Tiêu Phàm nhìn thi thể của Chiến Thiên Hạ, chăm chú nhìn Hồn giới trong tay hắn, hít sâu một hơi, lát sau mới hồi phục tinh thần.
Hắn thực sự muốn giết chết Chiến Thiên Hạ, nhưng hắn không ngờ, bản thân chưa kịp giết chết Chiến Thiên Hạ, Chiến Thiên Hạ đã bị Chiến Luân Hồi giết chết rồi.
Nhưng nếu như không phải hắn buộc Chiến Thiên Hạ nói ra kế hoạch của Chiến Luân Hồi cùng Tiếu Thương Sinh, Chiến Thiên Hạ cũng sẽ không kích phát ấn ký của Chiến Luân Hồi lưu lại bên trong không gian ý thức.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, Chiến Thiên Hạ cũng chết vì Tiêu Phàm, đây cũng là chỗ đáng sợ của mệnh kiếp.
“Tiêu Phàm, ngươi thực sự giết hắn rồi?” Nhìn thấy thân thể của Chiến Thiên Hạ không còn chút sinh cơ, Võ Nhược Phong lập tức hét lớn.
Tiêu Phàm nhìn Võ Nhược Phong, căn bản không muốn giải thích gì với hắn, bởi vì giải thích cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, ngược lại truyền âm cho Kiếm La nói: “Kiếm La, thu hồi thi thể của hắn lại, chờ trở lại Chiến Hồn đại lục, lại tìm một khu Phong Thủy bảo địa hậu táng.”
“Vâng, công tử.” Mặc dù Kiếm La không biết vì sao Tiêu Phàm lại muốn hậu đãi Chiến Thiên Hạ như thế.
Nhưng hắn biết rõ, Tiêu Phàm làm như thế, chắc chắn có lý do, về phần lý do gì thì hắn không biết.
Hắn cũng chỉ cho rằng Tiêu Phàm coi Chiến Thiên Hạ thành một đối thủ chân chính, chứ không biết, bởi vì Chiến Thiên Hạ nói chuyện mà Tiêu Phàm muốn biết cho hắn.
Sắc mặt của Võ Nhược Phong khó coi vô cùng, nhưng không tiện phát tác, Chiến Thiên Hạ cũng không phải là đối thủ của Tiêu Phàm, hắn có tư cách gì đây?
“Ba người các ngươi, thả mệnh cách của các ngươi ra.” Tiêu Phàm đi đến trước mặt của ba tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong khác, ngữ khí lạnh như băng nói.
Mấy người nào dám do dự, tại mi tâm ba người, đột nhiên hiện lên một đoàn ánh sáng thực chất hóa, đột phá Chiến Thần cảnh đỉnh phong, mệnh cách bọn hắn đã bắt đầu phát sinh chất biến.
Tiêu Phàm dẫn ra Thí Thần thú, rót linh hồn lực vào bên trong mệnh cách của ba người, Tiêu Phàm thu liễm tâm thần, đưa tay chém ra một đao, hai lão giả trong đó bị Tiêu Phàm chém chết, chuyện này dọa cho tên còn lại phát sợ.
May mắn là, Tiêu Phàm cũng không giết chết hắn, thu hồi Đồ Thần đao, liền quay người rời đi.
“Tiêu điện chủ!” Võ Nhược Phong thấy thế, thần sắc âm lãnh nói: “Mặc dù bọn hắn có sai, nhưng bọn hắn đã chịu thua, ngươi không nên lạm sát kẻ vô tội như thế!”
“Thời điểm bọn hắn giết ta sao không thấy ngươi nói là lạm sát kẻ vô tội?” Tiêu Phàm hững hờ đáp lại, hắn lười giải thích với Võ Nhược Phong, mệnh cách của hai người kia đã sớm không phải của bản thân họ.
Người như vậy, sớm muộn đều sẽ biến thành con rối bị Chiến Luân Hồi khống chế, giữ lại bọn hắn làm cái gì?
Từ bên trong ngọc phù mà Chiến Thiên Hạ lưu lại, Tiêu Phàm đã biết được kế hoạch của Chiến Luân Hồi và Tiếu Thương Sinh, cũng biết rõ tại sao Chiến Thần điện muốn dồn Tu La điện vào chỗ chết.
