Tiếu Thiên Chi cũng bị dọa đến toàn thân run rẩy. Bây giờ nàng ta thật sự hoàn toàn tin tưởng Tiêu Phàm rất thật sự đã giết chết Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên Long.
Ít nhất, thực lực mà Tiêu Phàm biểu hiện có thể làm đến mức này.
Mắt thấy Tiêu Phàm sắp xông đến trước mắt, trên mặt Tiếu Thiên Chi trước tiên là kinh sợ vô cùng, sau đó định thần lại, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn.
Vù!
Một tiếng nổ vang, Tiếu Thiên Chi chợt lắc mình biến hoá, hóa thành một đóa linh chi cỡ mấy trượng. Linh chi muôn màu muôn vẻ, rực rỡ tươi đẹp, vô cùng chói mắt.
Rất hiển nhiên, đây là chiến hồn của Tiếu Thiên Chi, Vạn Độc Thiên Chi.
Trong Chiến Hồn đại lục, sau khi đột phá Chiến Thần cảnh, người bình thường đều có thể thi triển năng lực thiên phú của linh hồn. Hơn nữa có thể hoàn toàn hóa thành Chiến Hồn của mình.
Tiếu Thiên Chi chính là một người như vậy nhưng người biết Linh Chi này không thể không lộ vẻ hoảng sợ. Hai cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong đến gần Tiếu Thiên Chi càng có sắc mặt thay đổi điên cuồng.
Bọn hắn vội vàng ngừng thân hình lại, nhanh chóng lui về nơi xa.
Dù là Chiến Thần cảnh đỉnh phong, họ cũng không dám đến gần Chiến Hồn của Tiếu Thiên Chi, nếu không cẩn thận thì sẽ có nguy cơ trúng độc.
“Vạn Độc Thiên Chi?” Tiêu Phàm cũng rất kinh ngạc, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Nếu như là người khác, có lẽ cũng thật sự sợ Vạn Độc Thiên Chi nhưng đừng quên Tiêu Phàm chính là Tu La điện chủ. Trong mắt hắn, thi triển thiên phú linh hồn không khác với tu sĩ cấp thấp sử dụng Chiến Hồn.
Trong thoáng chốc, Đồ Thần đao trong tay chợt biến mất, thay vào đó là một viên châu màu đỏ sẫm.
“Tỏa Hồn châu?” Vạn Độc Thiên Chi thấy thế phát ra một tiếng kinh hãi, nàng muốn biến trở lại nhục thân nhưng sao Tiêu Phàm lại cho nàng cơ hội chứ?
“Tỏa Hồn!”
Một tiếng quát nhẹ, Tỏa Hồn châu tản ra một ánh sáng huyết sắc nhàn nhạt. Vạn Độc Thiên Chi kia chợt dừng lại không hề động đậy trong hư không, khí độc vô số màu trên thân nó tản ra cũng đều bất động ở hư không.
“Tu La điện chủ? Ngươi là Tu La điện chủ của Chiến Hồn đại lục?” Nơi xa, hai cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong kinh ngạc thét lớn, con ngươi co giật kịch liệt mấy lần.
Bọn hắn giống với Sinh Tử Nhị Lão mà Tiêu Phàm chém giết trước đây, cũng đồng dạng chẳng có vẻ tốt đẹp gì.
Tu La điện chủ khủng bố như vậy sao? Tại Thiên Địa Lao Ngục, Tu La điện chủ cũng chỉ là một người thừa kế mà thôi.
Nhưng Tiêu Phàm nhanh chóng tìm thấy đáp án. Hóa ra Tu La điện chủ mấy đời đều giết ra hung danh trong Thiên Địa Lao Ngục, những nơi từng đi qua dường như là hài cốt khắp nơi.
Cho nên phàm là người gặp Tu La điện chủ không thể không nhượng bộ lui binh, gặp Tiêu Phàm cũng không ngoại lệ.
Mà Tu La kiếm và Tỏa Hồn châu trong tay Tiêu Phàm chính là chứng minh tốt nhất thân phận Tu La điện chủ của Chiến Hồn đại lục. Trong mắt những tu sĩ như họ, Tu La điện chủ của Chiến Hồn đại lục còn đáng sợ hơn người kế thừa Tu La Sơn của Thái Cổ Thần Giới rất nhiều.
Người kinh hãi giống vậy còn có Tiếu Thiên Chi, cuối cùng nàng cũng biết mình đắc tội nhân vật thế nào rồi. Đối phương lại là Tu La sát thần trong truyền thuyết.
Khó trách hắn đáng sợ như thế, ngay cả Tiếu Thiên Hoàng và Tiếu Thiên Long cũng dám giết.
Mạch Tu La điện của Chiến Hồn đại lục này thực sự chính là một đám điên, rõ ràng thế yếu, thiên phú và nội tình không bằng Tu La Vương tộc của Thái Cổ thần giới, mà giết cho người thừa kế Tu La Vương tộc biến sắc.
Nhất mạch của bọn người Tiêu Phàm sớm đã sớm khiến cho cả Thiên Địa Lao Ngục khiếp sợ.
“Chết!” Tiêu Phàm quát nhẹ một tiếng, Tu La kiếm xuất hiện lần nữa. Nếu đã bại lộ thân phận thì cũng không cần tiếp tục che giấu nữa.
“Đừng mà!” Tiếu Thiên Chi hoảng sợ kêu to.
Nhưng mà Tiêu Phàm đã phạm sai lầm một lần, sao có thể phạm lần thứ hai?
Phụt!
Một tiếng giòn vang, Tiêu Phàm xuất ra một kiếm, Vạn Độc Thiên Chi bị từng tia kiếm khí xé ra. Linh hồn bị chém giết, Tiếu Thiên Chi đương nhiên cũng không thể sống tiếp.
