Vô Thượng Sát Thần

Chương 1770: Chương 1770: Vu Khống




Tiêu Phàm đưa Kiếm La và Võ Nhược Phong thoái lui đến đỉnh một ngọn núi, nhìn về phía xa, Võ Nhược Phong còn muốn nói điều gì, lại bị Tiêu Phàm ngắt lời: “Ngươi có nói nữa cũng vô dụng.”

“Nhưng...” Võ Nhược Phong vẫn có chút không cam lòng.

Bọn họ rõ ràng làm theo yêu cầu của Nhạc Nhất Sơn, đến giúp đỡ chúng, bây giờ lại bị Nhạc Thạch, cha của Nhạc Nhất Sơn hiểu lầm, trong lòng của hắn cảm giác vô cùng khó chịu, tựa như còn khó chịu hơn là ăn chuột chết.

Không đợi Võ Nhược Phong nói xong, Tiêu Phàm ngắt lời, nói: “Tu La điện bị hiểu lầm trên vạn năm, thì đã sao?”

Võ Nhược Phong không phản bác được, khoảng thời gian gần đây, hắn cũng phát hiện chuyện có chút không đúng, dù là hắn vô cùng trung thành với Chiến Thần điện, nhưng cuối cùng lại ở cùng Tiêu Phàm, cũng cảm thấy Tu La điện với sự tưởng tượng của mình có khác biệt rất lớn.

Chí ít Tu La điện chủ trong truyền thuyết không phải vô tình như vậy, một người chỉ biết giết chóc.

Hắn không biết người của Chiến Hồn đại lục có phải thật là đang hiểu lầm Tu La điện hay không, nhưng hiện tại xem ra, Tu La điện cũng không có ghê tởm như lời Chiến Thần điện nói.

Trong lòng Võ Nhược Phong bắt đầu trầm tư, chính hắn vừa mới bị một người không liên can hiểu lầm, trong lòng cũng cảm giác uất ức vô cùng, hận không thể lập tức chứng minh trong sạch.

Nếu như Tu La điện thật sự bị oan uổng một vạn năm, vậy cái phần buồn khổ này biết kể với ai?

Tiêu Phàm lẳng lặng nhìn, không để ý đến Võ Nhược Phong, nếu nói quá nhiều thì trong lòng Võ Nhược Phong ngược lại sẽ thấy phản cảm, chỉ có chính hắn dùng tâm để lĩnh hội, dùng con mắt để xem, mới có thể biết trước kia mình buồn cười thế nào.

Đương nhiên, Tiêu Phàm không phải là vì để Võ Nhược Phong chứng minh bản thân buồn cười, hắn chỉ muốn nói cho Võ Nhược Phong một sự thật, Chiến Thần điện cũng không phải là cao thượng như vậy, mà Tu La điện cũng không phải ghê tởm như thế.

“Cha, những người kia không phải bọn họ mang tới.” Nhạc Nhất Sơn vội vàng thay mấy người Tiêu Phàm giải thích, hắn còn muốn Tiêu Phàm có thể giúp Nhạc Nhân tộc bọn chúng rời khỏi nơi đây nữa.

Có điều Nhạc Thạch hiểu lầm hắn như vậy cũng có thể lý giải, bọn họ vừa lúc đến đây, phía sau liền có người Thương Sinh thần quốc theo sau.

“Hừ, xử trí ngươi sau!” Nhạc Thạch hừ lạnh một tiếng, sau đó căm tức nhìn mấy người Tiêu Phàm, trong đồng tử lạnh lẽo kia phun ra hỏa diễm, nghĩ là biết sự phẫn nộ của hắn trong thời khắc này.

“Đa tạ ba vị thay chúng ta dẫn đường.”

Cũng tại lúc này, một giọng nói đối diện vang lên, nhìn thấy một thanh niên áo bào đen đứng trên đầu một con thiên nhãn Ma Lang, ngạo nghễ nhìn ba người Tiêu Phàm.

Thanh niên áo bào đen dáng người cao, mi tâm có một viên ngọc thạch màu đen, nhìn qua thấy dị thường tà ma, khí thế trên người hắn bá đạo vô cùng.

