Vô Thượng Thần Đế

Chương 116: Chương 116: Đấu giá đan phương




- Phải làm sao mới ổn đây!

- Ai...

Tề Ngự Phong thở dài một hơi, nói:

- Đáng tiếc hiện tại ta là một kẻ tàn phế, không thể giúp Mục đạo sư.

Trong lòng Tề Ngự Phong đúng là có phần tự trách, dù sao, Mục Vân trợ giúp Tề Minh thu được thành công lớn như thế, mà hắn lại không thể báo đáp.

- Ai nói ngươi là kẻ tàn phế!

Lúc mấy người nói chuyện, một thân ảnh, trên thân tản ra một cỗ mùi hương khác thường, đi vào trong tiệm sắt.

- Mục Vân!

- Sư phụ, ngài cuối cùng cũng đến.

- Mục đạo sư.

Nhìn thấy Mục Vân đến, trên mặt mấy người này lộ ra một tia thả lỏng.

Giờ phút này, Mục Vân mới là người dẫn đầu của bọn hắn.

- Vân ca, lời huynh mới nói có ý gì? Phong Linh Đan và Trúc Linh Đan đã luyện chế thành công rồi?

Tần Mộng Dao bước lên phía trước, nghi ngờ hỏi.

- Đúng thế, nam nhân của muội luyện chế đan dược, có thể không thành công sao?

Mục Vân cười hắc hắc, bàn tay mở ra, hai viên đan dược màu sắc hoàn toàn khác nhau xuất hiện.

Trong đó có một viên là Phong Linh Đan, đen tuyền một màu. Một viên Trúc Linh Đan khác, lại tỏa ra màu xanh, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

- Đây là Phong Linh Đan!

Mục Vân chỉ vào đan dược màu đen, nói:

- Phong Linh Đan, có thể phong bế toàn bộ kinh mạch của ngươi, uống đan dược này vào, kinh mạch toàn thân sẽ bị đứt đoạn, mùi vị đó...

- Ta có thể tiếp nhận!

Lời của Mục Vân còn chưa dứt, Tề Ngự Phong tiếp lời:

- Mười mấy năm qua, ta sống trên xe lăn đã quá phiền chán.

- Rất tốt, còn viên này là Trúc Linh Đan, sẽ vì tái tạo lại kinh mạch toàn thân của ngươi, mà lại...

Nói đến chỗ này, Mục Vân lại không lên tiếng nữa.

- Mà lại cái gì, Mục đạo sư?

- Bí mật, Tề Minh, trước cho phụ thân ngươi uống vào hai viên đan dược này, chờ một đoạn thời gian, các ngươi tự nhiên sẽ hiểu, mà lúc đó, cùng ta nói một chút, mấy ngày gần đây đã xảy ra chuyện gì?

- Vâng, sư phụ.

Mục Vân nhìn Tề Minh đẩy Tề Ngự Phong đi vào trong, trên mặt hắn lộ ra nụ cười.

- Mấy ngày gần đây, Tề gia...

- A...

Mặc Dương vừa mở miệng, trong tiệm sắt, tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên, toàn bộ hàng xóm đều bị chấn động vì tiếng thét này.

- Ừm, nói tiếp.

- Ách, sư phụ, thật không có vấn đề sao?

- Nếu không ngươi thử một chút?

Mục Vân giễu giễu nói.

- Không cần, không cần!

Mặc Dương liên tục khoát tay, mặt hắn toát mồ hôi nói:

- Gần đây, Tề gia liên thủ cùng với Điêu gia, Uông gia, mà lại nghe nói gia gia Thiệu Minh...

- A...

-...

- Thiệu Danh Ngự mang theo mấy tên luyện đan sư và luyện khí sư trợ giúp Điêu gia, Uông gia...

- A...

- Gần nhất, Uông gia, Điêu gia xuất ra mấy trăm viên đan dược nhất phẩm, nhị phẩm, nghe nói còn muốn đấu giá đan dược tam phẩm, còn xuất ra rất nhiều phàm khí, thậm chí là mở bán huyền khí...

- A...

Nương theo tiếng kêu thảm thiết của Tề Ngự Phong, Mặc Dương kể ra từng chuyện một.

Cuối cùng, âm thanh thảm thiết của Tề Ngự Phong cũng dừng lại, mà lời Mặc Dương cũng đã kể xong.

- Thì ra là thế! Thiệu Danh Ngự, Tề gia, thú vị...

Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa trong tiệm sắt được mở ra, một thân ảnh chậm rãi đi ra.

Mặc Dương không ngẩng đầu, uống vào một ngụm nước, hỏi thăm:

- Tề Minh, cha ngươi thế nào? Vừa rồi tiếng kêu kia muốn thủng màng nhĩ tai ta.