Nguyên nhân này, cũng có liên quan tới Tiêu Thần Võ và Dạ Cửu U.
Võ Nhược Phong không biết nói gì, cũng không phải hắn sợ Tiêu Phàm, mà là những ngày qua đi theo Tiêu Phàm, hắn biết rõ Tiêu Phàm không phải người như vậy.
Bằng không nói, Tiêu Phàm cũng sẽ không xuất thủ cứu Nhạc Nhân Tộc không có liên quan.
“Ngươi đi theo ta.” Tiêu Phàm quét mắt qua tên tu sĩ Chiến Thần cảnh đỉnh phong còn lại kia một cái, ngữ khí không cho phép từ chối nói, dứt lời, Tiêu Phàm đi đến phía đám người Nhạc Nhất Sơn.
“Công Tử giết chết người, đều là người đáng chết, hắn không cần thiết giải thích nguyên nhân với ngươi mà thôi, nếu như giải thích có tác dụng, Chiến Thần điện đã không đối phó Tu La điện.” Lúc này, bên tai Võ Nhược Phong đột nhiên truyền đến một giọng nói.
Chỉ thấy Kiếm La chậm rãi đi tới, nhìn theo bóng lưng Tiêu Phàm, trong mắt đều là vẻ kính sợ.
“Có lẽ thực sự là ta sai.” Võ Nhược Phong cay đắng cười một tiếng, hắn hồi tưởng lại trước đó mình bị Nhạc Nhân Tộc hiểu lầm một màn, bản thân lo lắng thời điểm, Tiêu Phàm không phải là một mặt đạm nhiên sao?
Có một số việc, giải thích sẽ không có ý nghĩa, cũng không giải thích được.
“Cùng công tử đánh cược, ngươi đã thua.” Kiếm La thản nhiên nói, sau đó đi về phía Tiêu Phàm.
“Ta thua sao?” Vẻ mặt Võ Nhược Phong mờ mịt, hắn không biết bản thân có phải đã thua hay không, nhưng tâm tính của hắn lại đang từ từ thay đổi.
Nơi xa, đám người Tiếu Thiên Tà vẫn bình tĩnh đứng ở đó, cũng không có ý động thủ.
“Bát vương tử, chúng ta bây giờ phải làm thế nào?” Một thuộc hạ của Tiếu Thiên Tà thử hỏi.
“Giải tán.” Tiếu Thiên Tà thở dài một hơi, hôm nay không có khả năng giết được Nhạc Nhân tộc, hắn cũng không nghĩ sẽ giết Nhạc Nhân tộc nữa.
“Vâng.” Đám người cung kính gật gật đầu, sau đó một đám tu sĩ cùng Hồn thú không chút do dự rời đi.
Tiếu Thiên Tà nhìn Tiêu Phàm vài lần, cũng quay người rời đi, thần sắc hắn hết sức phức tạp, không biết đang xoắn xuýt cái gì.
“Tiêu huynh đệ, đa tạ ngươi.” Nhạc Nhất Sơn nhìn Tiêu Phàm, cảm kích nói.
Tiêu Phàm chém giết Tiếu Thiên Hoàng cùng Tiếu Thiên Long, đã triệt để đắc tội Thương Sinh thần quốc, sau đó phải đối mặt chính là sự truy sát không ngừng của Thương Sinh thần quốc.
“Không cần, việc đã đồng ý với ngươi, Tiêu mỗ tự nhiên làm được.” Tiêu Phàm lắc đầu nói, “Nhưng, muốn mang theo bộ tộc của ngươi rời đi, cũng không phải dễ dàng! Nếu như hình thể các ngươi có thể thu nhỏ một chút, vậy thì dễ dàng rất nhiều.”
Tiêu Phàm cũng xấu hổ, một Nhạc Nhân tộc mới sinh đã cao đến mấy chục trượng, chớ nói chi là Nhạc Nhân Tộc trưởng thành.
Hơn một trăm Nhạc Nhân Tộc nếu cùng động, có lẽ đều đất rung núi chuyển, chí ít không thể từ trên mặt đất đi.
