Trên chiến đài, Thiên Tàn cùng Phong Lang chiến đấu thập phần giằng co, trận chiến đấu này tựa như vượt qua tất cả ý liệu của mọi người, thời gian chiến đấu cũng quá dài.
Bất quá, phần lớn người đều cho rằng đây chỉ là hai người tương đương nhau mà thôi.
Phốc!
Rốt cục, hư không tách ra một đạo huyết kiếm, chỉ thấy Phong Lang lợi trảo vạch phá đầu vai Thiên Tàn, máu tươi cuồng phun, quỷ dị là tại một sát na kia, Phong Lang đột nhiên thất thần.
Thiên Tàn đột nhiên một kiếm vung ra, một tia quang mang lăng lệ tại hư không nở rộ, đám người chỉ thấy một đạo huyết sắc quang mang bắn về phía không trung. Trên lồng ngực Phong Lang xuất hiện một vết kiếm mà giật mình.
Phong Lang ròng rã bay ra hơn trăm mét mới dừng lại, trong miệng máu tươi cuồng phun.
Đồng thời, Thiên Tàn từng bước một hướng Phong Lang đi đến, tay phải dẫn theo trường kiếm, máu tươi một giọt một giọt trượt xuống.
Hắn chạy rất chậm, tựa như không đành lòng giết chết Phong Lang.
- Thiên Tàn, giết hắn, giết hắn!
- Phong Lang, con mẹ nó ngươi đứng dậy mau, lão tử đã đặt 1000 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch cho ngươi!
- Ta biết Phong Lang không thể nào là đối thủ Thiên Tàn, may mà ta có dự kiến trước, mua Thiên Tàn 150.000 Trung Phẩm Hồn Thạch
Đám người trên Quan Chiến Đài lập tức điên cuồng, tiếng rống giận dữ, âm thanh nhục mạ, tiếng kích động tràn ngập toàn bộ Sinh Tử Đấu Trường. Trên chiến đài thanh âm hai người chiến đấu tựa như trong nháy mắt dừng lại, hoàn toàn bị tiếng gào thét của đám người áp chế xuống dưới.
Tiêu Phàm vẫn còn bình tĩnh, thầm nghĩ trong lòng:
- Không đúng, trước đó ta cảm giác có chút không đúng, không phải Phong Lang có vấn đề, mà là Phong Lang và Thiên Tàn có vấn đề, bọn hắn giống như quen biết nhau.
Nghĩ vậy, thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, nếu như thực sự là dạng này, vậy là có thể giải thích vì sao trận này đánh lâu như vậy, đột nhiên một kích liền phân ra thắng bại.
Vừa rồi Phong Lang dừng lại, rõ ràng là cố ý, nhường Thiên Tàn một kiếm làm trọng thương hắn.
Mà hiện tại, Thiên Tàn dẫn theo kiếm hướng lấy Phong Lang đi qua, lại đi rất chậm, rất hiển nhiên là không nguyện ý giết chết Phong Lang, cho nên mới cố ý kéo dài thời gian!
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, nắm đấm nắm chặt, giờ phút này nỗi lòng thập phần không yên tĩnh. Một người là trận thứ 91, một người là trận thứ 99, hai người thực lực đều rất mạnh, nhưng Thiên Tàn không thể nghi ngờ khoảng cách cơ hội bách thắng càng lúc càng gần.
Không thể không nói, Sinh Tử Đấu Trường thực sự là âm hiểm, có lẽ đã sớm biết rõ hai người có quan hệ, lúc này cố ý an bài như thế, để Phong Lang đến ngăn cản Thiên Tàn.
Phong Lang nằm trên mặt đất, trong miệng máu tươi cuồng phun, một kiếm kia cơ hồ đã mở cái bụng hắn, làm bị thương tạng phủ.
Bất quá, con ngươi hắn lại thập phần bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ kích động. Chỉ là hắn cố ý hiển lộ ra giận dữ cùng dữ tợn, dùng để mê hoặc con mắt người xem.
Đám người gào to, Phong Lang lần nữa đứng dậy, nhe răng trợn mắt hướng Thiên Tàn đi đến, mang sợi tóc bay múa trong hư không.
- Rống!
Phong Lang ngửa mặt lên trời hô, trong mắt lộ ra một cỗ kiên quyết, lần nữa hướng Thiên Tàn phóng tới.
Thân hình Thiên Tàn không ngừng né tránh, từ đầu đến cuối chưa ra kiếm nào!
Nhưng mà Phong Lang lại theo đuổi không bỏ, móng vuốt lăng lệ trên người Thiên Tàn lưu lại từng đạo vết rách, hai người đều là Chiến Vương đỉnh phong, thực lực cường hãn vô cùng.
Một trận chiến này thập phần đặc sắc, cũng khiến đám người nhiệt tình, huyết dịch đều cơ hồ sôi trào lên.
- Ai!
Tiêu Phàm thán một hơi, quay người hướng bên ngoài rời đi.
- Huynh đệ, còn chưa xem xong, làm sao rời đi nhanh như vậy?
Thanh niên áo trắng nhìn về phía Tiêu Phàm hỏi.
- Thắng bại đã định, còn nhìn cái gì.
Tiêu Phàm lắc đầu, không phải hắn không muốn bỏ qua một trận quyết đoán đặc sắc, chỉ là không muốn nhìn thấy hai người trong đó một người chết ở trên tay một người khác.
