Vô Thượng Sát Thần

Chương 693: Chương 693: Tu La Huyết Mạch




Con ngươi Tiêu Phàm nhìn chăm chú trên hộp gấm đen, hai tay bất giác liền cầm cái hộp lên.

Ba!

Khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là, hộp gấm đen tự nhiên liền mở ra, thần sắc hắn bỗng đề phòng tới cực điểm.

Hồng hộc!

Cũng đúng lúc này, một đạo huyết sắc lưu quang trong nháy mắt bắn vào trong mi tâm Tiêu Phàm, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, đến hắn đều căn bản phản ứng không kịp.

Tiêu Phàm bị dọa đến vội vàng lui ra phía sau mấy bước, sắc mặt đỏ bừng. Ngay sau đó, Vô Tận Chiến Hồn thiêu đốt lên, bao trùm lấy thân thể Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm kêu thảm một tiếng lập tức ngã xuống đất, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, Vô Tận Chiến Hồn vậy mà sẽ chủ động đốt cháy mình, đây không phải là Chiến Hồn của bản thân hắn sao?

Chỉ một thoáng, bên trong kinh mạch dường như có vô số con kiến đang gặm nuốt, quanh thân ngứa vô cùng. Nhưng mà bất luận như thế nào hắn đều bắt không được, loại cảm giác này vô cùng khó chịu, so với cái chết còn khiến người ta thống khổ hơn.

Có điều, Tiêu Phàm rất nhanh liền bình tĩnh lại, hắn là người đã chết vô số lần, Ý Chí kiên định tới cực điểm.

Khoanh chân ngồi ở tại chỗ, tâm thần trong nháy mắt chìm vào trong kinh mạch, khiến hắn rất ngạc nhiên là, trong kinh mạch lại có một loại lực lượng quỷ dị đang cải tạo Huyết Mạch hắn.

Cùng lúc đó, hai mắt Tiêu Phàm đỏ bừng, lộ ra tia khát máu, một cỗ khí tức vô cùng hung lệ từ trên người hắn tản ra, như là một dã thú khát máu.

Thậm chí, hắn còn cảm nhận được có một cỗ lực lượng bá đạo đang tràn ngập Ý Thức hắn, tựa như muốn khống chế quyền và thân thể của hắn.

Loại cảm giác này, Tiêu Phàm đã từng cảm nhận qua một lần, chính là lúc được Tu La Kiếm. Cỗ Hung Lệ Chi Khí của Tu La Kiếm cũng muốn khống chế hắn, có điều cuối cùng lại bị U Linh Chiến Hồn ép xuống.

- U Linh Chiến Hồn?

Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ đến nhiều thứ, vội vàng triệu hồi ra U Linh Chiến Hồn, bao phủ tới mỗi một đường kinh mạch, mỗi một tế bào trong thân thể.

Trong chớp mắt, cảm giác nóng bỏng kia giảm đi không ít, Vô Tận Chiến Hồn đặc thù chính là hỏa diễm, mà U Linh Chiến Hồn lại là Âm Ám chúc tính, hai thuộc tính này triệt tiêu lẫn nhau.

Lúc lâu sau, quanh thân Tiêu Phàm khôi phục bình tĩnh, có điều loại cảm giác khát máu vẫn tồn tại.

Nếu như Ý Chí Tiêu Phàm vẫn chỉ là trình độ trước đó, đoán chừng sớm đã bị phá tan, cũng may hiện tại Ý Chí hắn đã đạt tới Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, thậm chí đạt tới cấp độ có thể trùng kích Chiến Đế cảnh.

Có điều, hắn cũng vẻn vẹn chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản mà thôi, cỗ ý thức kia như một cỗ hồng lưu cuồn cuộn vẫn đang không ngừng đánh thẳng vào.

Trên mặt Tiêu Phàm lộ ra vẻ thống khổ, trong cơ thể ầm ầm không dứt, như là một con Man Long đang thét gào.

Ngay lúc đó, huyết dịch của hắn cảm giác hoàn toàn sôi trào lên, kinh mạch mở rộng đến mắt trần cũng có thể thấy rõ, Hồn Lực bên trong Hồn Hải xông thẳng vào trong kinh mạch.

- Huyết Mạch thức tỉnh?

Tiêu Phàm trong nháy mắt nghĩ đến một từ, sắc mặt lộ ra vẻ khó coi.

Hắn rất rõ, mỗi loại Huyết Mạch Thức Tỉnh, đều sẽ cực kỳ nguy hiểm, tựa như Chiến Tộc Huyết Mạch của Bàn Tử, đoán chừng trong thời gian ngắn cũng không được phép quấy rầy.

Long Vũ Băng Tộc Huyết Mạch, phát ra hàn khí ngay cả bản thân tu sĩ đều gặp nạn, nếu như không có ngoại lực, muốn thức tỉnh cơ hồ không có khả năng.

Tương tự, Tu La Huyết Mạch cũng vậy, Tiêu Phàm vội vàng thi triển nhất tâm nhị dụng, tâm thần tìm kiếm trong Tu La Truyền Thừa.

Chỉ là khiến hắn thất vọng, dù là trong Tu La Truyền Thừa cũng không có bao nhiêu ghi chép liên quan tới Tu La Huyết Mạch.

Chỉ có mấy chữ ít ỏi: Tu La Huyết Mạch, không phải người có đại ý chí không thể truyền thừa!

- Người có đại ý chí?

Tiêu Phàm sầm mặt lại, bản thân xem như là người có đại ý chí sao?

