Vô Thượng Sát Thần

Chương 976: Chương 976: Thực Lực Bàn Tử Bạo Tăng




- Hạng nhất, Tiêu Phàm!

Người chủ trì áo xám lão giả lời nói vang vọng thật lâu tại hư không, tại Nam Vực Đại Bỉ trước đó, có ai sẽ nghĩ tới một kẻ ngoại lai sẽ đoạt được danh hiệu đệ nhất?

Nam Vực Đại Bỉ giới trước, kẻ ngoại lai cho dù được ba hạng đầu đều hết sức thưa thớt, lại càng không cần phải nói đệ nhất.

Hơn nữa, người tham gia giới Nam Vực Đại Bỉ này còn không chỉ là người Chiến Hồn Điện cùng Nam Vực Cửu Đại Đế Triều, liền các thiên tài Tam Cung Tam Các tất cả đều tham gia.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao Giang Thiên Vân đưa ra để Tiêu Phàm đoạt được đệ nhất Nam Vực Đại Bỉ, mới để cho hắn gia nhập Chiến Hồn Điện.

Tiêu Phàm có thể tranh đoạt ra, đứng ở đỉnh cao nhất, đó là sự tình gian nan biết bao!

Nhưng mà Tiêu Phàm thực làm đến, hắn vậy mà thực sự là đệ nhất!

- Đệ nhất sao?

Tiêu Phàm sắc mặt thập phần bình tĩnh, không vui không buồn, tựa như cái này là thuộc về hắn, trong miệng chậm chạp nói:

- Tiểu Ma Nữ, ta rất nhanh sẽ đến.

Đám người cũng thật lâu không thể bình tĩnh, ai cũng không nghĩ tới Tiêu Phàm có thể có được hạng nhất, mặc dù hắn tại Vô Song Thánh Thành động tĩnh huyên náo rất lớn nhưng trong mắt rất nhiều thiên tài đại gia tộc, vẫn chỉ là một cái vai hề nhảy nhót mà thôi.

Nhưng hiện tại chính là vai hề không vào pháp nhãn bọn họ đã chiếm lấy hạng nhất, đây chính là tương đương với một bàn tay hung hăng tát trên mặt bọn hắn.

- Tiêu Phàm, chúc mừng!

Phía trên tòa sơn phong thứ chín, Tô Mạch Huyên cười một tiếng, giống như một đóa chi hoa trí tuệ.

- Tam Ca, chúc mừng!

Quan Tiểu Thất cười ha ha, tựa như đoạt được đệ nhất là hắn.

- Ta sớm biết Tiêu Phàm là mạnh nhất.

Tô Mạch Hàn cũng cất tiếng cười to, Sở Nhạn Nam vừa mới tỉnh, nghe được câu này, lần nữa ngất đi.

Diệp Lâm Trần nôn một ngụm trọc khí, bên trong đối mắt lạnh như băng lóe qua một vòng tinh quang, tựa như cũng vì Tiêu Phàm được hạng nhất mà cảm thấy kiêu ngạo.

Trong đám người Ám Dực cau mày một cái, hắn không ngờ tới Tiêu Phàm vậy mà đoạt được danh hiệu đệ nhất, cũng đúng lúc này, hắn cảm giác đầu một trận nhẹ nhàng, cỗ trói buộc trong nháy mắt biến mất.

Không đợi hắn lấy lại tinh thần, bên tai hắn đột nhiên vang lên một đạo thanh âm:

- Lúc đầu hứa hẹn hữu hiệu, hi vọng ngươi lần sau đừng có chĩa kiếm vào ta.

Ám Dực ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm nơi xa, trong lòng rầu rỉ một trận, cuối cùng khẽ cắn môi biến mất trong đám người.

Trong đám người còn có một đạo thân ảnh không đáng chú ý, trong mắt lóe lên nồng đậm vẻ khổ sở:

- Đời này ta chú định truy không kịp ngươi, cũng báo không được thù.

Nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy, có lẽ còn có thể nhận ra, người này chính là Kiếm Vương Triều Thất Dạ Cố Vũ Hề, chỉ là hai người chú định không có gặp gỡ quá nhiều

Kẻ khác cùng Tiêu Phàm có thù, ánh mắt phức tạp vô cùng, Diệp Trường Sinh trầm mặc không nói, đáy mắt chỗ sâu lóe qua một tia lạnh lùng và sát ý, mối thù chặt tay, hắn khắc cốt minh tâm.

