Vô Thượng Sát Thần

Chương 1928: Chương 1928: Vô Tận Chiến Huyết




Lời nói của Đại trưởng lão vang vọng rất lâu trong đầu của Tiêu Phàm, đúng vậy, Thần Vô Tận nói nhiều như vậy, sao bản thân lại tin tưởng hết chứ?

Lỡ hắn lại là một Tiêu Thần Võ thì sao?

“Giữ vững bản tâm.” Giọng Thần Vô Tận vang lên, ngữ khí không cho phép phủ định, cũng không biện giải cho bản thân, giống như chẳng đáng biện giải.

Tiêu Phàm nghe vậy, không biết vì sao nơi sâu thẳm trong lòng lựa chọn tin tưởng Thần Vô Tận.

Chí ít cho đến bây giờ, Thần Vô Tận cũng không làm bất kỳ chuyện gì có lỗi với hắn. Cho dù hắn muốn đoạt xá bản thân, Tiêu Phàm cũng không sợ.

Trong Thần cung, cho dù Thần Vương thì lại thế nào. Một tàn niệm mà thôi, trải qua thời gian hàng vạn năm, dù mạnh thì có thể mạnh tới đâu?

Nếu quả thật như Đại trưởng lão nói, Thần Vô Tận vì đoạt xá mình, vậy vì sao hắn không muốn đoạt xá nữa?

Phải biết một khi bản thân trưởng thành, Thần Vô Tận muốn đoạt thân xá mình lần nữa thì phiền phức rồi.

Chẳng lẽ hắn còn có át chủ bài gì giữ trên người mình?

Nghĩ đến đây, trong đầu Tiêu Phàm lóe lên một suy nghĩ. Cuối cùng chỉ nghĩ đến Thí Thần, lửa Vô Tận, Tỏa Hồn châu với Vô Tận Chiến Điển.

Thí Thần sớm đã theo Tiêu Phàm. Tuy bây giờ lại sinh ra ý chí bản năng nhưng Tiêu Phàm tự tin có thể dễ dàng khống chế nó.

Mà lửa Vô Tận, luận uy lực xác thực không tệ nhưng nghĩ làm gì được Tiêu Phàm. Không phải Tiêu Phàm tự đại, Thần Vô Tận muốn dựa vào lửa Vô Tận đối phó hắn, căn bản không thể nào.

Về phần Tỏa Hồn châu, đến nay Tiêu Phàm cũng không biết cụ thể phẩm cấp gì. Đây là điều Tiêu Phàm khá lo lắng. Nếu như Tỏa Hồn châu mất đi khống chế, ngược lại đối phó bản thân, hắn cũng chưa chắc có thể khống chế được.

Về phần Vô Tận cCiến Điển, thứ này chính là thứ đến cả Thần Vô Tận cũng không thể làm gì nó. Hắn dĩ nhiên cũng không thể dùng Vô Tận Chiến Điển để đối phó bản thân.

“Như vậy, chỉ có Tỏa Hồn châu rồi.” Tiêu Phàm cân nhắc trong lòng nói.

“Ha ha, Thần Vô Tận, ngươi không phải là đang tìm thân thể thích hợp với ngươi nhất sao? Có gì không thể nói, sợ ta để bí mật của ngươi bại lộ sao?” Đại trưởng lão giống như nói trúng xương sườn của Thần Vô Tận, bắt đầu không kiêng nể gì mà trào phúng.

Dù sao hắn không thể sống nữa. Nếu như có thể phá hoại kế hoạch của Thần Vô Tận, vậy cũng là chấm dứt một điểm đáng tiếc.

“Bổn vương làm việc chính đáng, đứng đắn. Có gì sợ bại lộ?” Giọng điệu Thần Vô Tận vô cùng bình đạm, căn bản không lay động.

Sau đó hắn lại nhìn Tiêu Phàm nói: “Tiêu Phàm, vi sư lại có chút tư tâm nhưng tuyệt đối không nhắm vào ngươi. Nếu như có một ngày, ngươi có thể đạt đến cảnh giới đỉnh phong của vi sư. Ngươi tự nhiên sẽ biết.”