Sau nháy mắt rơi ra từ thân thể còn có một viên thần lực chi tinh óng ánh.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm mở miệng khẽ hút. Sức mạnh linh hồn đầy trời đó đều bị hắn nuốt vào trong bụng, sau đó tiến vào trong Thần cung.
Sức mạnh linh hồn hào hùng của Vạn Độc Thiên Chi đối với Thí Thần và Phệ Hồn mà nói đều là vật đại bổ.
Tiêu Phàm tin tưởng đợi Thí Thần nuốt linh hồn lực này, khoảng cách tới Chiến Thần cảnh viên mãn lại gần một bước.
“Đi!” Hai cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong đó thấy thế, không hề do dự chạy về phía xa. Thần Châu của Tiếu Thiên Chi cũng bị những người khác nhanh chóng điều khiển rời khỏi.
Biết thân phận của Tiêu Phàm, họ không dám tiếp tục ở lại đây. Sát thần này chính là việc gì cũng làm ra được. Cho dù giữ lại toàn bộ họ, có lẽ cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Đừng chạy!” Kiếm La giận dữ thét một tiếng, lách người xông đến chiếc Thần Châu đó.
“Bỏ đi.” Tiêu Phàm hờ hững nói, hắn giết người quả nhiên chưa từng hiền hậu nhân từ nhưng cũng chưa đến mức lạm giết vô tội.
Những người này chỉ là thuộc hạ của Tiếu Thiên Chi mà thôi, giết họ cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Dù sao, hai cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong đó đã trốn rồi, thân phận của Tiêu Phàm đương nhiên cũng sẽ bại lộ. Giết những tu sĩ cấp thấp đó hay không cũng không sao cả.
“Thật là thuận tiện cho bọn hắn rồi.” Kiếm La hừ lạnh một tiếng, dừng lại sát thế.
Tiêu Phàm đi đến bên cạnh thân thể của Tiếu Thiên Chi, lấy Hồn giới trên ngón tay ra. Hồn lực quét qua, phát hiện bên trong lại đều là thứ có liên quan đến độc.
“Có lẽ những vật này, Linh Nhi sẽ thích.” Tiêu Phàm thầm cười, thu hồn giới lại.
Còn thi thể của Tiếu Thiên Chi, Tiêu Phàm lại không có nghĩa vụ giúp nàng mai táng. Tiêu Phàm thường không giết nữ nhân nhưng nếu như có người tự tìm phiền phức, Tiêu Phàm cũng đều sẽ không nương tay.
Nếu như Tiếu Thiên Chi giải trừ độc trong người Sở Khinh Cuồng, Tiêu Phàm tuyệt đối sẽ không giết nàng nhưng cuối cùng Tiếu Thiên Chi chọn lựa tự chuốc diệt vong.
Sau đó, Tiêu Phàm lại trở về Thần Châu, hút khí độc trong người Sở Khinh Cuồng và Võ Nhược Phong ra. Sau hồi lâu Sở Khinh Cuồng và Võ Nhược Phong mới tỉnh lại.
“Đa tạ Tiêu huynh.” Sở Khinh Cuồng hít hơi sâu nhìn Tiêu Phàm. Hắn đã không biết bản thân được Tiêu Phàm cứu bao nhiêu lần rồi. Mọi lời nói cảm kích, hắn đều giấu ở trong lòng.
“Tiêu điện chủ, đa tạ.” Võ Nhược Phong cũng có chút thi lễ.
Tiêu Phàm hờ hững liếc nhìn Võ Nhược Phong, hơi gật đầu, sau đó ánh mắt rơi trên người Sở Khinh Cuồng, hoài nghi nói: “Sở huynh, sao huynh lại ở chỗ này?”
Cũng khó trách Tiêu Phàm rất kinh ngạc, nơi này là nơi chỉ có Tu La điện chủ và người thủ mộ đồng thời đồng ý mới có thể dẫn người khác tiến vào. Sao Sở Khinh Cuồng lại có thể vào đây chứ?
Chẳng lẽ lại là Bắc lão?
Nhưng ngay lập tức Tiêu Phàm phủ định ý nghĩ này, tuy Bắc lão thực sự đã lĩnh ngộ được Thời Không Áo Nghĩa, có thể truyền tống đến những không gian đặc thù nào đó.
Nhưng muốn phá phong ấn ngũ hành của Thiên Địa Lao Ngục, tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, khẳng định là chuyện không thể nào.
Dù sao, vô số năm tháng đến nay, người có thể lĩnh ngộ Thời Không Áo Nghĩa cũng không chỉ một mình Bắc lão. Nếu như có thể tiến vào Thiên Địa Lao Ngục, thì sớm đã có người tiến vào rồi.
Ngoài ra, với năng lực của Tiêu Thần Võ và Dạ Cửu U, nếu như hao tốn thời gian hàng ngàn năm để lĩnh ngộ Thời Gian Áo Nghĩa, ước chừng cũng sớm làm được rồi, không thể đợi đến bây giờ vẫn cứ thờ ơ.
Phủ định ý nghĩ này, trong lòng Tiêu Phàm đã mờ ảo có một đáp án. Chỉ là hắn muốn để chính miệng Sở Khinh Cuồng nói cho hắn biết.
“Là Lâu huynh dẫn ta vào đây.” Sở Khinh Cuồng đau khổ cười nói.
“Lâu Ngạo Thiên?” Tuy Tiêu Phàm đã có suy đoán nhưng nghe thấy Sở Khinh Cuồng nói như vậy, trong lòng hắn vẫn vô cùng không bình tĩnh, trực tiếp kinh ngạc thốt ra.