Vô Thượng Sát Thần

Chương 867: Chương 867: Tô Mạch Hàn Không May




Đấu giá hội tiếp tục, Tiêu Phàm uể oải nằm trên ghế bành nhìn chằm chằm bàn đấu giá phía dưới, được một viên Cửu Thải Hồn Huyết Thạch, tâm tình Tiêu Phàm thật tốt, chí ít lần đấu giá hội này không uổng công.

Trong lòng hắn cũng thầm nghĩ, về sau gặp loại đấu giá hội này nhất định phải tham gia nhiều hơn, chỉ cần có nhãn lực, đồ tốt vẫn không ít.

So với người khác, hắn Tiêu Phàm có Bạch Thạch, bảo bối chân chính căn bản không qua mặt được nó.

- Tỏa Hồn Châu cũng là đồ tốt, không hổ là vật truyền thừa của Tu La Điện.

Trong lòng Tiêu Phàm thầm than, chỉ bằng năng lực kia của Tỏa Hồn Châu, Tiêu Phàm tin tưởng thực lực hắn khẳng định sẽ tăng lên rất nhiều.

Tiêu Phàm kỳ thật đã nóng lòng muốn rời khỏi đấu giá hội, đi thử nghiệm uy lực của Tỏa Hồn Châu.

Nếu như không phải hắn hiện tại đang cần Hồn Thạch, cũng sẽ không cần lừa Tô Mạch Hàn 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, tự nhiên cũng không phải lưu lại chỗ này.

Theo thời gian trôi qua, lại có năm sáu kiện vật phẩm được đấu giá, nhưng mà Tiêu Phàm vẫn bất vi sở động, lẳng lặng nhìn bàn đấu giá, nếu như không phải nhìn thấy mắt hắn vẫn mở, tuyệt đối sẽ cho rằng hắn đang ngủ.

- Tiêu Phàm, ngươi không phải nói chỉ điểm ta đấu giá hai kiện đồ vật à, hiện tại một kiện đều không tới, không phải ngươi đang gạt ta chứ.

Tô Mạch Hàn lại bắt đầu châm chọc khiêu khích lên.

Qua một hai canh giờ, sự sợ hãi của Tô Mạch Hàn đối với Tiêu Phàm cũng biến mất không ít, lại khôi phục thần sắc cao ngạo như trước.

- Hiện tại cái này có thể đấu giá.

Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bàn đấu giá, tâm thần hắn một mực dẫn ra Bạch Thạch.

Khi Hồn Lực hắn bao phủ trên đài đấu giá một sát na kia, Bạch Thạch hơi hơi rung động một cái, mặc dù chỉ là khẽ run lên, tản ra quang mang yếu ớt.

Nhưng đồ vật kia khẳng định có chỗ đặc biệt, bằng không Bạch Thạch sẽ không có bất luận dị động gì.

- Cái thanh kiếm nát này? Toàn thân đều có vết rỉ lốm đốm, một thanh binh khí cùn mà thôi, đoán chừng đâm còn không chết người nào, mua nó dùng làm gì? Nếu như không phải nó đã từng có phẩm giai cao, đoán chừng tư cách lên bàn đấu giá đều không có.

Tô Mạch Hàn nhìn trên đài đấu giá một cái, mặt coi thường nói.

Trên đài đấu giá trưng bày một cái hộp gỗ, bên trong hộp gỗ chứa một thanh trường kiếm xanh lục, phía trên hiện đầy gỉ sét màu xanh vàng, vô số vết nứt.

Tô Mạch Hàn nói không sai, phẩm giai thanh kiếm này lúc trước thật không tệ, chính là Bát Phẩm Thanh Liên Kiếm, nhưng hiện tại đã mất đi linh tính, đã trở thành một thanh kiếm bình thường.

Dù là Ngũ Phẩm Hồn Binh đoán chừng đều có thể tuỳ tiện hủy diệt nó, một kiện pháp bảo như vậy, mua thì có ích lợi gì đây?