Về phần trên trời, Tiêu Phàm trước đó ngược lại đã lấy được một chiếc Thần Châu, thế nhưng là Thần Châu to lớn nhất cũng chỉ có mấy trăm trượng, chứa được một tên tu sĩ Nhạc Nhân Tộc đã là vô cùng gian nan, sao có thể tiếp nhận hơn trăm người đây.
Do đó, chỉ có thể hành tẩu từ sâu trong lòng đất, dù sao Nhạc Nhân Tộc đều có năng lực độn thổ.
Mà Tiêu Phàm, ở phương diện trận pháp cũng có nghiên cứu, đến thời điểm chỉ cần tạo ra một sơ hở ở trận pháp vây quanh Cổ Hoang sơn mạch, Nhạc Nhân Tộc sẽ có thể tuỳ tiện rời đi.
Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng không muốn phiền toái như vậy, nếu như Nhạc Nhân Tộc có thể có biện pháp thu nhỏ, vậy mang theo Nhạc Nhân tộc rời đi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Trên mặt đất hình thể của chúng ta không cách nào thu nhỏ.” Nhạc Nhất Sơn cười khổ lắc đầu nói.
Lúc này, Nhạc Thạch đi tới, nghe được lời Tiêu Phàm nói, hắn há miệng muốn nói, nhưng lại giống như đang kiêng kị cái gì.
“Vậy các ngươi từ lòng đất theo sau lưng chúng ta, đến lúc đó nghĩ cách phá vỡ trận pháp.” Tiêu Phàm bất đắc dĩ, hiện tại tạm thời chỉ có cách này.
Tiếng nói vừa dứt, Tiêu Phàm vung tay lên, một chiếc Thần Châu xuất hiện trên đỉnh đầu đám người, mấy người Tiêu Phàm chuẩn bị bay lên Thần Châu.
“Tiêu tiểu huynh đệ.” Đột nhiên, Nhạc Thạch mở miệng kêu lên.
“Còn có chuyện gì sao?” Tiêu Phàm nghi hoặc nhìn Nhạc Thạch, “Nếu như các ngươi không muốn rời đi, hoặc là không tin ta, vậy ta cũng không có cách nào.”
“Không phải, chúng ta rất tình nguyện rời đi, cũng tin tưởng ngươi.” Nhạc Thạch liền vội vàng lắc đầu, giọng nói hùng hậu quanh quẩn tại hư không. “Ta muốn hỏi Tiêu huynh đệ, có thể giúp chúng ta một chuyện hay không.”
Tiêu Phàm cau mày một cái, mấy người Kiếm La cũng lộ ra một tia không thích, mang theo tộc nhân các ngươi rời đi đã là hết lòng rồi, các ngươi làm sao lại còn muốn được voi đòi tiên?
“Nếu như Tiêu tiểu huynh đệ có thể giúp ta chuyện này, Nhạc Nhân Tộc ta nguyện ý quy thuận ngươi.” Nhạc Thạch sợ Tiêu Phàm cự tuyệt, vội vàng lại nói.
“Cha!”
“Tộc trưởng!”
Nhạc Nhất Sơn cùng những tộc nhân Nhạc Nhân Tộc khác vội vàng lo lắng nói, vô số năm tháng đi qua, Nhạc Nhân Tộc bọn hắn nhưng chưa quy thuận ai bao giờ, giờ làm sao có thể chịu quy thuận kẻ khác?
Tiêu Phàm có vẻ hứng thú, kinh ngạc nhìn Nhạc Thạch, Nhạc Nhân tộc có lẽ không phải rất mạnh, nhưng Tiêu Phàm lại rất để ý đến năng lực của bọn hắn.
Nếu như có thể để cho bọn hắn tiến vào tiểu thiên địa của bản thân, Tiểu Thiên Địa phát triển nhất định sẽ nhanh hơn không ít.
Chỉ là, Nhạc Nhân Tộc bị nguyền rủa, bọn hắn là không có khả năng rời khỏi thế giới này, coi như đồng ý, Nhạc Nhân tộc cũng không nhất định có thể đi theo hắn.
“Muốn ta hỗ trợ cái gì, nói trước một chút.” Tiêu Phàm vẫn là không lập tức từ chối thỉnh cầu của Nhạc Thạch, ngược lại hỏi.