Độc Cô Trường Phong mười vị trí đầu cũng không lọt vào càng nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm nắm vang lên kèn kẹt.

Lăng gia, Giang gia, Sở gia nhìn về phía Tiêu Phàm càng lộ ra sát cơ.

- Sau khi rời khỏi Sát Lục Cổ Địa, ba hạng đầu đi theo Điện Chủ đại nhân, Điện Chủ đại nhân mang các ngươi đi nhận thưởng.

Lão giả áo xám lại nói, sau đó đối với Diệp Thệ Thủy cùng Úy Trì Cuồng Sinh không trung hơi hơi thi lễ.

Thần sắc Diệp Thệ Thủy đạm mạc, mà Úy Trì Cuồng Sinh đột nhiên lấy ra một khối ngọc bài, đưa vào một tia Hồn Lực nói:

- Tất cả người dự thi nghe lệnh, sau ba ngày mở ra Truyền Tống Trận, phàm là nơi có ánh sáng liên thông chân trời chính là vị trí Truyền Tống Trận, ba ngày sau, người chưa chạy tới tự gánh lấy hậu quả!

Thanh âm vừa dứt, ngọc bài trên người tu sĩ ở đây đồng thời vang lên thanh âm Úy Trì Cuồng Sinh, không chỉ bọn hắn, những tu sĩ bên trong vòng thứ nhất thi đấu và U Minh Quỷ Quật, trong ngọc bài cũng đồng thời vang lên thanh âm này.

Ngay sau đó, từng đạo chùm sáng màu trắng tại cuối chân trời thoáng hiện, liên thông chân trời dù là ban ngày đều lộ ra thập phần chói mắt, ba ngày thời gian đã đủ để tất cả mọi người chạy tới.

- Tiểu Ngũ, có nhìn thấy Lão Nhị hay không?

Tiêu Phàm nhíu mày nói, hắn trước đó liếc nhìn lấy đám người, liền không có nhìn thấy bóng dáng Bàn Tử.

Chỉ một mực tranh tài cho nên không có quan tâm vấn đề này, nhưng mà đến bây giờ còn chưa nhìn thấy Bàn Tử, hắn trong lòng lo lắng vô cùng.

- Ta cũng không có gặp, lấy thực lực Nhị Ca khẳng định có thể thông qua U Minh Quỷ Quật, Nhị Ca sẽ không không có tham gia vòng thứ hai tranh tài sao?

Quan Tiểu Thất kinh ngạc nói.

- Có lẽ vậy.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, tâm thần chìm vào bên trong Tỏa Hồn Châu, cảm ứng Hồn Lực Bàn Tử, nhưng mà căn bản không có bất kỳ phản ứng.

- Bằng vào thực lực ta hiện tại, dùng Tỏa Hồn Châu có thể cảm ứng được phạm vi xung quanh ba ngàn dặm, U Minh Quỷ Quật cũng liền lớn như vậy, chẳng lẽ Lão Nhị thật không có tham gia vòng thi đấu thứ hai?

Trong lòng Tiêu Phàm trầm ngâm.

Tỏa Hồn Châu xa so với Lục Vũ mạnh hơn rất nhiều, bởi vì Lục Vũ chưa từng luyện hóa, chỉ có thể cảm ứng trong một trăm dặm, nhưng Tiêu Phàm lại có thể cảm nhận được xung quanh ba ngàn dặm, hơn nữa khoảng cách này lấy thực lực hắn tăng cường mà càng ngày càng xa.

Dù vậy, Tiêu Phàm vẫn như cũ không cảm ứng được vị trí Bàn Tử, hắn không thể không lo lắng.

Đang lúc Tiêu Phàm cùng Quan Tiểu Thất lo lắng an nguy Bàn Tử, bên trong một tòa lôi đình đại điện, một đạo mập mạp thân ảnh ngồi xếp bằng, quanh thân hắn, Lôi Điện cuồn cuộn, đan xen một chưởng Lôi Điện chi võng, giăng đầy hư không.

Cách đó không xa, một đầu Hồn Thú toàn thân lượn lờ tử quang nằm dài, nó rong chơi bên trong Lôi Điện Chi

Hải tựa như rất hưởng thụ loại Lôi Điện Chi Lực này.

