?

Tiêu Phàm không cần nghĩ ngợi hỏi, cũng không phải hắn tìm hiểu bí mật Lâu Ngạo Thiên, dù sao biết được Chiến Hồn cũng không phải sự tình kỳ lạ.

Vân Khê thần sắc thập phần ngưng trọng, sau đó lại lắc đầu, nói:

- Có lẽ ta nhìn lầm, người nắm giữ Chiến Hồn này nên sớm đã diệt tộc mới đúng, cho dù nắm giữ Chiến Hồn dạng này cũng không có khả năng chân chính thức tỉnh.

Tiêu Phàm càng nghe càng hồ đồ, cái gì Chiến Hồn không thể thức tỉnh, không phải đều là thông qua Chiến Hồn Điện thức tỉnh sao?

- Chờ chút.

Trong mắt Tiêu Phàm lóe qua một sợi tinh quang, trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, thầm nghĩ trong lòng:

- Lần trước sơ tuyển tiến vào bên trong không gian Chiến Hồn Điện kia, những Hồn Văn đó không phải là dùng Chiến Hồn để thức tỉnh sao? Không cách nào thức tỉnh Chiến Hồn, nói cách khác, Hồn Văn bên trong Chiến Hồn Điện không để cho Lâu Ngạo Thiên thức tỉnh Chiến Hồn.

Thế nhưng nếu không cách nào thức tỉnh, Lâu Ngạo Thiên tại sao lại nắm giữ Chiến Hồn?

- Bất quá loại khí tức cùng dị tượng này trong một bản cổ tịch nhìn đến lại thập phần phù hợp.

Vân Khê cau mày, hắn có chút hối hận, sớm biết rõ liền không nên nói ra.

- Rốt cuộc là Chiến Hồn gì?

Tiêu Phàm hỏi, nói một cái danh tự Chiến Hồn liền để Vân Khê trịnh trọng như vậy, có thể thấy Chiến Hồn này bất phàm.

- Lâu Lan Cổ Địa, Thái A Cổ Kiếm.

Vân Khê khẽ cắn môi, vẫn là nói ra, bất quá lại truyền âm cho Tiêu Phàm, sợ bị người khác nghe được.

- Thái A Cổ Kiếm?

Tiêu Phàm cau mày một cái, Chiến Hồn này hắn còn thật không có nghe nói qua.

Lập tức bên trong Tu La Truyền Thừa tìm kiếm một phen, cũng không tra được bất luận tin tức gì cùng Thái A Cổ Kiếm cùng Lâu Lan Cổ Địa có liên quan.

Phải biết, Tu La Truyền Thừa vạn năm, trong đó bao hàm toàn diện, có rất ít đồ vật không có ghi chép trong đó.

- Không đúng, còn có một cái khả năng không cách nào điều tra tin tức Lâu Lan Cổ Địa cùng Thái A Cổ Kiếm, chính là ta hiện tại còn không có tư cách biết rõ, chỉ có tiếp tục đột phá mới có thể giải phong tin tức Tu La Truyền Thừa.

Tiêu Phàm chấn kinh.

Như vậy quả thật là thần bí, lai lịch Lâu Ngạo Thiên cũng có chút thần bí, Chiến Đế cảnh đều không có tư cách biết được.

- Không sai, chính là Thái A Cổ Kiếm, hắn sở dĩ không có dị tượng là bởi vì nó căn bản không phải Chiến Hồn, mà là một thanh kiếm chân chính.

Vân Khê truyền âm nói, thần sắc cực kỳ nặng nề.

Ban đầu ở cổ tịch nhìn đến những tin tức này, Vân Khê hoàn toàn không tin, một chuôi kiếm chân chính làm sao có thể trở thành Chiến Hồn?

Dù hôm nay nhìn thấy, Vân Khê cũng có chút không tin, nhưng sự thật bày ở trước mắt, Chiến Hồn Lâu Ngạo Thiên rất có thể chính là Thái A Cổ Kiếm trong truyền thuyết.

- Kiếm chân chính?

Tiêu Phàm cũng bị chấn kinh:

- Một thanh kiếm chân chính cũng có thể trở thành Chiến Hồn?

- Rất nhiều tu sĩ nắm giữ Chiến Hồn loại kiếm, không phải cũng có kiếm chân chính tồn tại sao? Đồng dạng, Chiến Hồn Hồn Thú cũng có Hồn Thú chân chính tồn tại, vì cái gì kiếm chân chính không thể trở thành Chiến Hồn đây?

Vân Khê tiếp tục nói.

Trước đó hắn cũng không tin có loại sự tình này tồn tại, nhưng hiện tại, cảm nhận được Thái A Cổ Kiếm phát ra khí tức, Vân Khê triệt để tin.

Nuốt nước miếng, Vân Khê lại bổ sung một câu:

- Hơn nữa, cùng Chiến Hồn đối ứng Tiệt Hồn Kiếm, hiện tại ngay trong tay Chiến Hồn Điện.

Vân Khê thật đúng là không nói làm cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, trong lòng Tiêu Phàm nhấc lên sóng lớn sóng biển:

- Thật chẳng lẽ như ta phỏng đoán, mỗi người cũng có Chiến Hồn, chỉ là cần Hồn Văn đặc biệt mới có thể thức tỉnh.

Cũng khó trách Tiêu Phàm khiếp sợ như vậy, nếu như suy đoán này là thật, lan truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến toàn bộ Chiến Hồn Đại Lục rung động.

- Vân Khê, sự tình này ngươi và ta đặt ở trong lòng, nhất định không thể nói ra ngoài.

Tiêu Phàm hít sâu một cái truyền âm nói, việc này liên lụy quá lớn, càng ít người biết càng tốt.

Về phần Lâu Ngạo Thiên, Tiêu Phàm ngược lại không lo lắng cho hắn, hắn dám ở chỗ này đột phá, tự nhiên có thứ hắn ỷ vào, người bình thường khẳng định nhìn không ra bất kỳ mánh khóe.

- Vâng, công tử.

Vân Khê gật gật đầu, hắn cũng biết rõ việc này liên luỵ quá lớn, càng ít người biết rõ càng tốt.

- Đúng rồi, Lâu Lan Cổ Địa là cái gì?

Tiêu Phàm lại hỏi, lòng hiếu kỳ hoàn toàn bị dẫn ra.

MinhLâm - Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.