Trong lòng hắn cũng không chắc, trong một đường tu luyện, hắn tự nhận là tới bây giờ chưa hề từ bỏ, bất luận là cái gì đều từng bước một đi qua.

Nhưng mà, hắn cũng không biết như thế nào được gọi là người có đại ý chí.

- Mặc kệ ngươi cái gì mà người có đại ý chí, lão tử còn muốn gặp Tiểu Ma Nữ, ai cũng đừng hòng cản ta!

Tiêu Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, Hồn Lực cuồn cuộn từ trên người hắn phát ra.

Một cỗ Ý Chí đáng sợ trong đầu xông thẳng ra bên ngoài. Tu La Huyết Mạch thì thế nào, không phải thức tỉnh trên thân người thôi à?

Đã có người tiếp nhận, vậy Tiêu Phàm ta vì sao không nhận truyền thừa?

Tiêu Phàm chính là không chịu thua, vốn dĩ hắn còn dự định điều động lực lượng Bạch Thạch, nhưng mà cuối cùng lại từ bỏ. Nếu như sự tình gì cũng dựa vào Bạch Thạch, nhỡ may gặp phải sự tình đến Bạch Thạch còn giải quyết không được thì sao?

Người, chỉ có Thực Lực và Ý Chí bản thân cường đại, mới có thể chân chính không sợ tất cả.

Giờ phút này, trong cơ thể Tiêu Phàm truyền ra tiếng sấm rền vang, sau lưng hắn, hiện lên một huyết sắc hư ảnh to lớn, nhìn kỹ, huyết sắc hư ảnh kia cùng Dục Huyết Tu La mà trước đó Tiêu Phàm nhìn thấy ở Cửu Trọng Tu La Trong Huyễn Cảnh giống nhau như đúc.

Chỉ là Dục Huyết Tu La trong Huyễn Cảnh là thực thể, mà giờ phút này lại là hư ảnh Tu La.

Nhưng Tiêu Phàm vẫn không sợ, đến thực thể còn không sợ, hư ảnh nho nhỏ này, bản thân vì sao lại phải e ngại nó?

Nếu xuất hiện ở trong cơ thể ta, vậy để ta khống chế đi!

Lúc Đại Ý Chí của Tiêu Phàm trùng kích vào, Vô Tận Chiến Hồn chậm rãi thu liễm, Tiêu Phàm cũng lần nữa đoạt lại quyền chủ động, hắn tiếp tục thao túng Vô Tận Chiến Hồn nung khô Kinh Mạch và Huyết Mạch.

Trong núi không có tia sáng mặt trời, tựa như đã qua ngàn năm, ngay tại thời khắc Tiêu Phàm thức tỉnh Tu La Huyết Mạch, thế giới bên ngoài lại sớm đã không được bình tĩnh.

Trong một rừng núi âm u, hai bóng đen nhanh chóng xuyên toa như Quỷ Mị, những nơi đi qua, lá cây không dính vào người.

Sau một lát, hai người rốt cục dừng lại, dè chừng nhìn bốn phía, thấy khắp nơi không người, hai người cũng buông lỏng một hơi.

- Người Diêm La Phủ cùng La Sinh Môn quá hung tàn, vậy mà cố ý thiết lập ván cục, liên thủ chống đối Người Huyết Lâu.

Một thanh âm lạnh lùng vang lên, trong giọng nói tràn ngập sát khí.

Nếu như Tiêu Phàm nghe được, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì chủ nhân của thanh âm chính là Ảnh Phong, một người khác chính là Phong Lang.

Hai người bộ dáng vô cùng chật vật, tựa như vừa mới trải qua một trận chiến đấu gian khổ.

- Vẫn may Huyết Yêu Nhiêu phát hiện kịp thời, nên đã nhắc nhở chúng ta, không biết nàng có chạy được hay không.

Phong Lang âm thanh lạnh lùng nói.

- Bất kể như thế nào, Huyết Yêu Nhiêu đối với công tử có tình có nghĩa, chúng ta không thể thấy chết không cứu. Nếu như Huyết Yêu Nhiêu rơi vào tay bọn hắn, ca ca của nàng Huyết Vô Tuyệt cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.

Ảnh Phong nói.

Ngừng một chút, lại tiếp tục nói:

- Có điều, Độc Cô Trường Dật, Nguyên Thiên Nhất của Diêm La Phủ, lại thêm Hận Thiên cùng Mạch Quy của La Sinh Môn cũng không phải ăn chay. Huyết Vô Tuyệt một đối một bọn hắn có lẽ không đáng lo ngại, nhưng nếu là lấy một chọi hai, vậy liền có chút phiền phức.

- Ngươi cũng đừng quên, Thập Đại Sát Thủ, còn có bốn người nữa.

Phong Lang híp hai mắt nói.

- Ngọc Diện Vô Tình và Lưu Ly của Diêm La Phủ, cùng Bạch Chỉ và Lãng Thiên Nhai của La Sinh Môn?

Nói đến mấy cái tên này, Ảnh Phong cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.

- Chúng ta dưỡng thương thế cho khỏi trước đã, nếu như có thể tiến thêm một cấp, thực không còn gì tốt hơn.

Trong mắt Phong Lang có một tia lạnh lẽo, còn có chút không phục.

Hắn tại Chiến Vương cảnh, dù sao cũng là cao thủ số một số hai, nhưng mà hiện tại, lại bị người khác coi thường.

Tất cả những thứ này, chỉ có thể đổ cho thực lực bản thân không đủ, nếu như tiến thêm một bước, trở thành Hoàng Phủ Chiến Hoàng, cho dù gặp phải Thập Đại Sát Thủ thì có gì phải sợ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.