Vô Thượng Thần Đế

Chương 106: Chương 106: Ba Cước Tiểu Đỉnh




- Khặc khặc... Võ kỹ cũng không bình thường!

Cười hắc hắc, hai tay lục y nhân thành trảo, trảo ấn tung ra, thùng thùng hai tiếng, đánh thẳng về phía Mục Vân.

- Chém giết ngươi, ta xem hư ảnh kia tự xử như thế nào!

- Nằm mơ! Toái Ấn!

Quát khẽ một tiếng, tay trái Mục Vân đột nhiên đánh ra, ba đạo Toái Ấn xếp theo hình tam giác, che ở trước người, Thanh Khuyết Kiếm trong tay càng đâm vào giữa hình tam giác, công phòng nhất thể.

Phanh phanh...

Hai tiếng nổ vang lên, lục y nhân không có chút khó khăn nào đánh tan Toái Ấn trước người Mục Vân.

- Hắc hắc, dù sao mới là cảnh giới nhục thân bát trọng mà thôi!

Cười dữ tợn một tiếng, lục y nhân trong nháy mắt phá vỡ phòng ngự của Mục Vân, trong lòng lập tức đắc ý không thôi.

Chỉ là sau một khắc, một khí tức lạnh lẽo đột nhiên từ phía sau lưng truyền đến, đó là một loại trực giác hình thành sau nhiều năm du tẩu bên bờ sinh tử.

Lục y nhân không nói hai lời, bỏ xuống Mục Vân, đấm ra một quyền phía sau lưng.

Võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh thập trọng, mở mười đại huyệt khiếu trong cơ thể, mỗi một huyệt khiếu đều phân tán tại bộ vị khác biệt trên thân thể.

Mà võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng mở chính là hợp cốc huyệt ở hổ khẩu hai tay, khiến cho hai tay tràn ngập chân nguyên, lực lượng đột nhiên tăng lên không chỉ gấp mười lần.

Lục y nhân trở tay đấm ra một quyền, lực lượng kinh khủng, đùng một tiếng, quanh quẩn trong toàn bộ sơn động, kéo dài không thôi.

Tí tách...

Trong sơn động Yên tĩnh, tiếng vang rơi xuống, âm thanh tí tách không ngừng vang lên.

- Hô hô...

Lục y nhân không ngừng thở hổn hển, hình như cực kì phẫn nộ, xoay người nhìn Mục Vân, trong đôi mắt như muốn phun ra lửa.

- Ngươi... Thật để ta giận!

- Dừng!

Nhìn thấy bàn tay lục y nhân chỉ còn một nửa, Mục Vân cắt một tiếng.

Hắn hiểu được, mặc dù lục y nhân là Linh Huyệt cảnh nhất trọng, thế nhưng là người của Lục Ảnh huyết tông, từ trước đến nay là dùng luyện chế Huyết Thi làm trọng điểm, đối với tôi luyện thân thể cũng không phải rất để ý.

Chỉ là dần dần, theo bàn tay lục y nhân chậm rãi tái hợp với cánh tay, sắc mặt Mục Vân nhất thời thay đổi.

- Con mẹ nó, cái này cũng được sao?

Mục Vân cũng không nhớ kỹ, Lục Ảnh huyết điện còn có trò này, chẳng lẽ là sau naỳ người của Lục Ảnh huyết tông tự mình sáng tạo?

- Đây là thân ngoại hóa thân của Lục Ảnh huyết tông ta, dùng bộ thi thể mình hài lòng để thi triển, ngươi chặt đứt một tay của ta, hư hóa thân của ta, hôm nay ta sẽ nghiễn thịt ngươi!

- Thân ngoại hóa thân?

Mục Vân còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, lục y nhân kia đã vọt lên.

Chỉ là lần này, móng tay trên hai bàn tay của lục y nhân, như cỏ dại điên cuồng mọc lên, trong chớp mắt dài đến dài hơn một mét.

Mặt ngoài móng tay màu xám trắng, thế nhưng là giới lại là nhìn mỏng như cánh ve, mà lại mang theo chút răng cưa.

- Nhận lấy cái chết đi!

Một trảo năm ngón tay như liêm đao hướng về phía đầu của Mục Vân, đâm rách không khí truyền đến răng rắc tiếng tạch tạch để Mục Vân cảm thấy trên dưới cả người trào lên một trận hàn phong.

- Di Thiên Ấn!

Lật bàn tay một cái, hai tay Mục Vân đánh ra hai đạo ấn ký.

Âm thanh đinh đinh vang lên, hai Di Thiên Ấn va chạm với móng tay trên ngón tay của lục y nhân, đinh đinh rung động, bị bóng người lục y nhân đón đỡ một lát.

Lại một lần nữa, Mục Vân lại vung ra một kiếm.

- Bổ Phong Chi Kiếm!

Một kiếm ra, trong toàn bộ sơn động, lúc đầu bình tĩnh không có chút nào gợn sóng lại tại sau khi Mục Vân vung ra một kiếm, thần hồn nát thần tính, âm thanh oa oa loạn minh nhanh chóng lan tràn.