- Thắng bại đã định? Hiện tại Phong Lang áp chế hoàn toàn Thiên Tàn mà, chẳng lẽ Phong Lang muốn thắng? Ha ha, ta liền biết rõ Phong Lang thắng, may mà ta mua 5 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, huynh đệ, ánh mắt ngươi quả không sai.
Thanh niên áo trắng cười ha ha một tiếng, mảy may không phát hiện vô số ánh mắt cừu thị bên cạnh.
- Phong Lang thua.
Tiêu Phàm lắc đầu, để lại một câu nói trong đám người đi ra, dọc theo cửa ra rời Sinh Tử Đấu Trường.
Sau khi Tiêu Phàm đi, thời gian nửa chén trà nhỏ, Phong Lang nguyên bản một mực áp chế Thiên Tàn, đột nhiên thân thể run lên, bị một chuôi trường kiếm xuyên qua ngực, cánh tay hắn cách cổ họng Thiên Tàn chỉ cách một tấc.
Nhưng khoảng cách này, lại dường như trở thành vĩnh hằng, Phong Lang miệng phun máu tươi, gương mặt sau mặt nạ kia lộ ra một nụ cười.
Con ngươi Thiên Tàn mãnh liệt run rẩy, khẽ cắn môi, rút trường kiếm xuyên qua Phong Lang. Phong Lang hướng mặt đất rơi xuống, khóe miệng của hắn nhẹ nhàng động, tựa như lại nói ba chữ:
Phải sống sót!
Một trận chiến này, cuối cùng Thiên Tàn thắng, phần lớn người kích động gào thét, cũng có rất nhiều người thập phần cô đơn, nhưng càng nhiều là giận mắng.
Phong Lang chết không có ai nhớ kỹ, hôm nay qua đi sẽ có rất nhiều người quên, bởi vì Sinh Tử Đấu Trường mỗi ngày đều có người chết.
Khán giả cho tới bây giờ đều sẽ không quan tâm ai sống ai chết, bọn hắn chỉ quan tâm mình thắng hay thua, thắng tự nhiên cao hứng, thua tự nhiên giận mắng.
Rời Sinh Tử Đấu Trường, Tiêu Phàm tiến vào một cái hẻm nhỏ, lật tay một cáo, lòng bàn tay xuất hiện một cái mặt nạ màu đen, chính là cái mặt nạ Phúc bá tặng cho hắn.
Nhìn cái mặt nạ này, thần sắc Tiêu Phàm một trận phức tạp, chính mình có nên bước vào Sinh Tử Đấu Trường không?
- Sinh Tử Đấu Trường, cũng sẽ không bởi vì ta tham dự mà thay đổi điều gì. Huyết Yêu Nhiêu nói rất đúng, đại bộ phận đều là hung nhân, ác nhân. Thanh niên áo trắng kia cũng nói rất đúng, tham gia Sinh Tử Đấu, trừ những hung nhân, ác nhân kia, những người khác đều là tự nguyện.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn đem cái kia mặt nạ màu đen kia đeo lên mặt.
Sau một khắc, khí tức toàn thân Tiêu Phàm trong nháy mắt thay đổi. Hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng trường bào màu đen, buông choàng trên vai ra.
Kiểm ra lại cũng không phát hiện có sơ hở, Tiêu Phàm lần nữa hướng tới Sinh Tử Đấu Trường.
- Các hạ là muốn tham gia Sinh Tử Đấu sao?
Sinh Tử Đấu Trường một nữ thị giả linh động đáng yêu nhìn cách ăn mặc cuả Tiêu Phàm, vội vàng nghênh đón, mỗi ngày người đến tham gia Sinh Tử Đấu đều không ít, sẽ có người chuyên môn chiêu đãi.
Thấy Tiêu Phàm gật đầu, nữ thị giả mang Tiêu Phàm đi tới một gian trong đại sảnh, phóng tầm mắt nhìn tới, đều là một chút cách ăn mặc riêng biệt. Mang theo mặt nạ quỷ dị, hiển nhiên những người này đều là đến báo danh tham gia Sinh Tử Đấu.
- Ngài trước ngồi xuống, ta lập tức tới cho người tới đăng ký cho ngài.
Nữ thị giả chạy chậm rời đi, sau mười cái hô hấp lại chạy trở lại, trong tay có giấy và bút.
- Tiên sinh đúng không?
Nữ thị giả thử thăm dò nhìn Tiêu Phàm, muốn nhìn rõ nửa gương mặt bên trong mặt nạ kia, nhưng cuối cùng vẫn khiến nàng thất vọng.
Tiêu Phàm tiếp tục gật đầu, nữ thị giả đem tin tức ghi tạc trên tờ giấy kia, lại nói:
- Xin hỏi ngài tại Sinh Tử Đấu Trường chuẩn bị dùng tên gì? Cũng không ngại dùng tên thật.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, bất quá tưởng tượng cũng thoải mái. Tham gia Sinh Tử Đấu Trường không tất phải biết danh tự, bởi vì rất có thể sau một khắc liền chết trên chiến đài.
Tiêu Phàm không cần nghĩ ngợi, ngẩng đầu nhìn nữ thị giả, rất tùy ý nói:
- Liền gọi U Linh đi.
Thanh âm Tiêu Phàm có chút khàn khàn, việc này khiến trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc một trận. Mặt nạ này thật đúng là rất bất phàm, thậm chí ngay cả thanh âm đều thay đổi.
- Cái gì?
Nữ thị giả không nghe rõ Tiêu Phàm nói cái gì lần nữa hỏi..
- U Linh, tên của ta là U Linh!
Tiêu Phàm hết sức trịnh trọng nói.