Vô Thượng Thần Đế

Chương 28: Chương 28: Đảo Ngược




Đối mặt Cận Đông khí kình chưởng pháp, Mục Vân chẳng những không có lui lại, ngược lại là trực tiếp nghênh đón. Chỉ là, đang lúc đám người mắng to Mục Vân đầu mộng thời điểm, đang lúc trở tay, Mục Vân đột nhiên đánh ra một chưởng. Một chưởng rất quái dị, nhìn mềm nhũn không có bất kỳ lực đạo gì nhưng Cận Đông đánh ra khí kình bị một chưởng kia làm cho hoàn toàn lộn xộn.

- Lạc Vân Kiếm Chưởng!

Không nói hai lời, Mục Vân bước ra một bước, bàn tay thành kiếm, một chưởng kia như một kiếm, ầm vang đâm ra. Phốc phốc... Máu tươi tràn ra, Cận Đông ầm vang ngã xuống đất. Xảy ra chuyện gì?

Đông đảo học sinh xung quanh trợn mắt hốc mồm. Điêu Doãn cùng Mặc Dương hai người ngốc tại chỗ, không biết làm sao. Bọn hắn cứ nghĩ, Cận Đông đến, có thể vì bọn hắn trút cơn giận, thế nhưng không ngờ, kịch bản đảo ngược, Cận Đông thế mà không phải đối thủ của Mục Vân. Cho dù ai cũng không nghĩ ra, Mục Vân, hưởng dự toàn bộ Bắc Vân thành chín năm phế vật, thế mà trong vòng vài ngày, nhảy lên trở thành một so Cận Đông còn lợi hại hơn võ giả. Mà lại là vượt cấp khiêu chiến!

Phần bụng bị Mục Vân kiếm chưởng bổ ra một vết nứt, Cận Đông sắc mặt trắng bệch, từng ngụm từng ngụm hô lấy khí thô, không thể tin nhìn xem Mục Vân. Hắn thế mà bị Mục Vân đánh bại. Hơn nữa hay là nhục thân lục trọng Ngưng Mạch cảnh, bị Mục Vân nhục thân tứ trọng Tráng Tức cảnh đánh bại, vô cùng nhục nhã.

- Mục Vân, ngươi phế vật này, sử dụng thủ đoạn gian trá gì!

Nhìn xem Mục Vân, Cận Đông vẫn không chịu thua. Phanh... Nghe được Cận Đông chửi rủa, Mục Vân không nói hai lời, một cước đạp tới.

- Phế vật? Ai mới là phế vật?

Hai mắt trừng Cận Đông, trong mắt Mục Vân hiện lên... Sát ý!

Mục Vân thế mà động sát ý đối với hắn. Thân thể Cận Đông lạnh buốt.

- Mục Vân đạo sư, có chừng có mực đi!

Ngay tại giờ phút này, một tiếng nói đạm mạc vang lên trước cửa phòng học. Người tới một thân trường sam bạch sắc, tóc dài buộc ở sau ót, không gió tự bay, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đạm mạc nhìn xem hết thảy. Đông Phương Ngọc!

- Wow, là Đông Phương đạo sư!

- Nghe nói Đông Phương đạo sư mấy năm tấn thăng làm cao cấp đạo sư, có thể sẽ đến đế đô Nam Vân thành!

- Đúng vậy, Đông Phương lão sư vừa soái, thiên phú lại mạnh, là siêu cấp thần tượng!

Cửa vào xuất hiện một bóng người lập tức làm cho mọi người hô to kinh ngạc, từng tiếng hoa si âm vang.

- Dừng tay? Nếu hôm nay thực lực ta không bằng Cận Đông đạo sư, hiện tại nằm trên mặt đất chính là ta, Cận Đông sẽ dừng tay sao?

Mục Vân nhíu nhíu mày. Đông Phương Ngọc, cao cấp đạo sư Bắc Vân học viện, mà còn là một trong tam đại mỹ nam tử lừng lẫy nổi danh trong học viện, tại toàn bộ Bắc Vân thành, thanh danh đều rất vang dội. Ngớ ngẩn!

Nghe được Mục Vân nói, một ít học sinh xung quanh lập tức trợn trắng mắt. Không ngờ đối mặt Đông Phương Ngọc đạo sư, Mục Vân còn có thể nói loại lời này, gia hỏa này sẽ không nghĩ rằng đánh bại Cận Đông là có thể khiêu chiến với Đông Phương Ngọc?

- Dù sao tất cả mọi người đều là đạo sư, hôm nay xem như cho Đông Phương Ngọc ta mặt mũi, như thế nào?

- Nể mặt ngươi? Ngươi thì tính là cái gì?

Mục Vân vừa nói lời này, khắp nơi trong phòng học lan tràn một cỗ khí tức phẫn nộ, một ít nữ học sinh hằng hộc nhìn chằm chằm Mục Vân.

- Ha ha... Đã như vậy, vậy không thể làm gì khác hơn là vũ lực giải quyết!

Đông Phương Ngọc đắng chát cười một tiếng, lộ ra rất bất đắc dĩ.

- Các ngươi đang làm gì?

Khi thời điểm bầu không khí lần nữa trở nên giương cung bạt kiếm, một tiếng quát đột nhiên vang lên.

Viện trưởng!

- Đều vây quanh ở nơi này làm cái gì?