- Tin hay không tùy ngươi, dù sao đây là kiện thứ nhất.

Tiêu Phàm nhún nhún vai, thập phần vô lại nói ra, nhìn thấy Thanh Liên Kiếm tàn phá kia, trong đầu Tiêu Phàm trong nháy mắt nhớ tới một đạo thân ảnh, chính là Thiên Tàn đã chết đi, Chiến Hồn Thiên Tàn chính là Bát Phẩm Thanh Liên Kiếm.

- Lâu như vậy rồi, Tiểu Lang cùng Ảnh Phong cũng nên rời khỏi Huyết Lâu.

Vừa nghĩ tới Thiên Tàn, trong lòng Tiêu Phàm lại lo lắng Ảnh Phong và Phong Lang.

- Tiêu Phàm, nguyên lai ngươi cũng chơi ta!

Tô Mạch Hàn nhìn Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng, vô cùng phẫn nộ.

- Tiểu đệ, mau đấu giá.

Tô Mạch Huyên thập phần quyết đoán nói ra, nhìn thấy Tô Mạch Hàn châm chọc khiêu khích Tiêu Phàm mà Tiêu Phàm không nổi bão, trong lòng nàng cũng buông lỏng một hơi.

Chí ít, Tiêu Phàm không có bá đạo vô lý như trong tưởng tượng, nếu là đổi lại một người khác đoán chừng đã sớm động thủ với Tô Mạch Hàn.

- Tỷ!

Tô Mạch Hàn rất khó chịu, hắn không biết Tô Mạch Huyên tại sao khắp nơi đều nghe lời Tiêu Phàm, chẳng lẽ nàng coi trọng Tiêu Phàm?

- Đấu giá mau.

Tô Mạch Huyên ngữ khí kiên quyết, nàng luôn cảm giác Tiêu Phàm vô cùng bất phàm, nhưng bất phàm chỗ nào thì nàng cũng không nói được, hiện tại vừa vặn tìm cơ hội nghiệm chứng một chút.

Một Thanh Liên Kiếm bị hư hại, căn bản không đáng mấy đồng tiền, cho dù đấu giá được không có thiệt thòi quá lớn.

- 50 vạn.

Tô Mạch Hàn khẽ cắn môi, vẫn báo ra một cái giá, Thanh Liên Kiếm mặc dù tàn phá, nhưng là 50 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch vẫn rất có giá trị.

Dù sao, một vài Chú Tạo Sư có thể mua về nghiên cứu một chút, có khả năng rất lớn đúc tạo ra Thanh Liên Kiếm hoàn chỉnh.

Tô Mạch Hàn vừa dứt lời, trong căn phòng thứ 12, Lăng Thi Thi đột nhiên kêu lên: - Nhị Tỷ, bên trong phòng số 18 thực sự là Tô Mạch Hàn, hay cho một tên Tô Mạch Hàn, cũng dám cùng Nhị Tỷ đấu giá.

- Không phải, hẳn là có người khác.

Đôi mắt đẹp Lăng Băng Điệp chớp động một cái, thần sắc lại không có bất kỳ biến hóa gì, cao ngạo vô cùng.

- Vô luận là ai, dám cố ý cướp đi đồ vật vốn thuộc về ta, chính là đối địch với ta.

Lăng Thi Thi hừ lạnh một tiếng, dứt lời liền đi ra ngoài cửa.

- Ngươi đi đâu?

Lăng Băng Điệp hỏi.

- Tìm Tô Mạch Hàn gây phiền phức.

Lăng Thi Thi để lại một câu nói liền không thấy tăm hơi.

Mười mấy tức sau, Tô Mạch Hàn cuối cùng lấy 80 vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch đem Thanh Liên Kiếm tàn phá đấu giá được, sắc mặt hắn vẫn cực kỳ khó chịu, trong lòng trầm ngâm nói:

- Tiêu Phàm, nếu thừ này không như lời ngươi nói thì ta sẽ cho ngươi ngươi đẹp mặt.

Ầm!