“Được.” Tiêu Phàm truyền ra một ý niệm.

Chỉ cần có thể đạt tới Thần Vương cảnh, Tiêu Phàm cũng không sợ Thần Vô Tận lại nhắm vào hắn nữa.

Có lẽ Thần Vô Tận đang gạt hắn nhưng Tiêu Phàm tin, cảm giác của Thí Thần sẽ không gạt hắn.

Hắn biết Thần Vô Tận chắc chắn giấu một bí mật lớn nhưng bí mật này hắn sẽ không nói với bất kỳ ai. Chỉ có thể đến thời cơ thích đáng mới để Tiêu Phàm biết.

“Vô Tận Chiến Điển, vi sư chỉ giúp ngươi mở ra tam trùng đầu tiên. Phía sau cần bản thân ngươi tự mở ra.” Giọng Thần Vô Tận tiếp tục vang lên trong đầu Tiêu Phàm.

Toàn bộ Tiêu Phàm nghe trong đầu, hắn luôn cảm thấy Thần Vô Tận giống như đang dặn dò di ngôn. Điều này khiến sự tin tưởng Thần Vô Tận phát từ trong lòng hắn.

Lúc này, Thần Vô Tận tiếp tục nói: “Nếu như tương lai có một ngày, ngươi đến được Thái Cổ thần giới, tuyệt đối không thể bại lộ sự tồn tại của Vô Tận Chiến Điển. Một khi bại lộ, rất nhiều người muốn mạng của ngươi.

Ngươi có thể cho rằng vi sư đang lợi dụng ngươi, bởi vì ta cũng thực sự đang lợi dụng ngươi nhưng nếu như ngươi muốn trở thành cường giả chân chính, điều này đối với ngươi có lợi mà không hại!”

“Sư tôn yên tâm, mối thù của người, để con báo.” Tiêu Phàm vô cùng nghiêm túc nói.

“Ha ha, cả đời này của Thần Vô Tận ta gặp người không tốt nhưng có câu nói này của con là đủ rồi.” Thần Vô Tận đột nhiên cười ha ha: “Nhưng đồ nhi ngoan, ngươi cũng quá xem thường sư tôn của ngươi rồi. Thù của vi sư, vi sư sẽ tự mình báo. Cho dù chết, vi sư cũng có thể báo!”

Nói đến đây, Thần Vô Tận lại ngừng một lát: “Chuyện ta cần ngươi giúp, trừ phi ngươi đạt đến cảnh giới như vậy, bằng không nói quá nhiều cũng không có ý nghĩa!”

Tiếng nói rơi xuống, tàn niệm của Thần Vô Tận đột nhiên mở ra mấy thủ ấn, tiếp sau đó, ngọn lửa phía trên huyết quan càng hung mãnh hơn.

“Đồ nhi ngoan, ngươi đừng khiến vi sư thất vọng. Ta cược mọi thứ trên người ngươi! Ta dùng hồn của ta luyện Vô Tận Chiến Huyết!”

Đột nhiên, bản thân Thần Vô Tận cũng bắt đầu bùng cháy. Một ngọn lửa cuồng bạo xông đến bốn phương tám phía, trong hư không chỉ có một giọng nói vang lên.

“Thần Vô Tận, ngươi là kẻ điên, kẻ điên!” Giọng gào thét của Đại trưởng lão truyền đến, sau đó chôn vùi xuống dưới hoàn toàn.

Ngay sau đó, hồn lực cuồn cuộn từ trong huyết quan tuôn trào mãnh liệt mà ra, Thần huyết trong huyết trì cũng sục sôi.

Tiêu Phàm cũng không ngờ Thần Vô Tận tự nhiên dùng tàn niệm của mình để đảm nhiệm linh hỏa, nung lực huyết mạch của mình.

Dựa vào điểm này, trong lòng Tiêu Phàm lại tín phục không ít đối với Thần Vô Tận. Dùng sinh mệnh trợ giúp người của mình như vậy lại có gì đáng hoài nghi nữa?