Nhìn thấy cửa phòng học của Mục Vân có một đám người, Lục Khiếu Thiên nhịn không được nhíu mày quát. Ánh mắt rơi trên người Mục Vân, Lục Khiếu Thiên càng bất đắc dĩ. Gia hỏa này, gần đây thật đúng là thích gây chuyện!

- Lục viện trưởng!

Nhìn thấy Lục Khiếu Thiên đến, Điêu Doãn như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng nói:

- Lục viện trưởng, hôm nay ta và Tề Minh luận bàn, Tề Minh tài nghệ không bằng người, bị ta đánh bại, Mục Vân đạo sư thế mà không để ý đến thân phận, xuất thủ đối với học sinh như ta, sau đó ta đến nhờ Cận Đông đạo sư đến đây lý luận, không ngờ Mục Vân đạo sư ra tay đánh nhau, còn làm Cận Đông đạo sư bị thương nặng!

- Không sai!

Mặc Dương cũng đứng dậy, vẻ mặt đau khổ nói:

- Mà Mục Vân đạo sư còn phạt học sinh quỳ xuống, mời viện trưởng đại nhân làm chủ cho học sinh !

Nghe được hai người tố cao, Mục Vân nhịn không được cười to, nhưng lại chưa giải thích.

- Viện trưởng, không phải như vậy!

Ngay tại giờ phút này, một đệ tử đột nhiên mở miệng, chính là Tề Minh!

- Hôm nay Điêu Doãn dẫn người cản học sinh, đồng thời nhục mạ học sinh, Mục Vân đạo sư nhìn không được, mới trừng phạt Điêu Doãn!

Gương mặt Tề Minh vì khẩn trương mà có phần đỏ bừng, kích động nói.

- Mà Cận Đông đạo sư mang theo Điêu Doãn đi vào lớp chúng ta, ra tay với Mục đạo sư, tài nghệ không bằng người, bị Mục đạo sư đánh bại, điểm này, ta có thể làm chứng!

Ngay giờ phút này, một tiếng nũng nịu vang lên.

Người nói là Diệu Tiên Ngữ!

Tề Minh giờ phút này đứng ra, Mục Vân có thể lý giải, mà Diệu Tiên Ngữ lại giúp mình, Mục Vân hơi kinh ngạc. Kinh ngạc nhất không ai qua được Điêu Doãn cùng Mặc Dương!

Tề Minh một người mở miệng, không có gì. Thế nhưng Diệu Tiên Ngữ chứng minh, vậy thì sẽ khác. Gia gia Diệu Tiên Ngữ là tam tinh luyện đan sư nổi danh lừng lẫy tại Bắc Vân thành, ngay cả viện trưởng gặop cũng phải lễ ngộ có thừa, nàng nói ra vẫn rất có sức thuyết phục. Chỉ là, ngày thường Diệu Tiên Ngữ chán ghét Mục Vân, nhìn hắn xấu mặt, hiện tại thế mà giúp hắn nói chuyện!

Quá khác thường!

Nhìn thấy bầu không khí có chút không đúng, Đông Phương Ngọc đột nhiên mở miệng nói:

- Viện trưởng, chuyện không hiểu rõ ràng, ta thấy...

- Ta tự có cân nhắc!

Lục Khiếu Thiên ngăn lại Đông Phương Ngọc, mở miệng nói:

- Điêu Doãn, khi nhục đồng học, bất kính với đạo sư, phạt quét dọn học viện một tháng, Mặc Dương không tuân thủ kỷ luật lớp học, phạt giam cầm một tháng, về nhà tỉnh lại. Cận Đông, thân là trung cấp đạo sư, xử sự không chu toàn, hiện tại bị giáng xuống làm sơ cấp đạo sư!

Cái gì!

Nghe đến lời này, đông đảo học sinh xung quanh kinh ngạc. Trừng phạt nặng như thế, Lục viện trưởng rõ ràng thiên vị Mục Vân!

- Đều trở lại ban cấp của mỗi người cho ta, ở đây xem náo nhiệt cái gì!

Lục Khiếu Thiên lần nữa nhăn mày, đột nhiên quát.

Điêu Doãn, Mặc Dương, Cận Đông ba người, sắc mặt trắng nhợt, không nói gì nữa.

Trong học viện, Lục Khiếu Thiên mới là người có quyền lực lớn nhất, lời hắn nói, không ai dám phản bác, dám không từ chối.

- Mục Vân, tên tiểu tử thối nhà ngươi, có thể hảo hảo an ổn dùm ta hay không!

Người xung quanh dần dần tản ra, Lục Khiếu Thiên đè thấp lấy thanh âm nói với Mục Vân.

- Khụ khụ... Lần sau chú ý, lần sau chú ý!

Mục Vân nói xong muốn trở về lớp học.

- Chậm rãi, lần này tới là có chuyện cần tuyên bố!

Lục Khiếu Thiên đứng ở trước cửa phòng học, đột nhiên hắng tiếng, nói:

- Xét thấy lớp các ngươi biểu hiện, học viện quyết định điều một đạo sư cho các ngươi, mọi người hoan nghênh!

Điều đạo sư?

Lục Khiếu Thiên vừa nói lời này, khắp nơi trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lục Khiếu Thiên như nhìn quái vật. Ban rác rưởi, phế vật ban toàn trường, viện trưởng đại nhân xưa nay không quan tâm, để cho Mục Vân - phế vật đạo sư đến dạy bảo, hiện tại đột nhiên lên cơn điên gì mà cử thêm một đạo sư tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.