Hình như trong nháy mắt này bị một luồng lực lượng tụ tập lại, tản ra lực lượng cuồng bạo.

- Muốn chết!

Nhìn thấy Mục Vân còn dám lắc lư hắn, ánh mắt lục y nhân lạnh lẽo, sát ý dạt dào.

Móng tay trên mười ngón tay giống như đao cắt chém, thẳng về phía Mục Vân.

Tạch tạch tạch...

Chỉ là trong nháy mắt này, âm thanh tạch tạch tạch vang lên, mười móng tay của lục y nhân trong nháy mắt đứt gãy, liên đới ngón tay cũng bị san bằng tận gốc, chỉ còn lại bàn tay trống không.

Trong sơn động, tiếng gào thét khiếp người vang dội tới.

- Khốn kiếp, ngươi là tên khốn kiếp!

Nhìn Mục Vân, giờ phút này trong mắt của lục y nhân tràn đầy kinh hãi.

Rõ ràng chỉ có cảnh giới nhục thân bát trọng Tụ Đan cảnh, thế nhưng lại có thể bộc phát ra lực lượng cường hãn như thế, gia hỏa này đến cùng là ai?

- Mắng lớn tiếng như vậy làm gì? Trước khi chết còn không thể yên tĩnh sao?

Mục Vân mày nhíu lại, một mực nắm Thanh Khuyết Kiếm trong tay.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ để cho ngươi chết thống khoái!

Bàn tay vừa nhấc, Thanh Khuyết Kiếm ầm vang muốn chém xuống.

- Chậm rãi, chậm đã!

Mười ngón bị phế, lục y nhân quỳ trên mặt đất, buồn bã nói:

- Đừng có giết ta, đừng có giết ta! Trên người ta có bảo vật của chủ nhân huyệt động này!

- Bảo vật?

- Không sai!

Nhìn thấy Mục Vân động tâm, lục y nhân vội vàng nói:

- Động phủ này, vốn là ta trong lúc vô tình phát hiện, lúc này mới dừng lại, đồng thời tản tin tức ở Bắc Vân thành, làm cho người đến đây, cung cấp ta luyện chế Huyết Thi, nhưng ở trong đó, đúng là có một món bảo vật!

- Bảo vật gì?

- Một cái đỉnh!

Lục y nhân nói, gãy mất đầu ngón tay, run run rẩy rẩy từ trong ngực lấy ra một mặt dây chuyền.

Mục Vân vẩy trường kiếm một, mặt dây chuyền rơi vào trong tay, nhìn kỹ lại, phía dưới mặt dây chuyền đó đúng là có một tiểu đỉnh.

Chỉ là đỉnh kia thực sự là quá nhỏ, chỉ có tương đương ngón cái, nhưng chạm đến trong tay lại nặng khoảng chừng mấy chục cân.

- Ngươi đạt được từ nơi nào?

- Đây là đạt được từ bên cạnh thi hài trong sơn động này, ta nhìn nó mặc dù nhỏ bé, nhưng lại cực kỳ tinh xảo, thế nhưng đến cùng có huyền diệu gì thì ta cũng không biết!

- Ngươi đương nhiên không biết được!

Mục Vân cười hắc hắc nói:

- Bởi vì ngươi không phải luyện đan sư!

Vừa dứt lời, đột nhiên, phịch một tiếng nổ vang vang lên, tiểu đỉnh trong tay Mục Vân bỗng nhiên biến lớn.

- Đây là...

Tiểu đỉnh tinh diệu lúc đầu, bỗng nhiên tăng lớn, trọn vẹn thay đổi thành cao cỡ một người.

Đỉnh trình ba cước, hình tròn, trên dưới phủ đầy từng đường vân thanh sắc cổ phác, trong đường vân, hình như có từng tia ánh sáng lấp lánh.

Nhìn thấy đỉnh thanh sắc ba cước, lục y nhân ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra một tia thần sắc ảo não.

- Ngươi cũng không cần ảo não, ba cước đỉnh này cho ngươi, ngươi cũng dùng không được, chỉ có luyện đan sư mới có thể hiểu rõ đạo lý trong đó!

Mục Vân nói, đi ra phía trước, cẩn thận quan sát ba cước đỉnh.

- Hắc hắc, đỉnh là bảo bối, ta đã cho ngươi, có thể thả ta rời khỏi đi chứ?

- Nghĩ hay thật, trong Phong Lĩnh động này, lúc đầu có Phong Linh Thảo, ta hỏi ngươi, hiện tại ở chỗ nào?

- Cái này...

- Nói!

Lục y nhân run rẩy, nói:

- Phong Linh Thảo bị huyết thi ta luyện chế chà đạp hơn phân nửa, nhưng mà loại thảo dược này còn có một chút tác dụng, cho nên ta chỉ lưu lại một gốc!

- Một gốc?

Nhìn thấy dáng vẻ lục y nhân kia run rẩy, Mục Vân hận không thể nhấc kiếm lên chém giết hắn.

- Tốt, bây giờ nói đi, ngươi đi vào Bắc Vân thành, đến cùng không biết có chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.