Đúng lúc này, cửa phòng của bọn Tiêu Phàm bị một cỗ đại lực đá văng, đám người giật mình, quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Lăng Thi Thi một bộ váy lụa trắng nhạt đang nổi giận đùng đùng đi tới.

Ở sau lưng nàng còn đứng một đạo thân ảnh khác, là Lăng Băng Điệp cùng tới theo.

- Băng Điệp, Thi Thi, các ngươi làm sao tới đây?

Trong nháy Tô Mạch Hàn mắt thu liễm lửa giận trên mặt, cười nhẹ nhàng nói, nhất là lúc ánh mắt nhìn về phía Lăng Băng Điệp, tròng mắt đều như muốn lòi cả ra rồi.

- Tô Mạch Hàn, uổng cho ngươi còn muốn theo đuổi Nhị Tỷ ta, ngươi lại còn dám theo Nhị Tỷ đoạt đồ vật, đời này ngươi sẽ không có khả năng thành công đâu.

Lăng Thi Thi căn bản không biết nể mặt ai cả, giống như một con cọp cái nhỏ nổi giận.

- Ta.

Trên mặt Tô Mạch Hàn lộ ra nụ cười khổ, dư quang nhìn về Tiêu Phàm, hắn rất muốn nói, không phải ta đoạt đồ vật của Băng Điệp, mà là Tiêu Phàm đoạt.

Hơn nữa chính bởi vì tảng đá vụn kia, ta lại bị hố 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch!

Nhưng mà Lăng Thi Thi căn bản không cho hắn cơ hội phản bác, phẫn nộ quát: - Đừng có viện cớ này nọ, dù sao thì ngươi đã đoạt đồ vật của Nhị Tỷ, trừ phi ngươi đem Thất Thải Vân Thạch bán cho chúng ta.

- Thi Thi, ta đầu hàng còn không được sao? Ta hiện tại cho các ngươi Thất Thải Vân Thạch.

Tô Mạch Hàn thiếu chút nữa thì khóc lên, trực tiếp đem mấy khối Thất Thải Vân Thạch cầm ra.

- Thế này còn tạm được! A, làm sao lại nát rồi?

Lăng Thi Thi tiếp nhận Thất Thải Vân Thạch đã vỡ vụn.

Nàng đầu tiên là sững sờ, sau đó lại khôi phục tiếu dung, nửa đùa nửa thật nói:

- Sớm biết như vậy, vậy cần gì phải cùng Nhị Tỷ tranh đoạt, chậc chậc, đây chính là 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đó, Tô Mạch Hàn, ngươi thật đúng là kẻ có tiền, gần đây có phải đoạt bảo khố nhà ai rồi hay không?

Tô Mạch Hàn trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, lòng hắn đang rỉ máu, cố gắng áp chế lữa giận trong lòng ngực:

- Cái này cũng không chỉ 10 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch, mà là 30 vạn Cực Phẩm Hồn Thạch đó, ta gần đây làm sao lại xui xẻo như vậy chứ! Mẹ nó, gan đau, tim cũng đau!

Nếu như nói tiếp nữa, Lăng Thi Thi còn tưởng rằng hắn là đang giảo biện, sau ngày hôm nay muốn theo đuổi Lăng Băng Điệp đoán chừng càng thêm khó khăn.

Nhưng hắn lại sợ chọc giận Tiêu Phàm, cho nên nỗi oan ức cùng Lăng Băng Điệp cướp đoạt Thất Thải Vân Thạch, hắn lại không dám không cõng, hồi tưởng lại ánh mắt Tiêu Phàm trước đó, trong lòng Tô Mạch Hàn cũng có chút run rẩy.

Không thể không nói, Tô Mạch Hàn thật đúng là vô cùng không may, lần trước bị Tiêu Phàm giẫm mấy chân trên mặt, hôm nay lại phải thay Tiêu Phàm gánh chịu oan ức, việc này khiến hắn có loại xúc động muốn tìm khối đậu hũ đập đầu chết cho rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.