Vô Thượng Sát Thần

Chương 837: Chương 837: Xông Phá Huyền Âm Tuyệt Mạch




Tiêu Phàm vừa giết Ngô Thánh Tri, nơi xa vừa vặn có mấy đạo thân ảnh nghe tiếng chạy tới, bọn hắn nhìn thấy một màn này, tất cả đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngô Thánh Tri là Chiến Đế đỉnh phong lại bị Tiêu Phàm giết chết?

Đây cũng quá không chân thực, bọn hắn cùng xuống chỉ là muốn nhìn Ngô Thánh Tri tra tấn Tiêu Phàm như thế nào, nào sẽ nghĩ đến, chết lại là Ngô Thánh Tri!

Chẳng lẽ Tiêu Phàm có thủ đoạn không muốn người nhận ra, cố ý dẫn dắt Ngô Thánh Tri rời đi để giết chết hắn?

Nghĩ vậy, rất nhiều người nuốt nước miếng, trong lòng âm thầm thề, về sau tuyệt đối không thể đắc tội sát tinh này.

Liền Chiến Đế đỉnh phong đều bị hắn giết chết, Chiến Thánh cảnh trở xuống còn có mấy người là đối thủ của hắn?

Bọn hắn không biết là Vân Khê liều chết một kích trọng thương Ngô Thánh Tri mới cho Tiêu Phàm cơ hội, hơn nữa Tiêu Phàm cũng bởi vì phẫn nộ mới đột nhiên nghĩ ra phương pháp tạm thời ngăn cản Thiên Địa Chi Lực.

Có thể chém giết Ngô Thánh Tri cũng không phải chân chính thực lực Tiêu Phàm, bởi vì khi đó Ngô Thánh Tri đã không ở đỉnh phong.

- Lão Tam, nhanh tới, Vân Khê hắn!

Bàn Tử kêu to.

Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, lần nữa một chỉ điểm ra, thi thể Ngô Thánh Tri đột nhiên bị Vô Tận Kiếm Khí giảo vỡ nát, hóa thành một trận huyết vụ liền theo gió tan biến.

Ngay sau đó, thân hình Tiêu Phàm lóe lên, trong nháy mắt xuất hiện ở bên người Vân Khê, Tiêu Phàm nắm lấy cánh tay Vân Khê, Hồn Lực bàng bạc lan tràn ra, tràn vào thể nội Vân Khê.

Nhưng mà, mặc cho Hồn Lực tràn vào, sắc mặt Vân Khê cũng không có chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt Tiêu Phàm cũng âm trầm.

- Công tử!

Vân Khê đột nhiên nắm lấy cánh tay Tiêu Phàm, lắc lắc đầu nói:

- Không cần phải để ý đến ta, ta biết tình huống của ta, Vân Khê chỉ cầu ngươi một việc!

Tiêu Phàm cau mày, hắn như thế nào không biết Vân Khê yêu cầu hắn là sự tình gì, có thể làm cho Vân Khê trước khi chết còn quan tâm, cũng chỉ có Vân Phán Nhi.

Vân Phán Nhi là một trong Tam Đại Tuyệt Mạch Huyền Âm Tuyệt Mạch, Tiêu Phàm căn bản nghĩ không ra biện pháp giải cứu nàng, thế nào đáp ứng hắn đâu?

Coi như đáp ứng hắn, lại cùng lừa gạt hắn có gì khác biệt?

- Thật xin lỗi, yêu cầu của ngươi ta đáp ứng không được.

Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.

- Tam Ca!

Quan Tiểu Thất có chút không đành lòng, Vân Khê dù sao cũng là bởi vì cứu Tiêu Phàm mà thụ thương, nếu như ngay cả nguyện vọng trước di trung đều không đáp ứng, vậy quá mức tàn nhẫn rồi.

Bàn Tử cũng gật đầu, Tiêu Phàm há miệng muốn nói, đột nhiên một đạo khẽ kêu từ đằng xa truyền đến.

- Ca ca!

Người chưa đến, thanh âm tới trước, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy Long Vũ mang theo Vân Phán Nhi đạp không mà tới, chậm rãi rơi vào cách đó không xa.

Vừa mới rơi xuống đất, Vân Phán Nhi lập tức nhào tới, nhìn Vân Khê ngực bị xuyên thủng, toàn thân máu me đầm đìa, cơ hồ chỉ còn lại một hơi, nước mắt cũng nhịn không được nữa rơi xuống.

Ngay sau đó, một cỗ sát khí đáng sợ từ trên người Vân Phán Nhi tràn ngập ra, nhiệt độ bốn phía bỗng nhiên hạ thấp rất nhiều độ, mặt đất càng là kết một tầng băng sương hơi mỏng.

Nhìn thấy một màn này, Bàn Tử, Long Vũ cùng Quan Tiểu Thất mấy người tất cả đều trợn to hai mắt, lộ ra vẻ khó tin.

Vân Phán Nhi rõ ràng tu vi đều không có, vì sao lại tản ra sát ý đáng sợ như thế?

Sát ý lạnh lẽo này dù là Chiến Đế cảnh cũng không gì hơn cái này, đoán chừng Chiến Hoàng cảnh ở trước mặt đều tiếp nhận không được.

Chỉ có Tiêu Phàm coi như bình tĩnh, bởi vì hắn trước đó liền thấy qua sát khí nội liễm trên người Vân Phán Nhi, chỉ là hiện tại bởi vì Vân Khê sắp chết, sát khí Vân Phán Nhi mới hoàn toàn phóng xuất ra.

- Chờ đã!