Nghe những lời này, Nhạc Thạch và Nhạc Nhân tộc càng phẫn nộ tới cực điểm, bọn chúng có lẽ hiểu lầm mấy người Tiêu Phàm, nhưng người của Thương Sinh thần quốc chẳng lẽ còn vu khống bọn họ sao?

Lúc này, ngay cả Nhạc Nhất Sơn cũng nắm không rõ, hắn biết thân phận thanh niên áo bào đen, địa vị cũng không kém bao nhiêu so với Tiếu Thiên Hoàng trước đó, điều hắn nói ra hẳn không phải là giả.

“Ngươi muốn vu khống cho chúng ta?” Võ Nhược Phong phẫn nộ nhìn thanh niên áo bào đen, sát khí nặng nề nói.

Bị Nhạc Thạch hiểu lầm thì cũng bỏ đi, bây giờ lại còn bị thanh niên áo bào đen vu khống, bọn họ thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Tiêu Phàm đứng ở một bên, nhìn Võ Nhược Phong một cách cổ quái, tên này có vẻ như rất quan tâm đến ấn tượng của mình trong lòng người khác, đám người này rõ ràng muốn vu oan, tranh chấp cùng bọn chúng thì có ý nghĩa gì chứ?

Hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía thanh niên áo bào đen kia, híp híp hai mắt, nói: “Bát vương tử của Thương Sinh thần quốc, Tiếu Thiên Tà?”

Đây là tin tức mà Tiêu Phàm tìm được từ trong trí nhớ của thất biến chiến thần kia, thanh niên áo bào đen tên là Tiếu Thiên Tà, chính là một trong những vương tử mạnh nhất Thương Sinh thần quốc.

Còn nữa, nghe đồn hắn không chỉ là thiên phú hơn người, mà trí tuệ còn rất siêu phàm.

Điểm này, Tiêu Phàm dựa vào cái câu nói vừa rồi của hắn liền có thể hại mình đã có thể vừa nhìn ra vài phần rồi.

Trong lòng Tiêu Phàm, Tiếu Thiên Tà này so với Tiếu Thiên Hoàng ngang tàng hống hách kia khó đối phó hơn nhiều.

“Ba vị yên tâm, các ngươi vì Thương Sinh thần quốc ta cống hiến, nhất định sẽ không thiệt thòi đâu.” Vẻ mặt Tiếu Thiên Tà lạnh nhạt, mang vẻ tươi cười, tựa như một vị học giả thông tuệ, nhìn về phía Tiêu Phàm bọn họ với ánh mắt tán thưởng.

Nhìn thấy nụ cười kia, nghe được giọng nói kia, Tiêu Phàm suýt nữa tin mình cố ý thay bọn chúng dẫn đường.

“Các ngươi theo chúng ta hai ngày trời, cũng mệt rồi chứ.” Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói.

Thật ra tại thời khắc hắn đáp ứng thỉnh cầu của Nhạc Nhất Sơn, đã cảm giác được có người âm thầm theo dõi.

Hơn nữa lần này vì vây giết Nhạc Nhân tộc mà đặc biệt tổ chức một đại hội đi săn, tiến vào dãy cổ núi không chỉ có Tiếu Thiên Hoàng công chúa, còn có các vương tử và công chúa khác, những tin tức này cũng là Tiêu Phàm từ trong trí nhớ của thất biến Chiến Thần kia lấy được.

Vốn dĩ Tiêu Phàm muốn loại bỏ những người này là không khó, chỉ là Tiêu Phàm biết, muốn để Nhạc Nhân tộc tin tưởng mình cũng không dễ dàng, may mà để bọn họ đi theo.

Trong nhận định của Tiêu Phàm, muốn chứng minh mình cùng Thương Sinh thần quốc không có quan hệ, có lẽ phải dựa vào những người này.

Có điều vượt qua dự kiến của Tiêu Phàm chính là đi theo mình lại có một người là một trong những vương tử mạnh nhất Thương Sinh thần quốc, Tiêu Phàm vậy mà phát hiện mình có chút nhìn không thấu người này.