Chính như thần vô tận nói, có lẽ hắn có tư tâm nhưng tư tâm này không phải nhắm vào Tiêu Phàm hắn, vậy là đủ rồi.

“A...” Đột nhiên, Tiêu Phàm ngẩng mặt gào thét, giọng xé tim phanh phổi vang vọng trong vùng không gian này.

Hai khối linh hồn đốt luyện, tốc độ huyết mạch tôi luyện của Tiêu Phàm tăng nhanh hơn mấy lần. Thần huyết trong huyết trì giảm bớt đi với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy sức mạnh của mình đang mau chóng tăng lên. Thân thể cũng cảm thấy sắp nổ tung.

Nếu như không phải có có hòn đá màu trắng tản phát ra sức mạnh nhẹ nhàng, ước chừng Tiêu Phàm sớm đã tự bạo mà vong. Đây cũng là nguyên nhân Thần Vô Tận quá đề cao Tiêu Phàm.

Thấy dáng vẻ dửng dưng tự nhiên trước đây của Tiêu Phàm, Thần Vô Tận còn tưởng Tiêu Phàm có thể dựa vào bản thân chịu được sự tôi luyện của một trăm loại rèn luyện Thần huyết này.

Nếu như Thần Vô Tận biết khắp thiên hạ không có ai có thể tiếp nhận được sức mạnh của một trăm loại rèn luyện Thần huyết, có lẽ hắn sẽ không điên cuồng như vậy.

Đương nhiên, nếu như không phải sự điên cuồng của Thần Vô Tận, cũng sẽ không đào tạo Tiêu Phàm khiến Thái Cổ thần giới đều rung động, nhưng đây là việc về sau hãy nói.

Theo một trăm loại rèn luyện Thần huyết tiến vào trong người Tiêu Phàm, trong kinh mạch của Tiêu Phàm lại phát ra một trận tiếng gào thét. Sóng khí dâng trào từ từ xung kích xung quanh.

Sau lưng Tiêu Phàm lại hiện lên một bóng hình màu đen mơ hồ. Bóng hình màu đen bá đạo và tùy tiện vô cùng. Khoảnh khắc nó xuất hiện đó, khoảng không gian này cũng cuồng bạo hoàn toàn.

“Thần...”

Trong hư không truyền ra từng âm tiết cổ xưa, Tiêu Phàm bắt lấy không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy một tiếng. Sau đó giọng nói ấy từ từ biến mất.

Ma ảnh màu đen dường như đến từ man hoang cổ giới, tràn đầy sức mạnh cuồng bạo vô cùng. Đến cả thiên địa này cũng không chịu được uy áp của hắn.

So sánh với ma ảnh Tu La trước đây, ma ảnh màu đen này trông đáng sợ hơn.

Nếu để một vài lão quái vật nào đó của Tu La tộc nhìn thấy, ước chừng sẽ chấn động không thôi, thậm chí sẽ tức khắc quỳ bái.

Sau mấy hơi thở, ma ảnh màu đen từ từ biến mất, hóa thành một khối sương mù tiến vào trong người Tiêu Phàm.

Ầm!

Trong người Tiêu Phàm truyền đến từng tiếng nổ vang, bỗng nhiêu, quanh người Tiêu Phàm sinh ra một vòng xoáy rất lớn. Thần huyết trong huyết trì với một chút hồn hỏa thừa lại, toàn bộ tuôn vào trong người Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm đau đến nhe răng trợn mắt, sắc mặt ửng đỏ, gân xanh trên tràn nổi lên. Sau đó cũng không chịu được nữa, trực tiếp ngã xuống đất không dậy được, hoàn toàn ngất đi.

Giờ phút này, Vô Tận Chiến Điển trong Thần cung của Tiêu Phàm đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng mãnh liệt, từng tiếng xa vời vang vọng trong Thần cung: “Luyện Vô Tận chiến huyết, đúc Vô Thượng Tu La!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.