Hai người chính là Nam Cung Tiêu Tiêu cùng Tử Tinh Lôi Thú, so với hơn nửa tháng trước, khí tức trên người bọn hắn đều cường đại hơn nhiều.

Phía trên đỉnh đầu Bàn Tử có một đạo tia chớp màu trắng, tia chớp màu trắng biến ảo không ngừng, không có hình thái cụ thể nhưng phát ra khí thế cũng cô cùng đáng sợ.

- Ông ~~

Bỗng nhiên, Nam Cung Tiêu Tiêu mở ra hai mắt, hai đạo Bạch Sắc Lôi Điện bắn ra tựa như xé rách hư không, dọa Tử Tinh Lôi Thú cách đó không xa kinh ngồi lên.

Ngay sau đó, một cỗ khí tức vô cùng cuồng bạo từ trên người Bàn Tử tản ra, quanh người hắn đột nhiên xuất hiện một mảnh Lôi Hải, tràn ngập khí tức hủy diệt.

Hai cánh tay hắn chấn động, Lôi Hải lập tức cuồn cuộn cuồng bạo vô cùng, tuôn bốn phương tám hướng, sau một lát, tất cả Lôi Điện trong đại điện đều bị hắn thu nhập vào thể nội.

Bàn Tử liền tựa như một tôn Lôi Thần, tất cả Lôi Điện đều nghe hắn hiệu triệu cùng chưởng khống.

Đưa tay vung lên, Chiến Thiên Kích đặt cách đó không xa bỗng nhiên gào thét tới, rơi vào trong tay Bàn Tử, một cỗ khí thế vô cùng cuồng bạo tràn ngập cả vùng không gian.

- Tiểu Lôi, tới thử mấy chiêu?

Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, hăng hái nhìn Tử Tinh Lôi Thú nói.

Tiểu Lôi là Bàn Tử đặt tên cho Tử Tinh Lôi Thú, bọn hắn còn vì cái tên này còn đại chiến một trận, bất quá cũng không làm gì được ai, Tử Tinh Lôi Thú cũng đành phải bất đắc dĩ.

Nhưng hiện tại, Tử Tinh Lôi Thú lại trực tiếp lui ra phía sau mấy bước, hoàn toàn không nguyện ý cùng Bàn Tử giao thủ, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè.

Dù là Bàn Tử cố ý gọi hắn tiểu Lôi nó cũng không muốn cùng Bàn Tử giao phong, dù là nó hiện tại đã khôi phục thương thế nhưng ở trước mặt Bàn Tử vẫn không chiếm được chỗ tốt.

- Không đến?

Bàn Tử nhìn thấy Tử Tinh Lôi Thú hướng phía sau thối lui, không khỏi nhếch miệng cười nói:

- Ngươi là Cửu Giai Huyết Mạch Tử Tinh Lôi Thú, chiến cũng không dám chiến?

Con mắt Tử Tinh Lôi Thú đều là vẻ khinh bỉ, hai cái móng vuốt khoa tay mấy lần.

- Đúng vậy, hiện tại ta cũng là Chiến Đế đỉnh phong, chúng ta cảnh giới ngang hàng, ngươi sợ cái gì?

Bàn Tử cười ha ha.

Tử Tinh Lôi Thú trực tiếp nằm sấp trên mặt đất, lười nhác nói nhiều với hắn, nó rất rõ ràng, Bàn Tử được Chiến Tộc Truyền Thừa đáng sợ đến cỡ nào.

Cái này một chủng tộc người đều là chiến đấu đến điên, một chiến đấu, liền không có xong chưa, ai dám cùng bọn hắn động thủ.

- Hai ngày này Chiến Tộc Truyền Thừa sẽ tái hiện Sát Lục Cổ Địa, chúng ta nên rời đi, nếu như Nam Vực Đại Bỉ kết thúc, muốn rời đi đoán chừng phải đợi một giới thi đấu nữa, vậy cũng phải mất thời gian mấy năm.

Bàn Tử bất đắc dĩ, đi đến cửa đại điện cũng không quay đầu lại nói.

Sau đó ngẩng đầu nhìn hư không hắc ám nơi xa, chậm chạp nói:

- Lão Tam, lần này Nhị Ca tới bảo vệ ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.