Trong lòng Tiêu Phàm đột nhiên trầm xuống, tựa như trong nháy mắt nghĩ đến cái gì, nghẹo đầu, thầm nghĩ trong lòng:

- Huyền Âm Tuyệt Mạch chính bởi vì thể nội âm dương nhị khí không cách nào đánh vỡ cân bằng, giống như một đầm nước đọng, cho nên mới không cách nào cứu chữa, nếu như có cơ hội đánh vỡ cân bằng Âm Dương thì sao?

Thế gian vạn vật đều sẽ có lưu một chút hi vọng sống, Tam Đại Tuyệt Mạch cũng phải như vậy mới đúng, chỉ cần một chút hi vọng sống rất khó nắm chắc hoặc có lẽ là cần cơ duyên.

Vân Phán Nhi không có bất kỳ tu vi, cơ duyên tự nhiên đối với nàng vô dụng, nhưng nàng đối với huynh trưởng Vân Khê yêu mến lại vượt qua tất cả.

Nếu như Vân Khê chết thật, cỗ sát ý ngập trời trong thể nội Vân Phán Nhi phải chăng có thể hoàn toàn bộc phát ra?

Một khi bộc phát, lại có thể xông phá Huyền Âm Tuyệt Mạch hay không?

- Vân Khê, ngươi cứ yên tâm đi, thù Ngô gia ta sẽ thay ngươi báo.

Quan Tiểu Thất đột nhiên mở miệng nói.

- Không diệt Ngô gia, thề không làm người!

Bàn Tử cũng nghiến răng nghiến lợi.

- Vân Khê, ngươi còn có di ngôn gì, mau chóng nói đi.

Tiêu Phàm đột nhiên lấy ra một cây kim châm đánh vào bên trong đỉnh đầu Vân Khê, trong giọng nói lại không có bất kỳ cái gì đau thương.

Nghe được Tiêu Phàm nói, Quan Tiểu Thất cùng Bàn Tử lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn mặc dù biết rõ cơ hội Vân Khê sống sót rất xa vời, nhưng Tiêu Phàm lời nói cũng quá trực tiếp.

- Các ngươi đều ở đây nói bậy, ca ca sẽ không chết, hắn sẽ không chết!

Vân Phán Nhi đầu như là trống lúc lắc lắc lư, hai mắt đỏ bừng, trên người sát khí càng ngày càng lạnh liệt.

- Phán Nhi, hảo hảo sống sót, ta tin tưởng công tử sẽ tìm ra biện pháp giải cứu ngươi.

Sắc mặt Vân Khê trắng bệch, hữu khí vô lực nói.

- Không được, ngươi không thể chết, ca ca, ngươi sẽ không chết.

Nước mắt Vân Phán Nhi nóng hổi mà trong suốt không ngừng rơi xuống, sắc mặt tái nhợt vô cùng, sát khí càng ngày càng đậm hơn.

Cảm nhận được cỗ sát ý bàng bạc trên người nàng, tu sĩ bốn phía không ai không chấn kinh, cho dù là sát ý trên người Sát Đế, bọn hắn cũng chưa từng cảm thụ qua đáng sợ như thế.

Hồn Lực Tiêu Phàm chú ý đến biến hóa trên người Vân Phán Nhi, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được thể nội Vân Phán Nhi có một cỗ lực lượng bạo động, tựa như muốn tránh thoát một loại lực lượng trói buộc nào đó.

- Tiêu đại ca, ngươi không phải Luyện Dược Sư sao? Ngươi có thể cứu ca ca đúng hay không?

Vân Phán Nhi nhìn về phía Tiêu Phàm, tựa như bắt lấy hy vọng cuối cùng.

- Hồn Hải phá toái, Chiến Hồn bị hao tổn, tha thứ ta bất lực!

Tiêu Phàm lắc đầu, thần sắc khó coi vô cùng:

- Xin lỗi, Vân huynh là vì ta mà chết.

- Ta đây còn chưa có chết mà, chẳng lẽ ngươi ước gì ta chết sao?

Vân Khê trong lòng kêu to, nhưng hắn phát hiện, vô luận hắn cố gắng như thế nào cũng nói không lên lời.

Hắn chỉ cảm thấy ngực một trận khó chịu, Ý Thức cũng trở nên nặng nề, sau đó ngã đầu uốn éo, liền triệt để không có âm thanh.

Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, làm sao hôm nay Tiêu Phàm nói chuyện cảm giác thành một người khác.

Hơn nữa, Hồn Hải phá toái cùng Chiến Hồn bị hao tổn, không phải Tiêu Phàm ngươi thập phần am hiểu vấn đề sao? Vân Khê vì ngươi mà chết, ngươi làm sao lại không xuất thủ cứu hắn đâu?

Hai người trong lòng mặc dù không biết ý tứ Tiêu Phàm, nhưng vẫn tin tưởng Tiêu Phàm làm người, coi như không cứu Vân Khê, cũng tuyệt đối sẽ không hại hắn.

Khi thấy Vân Khê trên người không có bất kỳ sinh cơ, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất đồng thời biến sắc.

- Ca ca!

Cũng đúng lúc này, Vân Phán Nhi thê lương kêu to, sát ý trên người nở rộ đạt tới một điểm tới hạn đáng sợ, chung quanh mấy chục trượng khắp nơi sương lạnh.

Ngay lúc đó, thể nội Vân Phán Nhi truyền ra một trận tiếng oanh minh, thiên địa linh khí cuồn cuộn mà vào, tràn vào thể nội Vân Phán Nhi, Vân Phán Nhi khí thế lấy tốc độ đáng sợ leo lên.

- Huyền Âm Tuyệt Mạch phá vỡ?

Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn Vân Phán Nhi, kém chút kinh hô ra, trong mắt đều là vẻ khó tin.

MinhLâm - Lục Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.