“Tiêu Phàm, ngươi thực sự là...” Giọng nói Nhạc Nhất Sơn biến đổi, kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm nói: “Nhưng ngươi rõ ràng giết chết Sinh Tử Nhị Lão và một Chiến Thần cảnh đỉnh phong của Tiếu Thiên Hoàng nữa mà.”

“Đồ đần, chẳng lẽ bọn họ không thể cùng diễn một vở kịch cho ngươi xem sao?” Nhạc Thạch nổi giận mắng, nếu như không phải Nhạc Nhất Sơn là con của hắn, hắn đoán chừng đã trực tiếp một đấm đánh bay rồi.

Nhạc Nhất Sơn ngột ngạt vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiêu Phàm, lúc này một người phía sau Nhạc Thạch lại nói: “Thiếu tộc trưởng, đoán chừng hắn không phải tên là Tiêu Phàm, mà là Tiếu Phàm, cũng là người của Thương Sinh thần quốc!”

“Hả!” Tiêu Phàm suýt nữa phun ra một ngụm máu, mình còn bắt buộc phải đổi tên sao?

Có điều lời của Nhạc Nhất Sơn rơi vào trong tai Tiếu Thiên Tà lại khiến hắn cảm thấy vô cùng chói tai, nụ cười trên mặt hắn trong nháy mắt ngưng kết lại, con ngươi băng lãnh nhìn Tiêu Phàm nói: “Ngươi giết Sinh Tử Nhị Lão?”

“Giết rồi.” Tiêu Phàm rất chăm chú gật đầu, vẻ mặt này với Quan Tiểu Thất có chút tương tự, tựa như hắn làm một việc hết sức bình thường.

Tiếu Thiên Tà híp híp hai mắt, sát quang trong mắt không mảy may che dấu, hắn có thể cảm giác được sự coi thường trong mắt Tiêu Phàm.

Hắn cũng dám coi thường mình? Hay hắn căn bản không biết mình là ai?

Thế nhưng hắn rõ ràng vừa mới gọi ra tên của mình, chí ít hắn chỉ biết ta, biết rõ là Tiếu Thiên Tà ta, còn dám coi thường?

“Giết Sinh Tử Nhị Lão kia một chút hứng thú cũng không có, vốn dĩ ta còn định nhân tiện giải quyết luôn cái gì Tiếu Thiên Hoàng kia, đáng tiếc là vẫn để ả ta chạy trốn, chỉ lấy được thứ này.” Tiêu Phàm lại thở dài một hơi, tựa như đang cùng một lão bằng hữu nói chuyện.

Lời vừa dứt, trong tay hắn xuất hiện một cây trường tiên màu đen, trường tiên không phải vật của hắn, chính là roi thần trong tay của Tiếu Thiên Hoàng dùng gân rồng luyện chế.

Tiếu Thiên Hoàng được một cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong mang đi, đáng tiếc lúc ấy roi thần trong tay Tiêu Phàm, cũng bị Tiêu Phàm đoạt lấy.

Tiếu Thiên Tà hiển nhiên liếc mắt là nhìn ra ngay roi thần trong tay Tiêu Phàm, đây chính là binh khí của muội muội hắn, đã rơi vào trong tay Tiêu Phàm.

Chỉ một thoáng, sát ý lạnh như băng từ trên thân Tiếu Thiên Tà tràn ra.

Võ Nhược Phong nhìn thấy màn này lại cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, hắn phát hiện đôi khi giải thích căn bản không có bất cứ ý nghĩa gì, còn không bằng dùng hành động thực tế chứng minh.

Tiêu Phàm chỉ dùng vài lời nói không đau không ngứa, đã tựa như kim đâm vào trái tim của đối phương, vô cùng khó chịu.

Cái roi thần này dù sao cũng là binh khí bất ly thân của Tiếu Thiên Hoàng, bây giờ xuất hiện trên thân của Tiêu Phàm, ngoại trừ cướp đoạt lại thì không có khả năng nào khác nữa.

Dám cướp đồ vật của Tiếu Thiên Hoàng, làm sao có thể là người của Thương Sinh thần quốc?

“Đây là Thiên Long Chi Vũ của Tiếu Thiên Hoàng!” Nhạc Thạch đột nhiên nhìn chằm chằm vào roi thần trong tay Tiêu Phàm, hết sức kinh ngạc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.