- Ha ha... Đa tạ Mặc tiểu huynh đệ nhớ thương, ta đã khỏe rồi!

Phốc...

Nghe được câu này, Mặc Dương còn chưa kịp nuốt xuống ngụm nước, lại một hơi phun ra tới.

- Tề thúc thúc... Ngươi... Ngươi đứng lên rồi?

Mặc Dương bất ngờ đến nỗi đứng lên tại chỗ, hắn nhìn Tề Ngự Phong, ngẩn ngơ.

- Đa tạ Mục đạo sư!

Tề Ngự Phong nói, hắn định quỳ xuống.

- Mau đứng dậy đi, mau đứng dậy đi!

Mục Vân đỡ Tề Ngự Phong đứng lên, khẽ mỉm cười nói:

- Cứu ngươi, thứ nhất, ngươi chính là phụ thân của đồ đệ bảo bối của ta, thứ hai nha, luyện khí sư có thiên phú như ngươi, thật sự rất ít gặp, bị lãng quên mười mấy năm, ta muốn thấy ngươi đến cùng còn có bao nhiêu tiềm năng, thứ ba, hắc hắc... Hi vọng ngươi gia nhập Mục gia...

- Ta nguyện ý gia nhập Mục gia!

- Ta còn chưa nói xong đâu!

Mục Vân ha ha cười nói:

- Gia nhập Mục gia, trở thành khách khanh trưởng lão của Mục gia, ngươi sẽ nhận được bổng lộc dựa theo đãi ngộ một huyền khí sư nên có, mà lại, ta nguyện ý cung cấp các loại phương pháp luyện chế huyền khí cho ngươi!

- Cái này... Sư phụ, ngươi như thế này là mời chào trưởng lão, quả thực là...

Bổng lộc không chỉ dựa theo huyền khí sư, còn cung cấp phương pháp luyện khí, đây quả thực còn muốn tốt hơn so với Bắc Vân học viện.

- Ngươi nói nhảm nhiều quá, ngậm miệng!

- Đa tạ sư phụ.

Nghe được lời này, Tề Minh phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, ba tiếng dập đầu.

Ba dập đầu này nên có.

- Được rồi, ta không thích nói nhảm nhiều quá, lần này, Điêu gia và Uông gia có Thiệu Danh Ngự giúp đỡ, chúng ta cũng nên có phần biểu hiện mới được!

- Biểu hiện như thế nào?

- Hắc hắc... Biểu hiện ra sao à? Bọn hắn không phải bán đan dược sao? Ta lại muốn nhìn xem, là đan dược đắt hay đan phương đắt.

- Hả?

Mắt của Mặc Dương trợn tròn nói:

- Sư phụ, ngài sẽ không muốn bán đan phương chứ?

- Có gì không thể!

Mục Vân cười nói:

- Một loại đan phương, dù là một trăm viên thuốc cũng không so nổi, ta không tin, Thiệu Danh Ngự hắn có thể lấy ra bao nhiêu đan dược.

- Nhưng một tờ đan phương thực sự quá trân quý, lấy ra...

- Tiểu tử thối, trong đầu sư phụ đều là đan phương, chẳng lẽ ngươi còn sợ sư phụ hết biện pháp!

Mục Vân cốc đầu Diệu Tiên Ngữ, cười nói.

- Đi thôi, cho bọn hắn một kinh hỉ.

Ngày thứ hai, sáng sớm, Thiệu Danh Ngự vừa mới rời giường, một trận tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

- Sư tôn, không tốt, Mục Vân lại lấy ra ba đan thuốc đấu giá, một tờ là đan phương nhất phẩm, một tờ là đan phương nhị phẩm, một tờ là đan phương tam phẩm!

- Ồ? Ba đan thuốc mà thôi, có cái gì đáng phải kinh ngạc?

Thiệu Danh Ngự khoát tay, không nhịn được nói.

- Nhưng ba toa đan thuốc này, thu vào không ít linh thạch cho Mục gia, chỉ sợ...

- Chỉ là ba toa đan thuốc, không ảnh hưởng được đại cục, ta không tin ngàn viê linh đan kia, còn không thể đánh Mục gia.

- Gia gia, gia gia, không tốt.

Thiệu Danh Ngự nhìn thấy Thiệu Minh một đường nhanh chạy vào, không nhịn được nói:

- Lại thế nào rồi?

- Mục Vân... Mục Vân kia thả ra tin tức, tương lai muốn đấu giá mười toa thuốc, mà lại, mười phương pháp luyện chế đan dược này tất cả đều là đan dược nhị phẩm!

Toa thuốc nhị phẩm!

Thiệu Danh Ngự sững sờ.

Đan phương nhị phẩm, toàn bộ Điêu gia, chỉ sợ cũng không bỏ ra nổi mười toa đan được nhị phẩm, Mục Vân kia làm sao có nhiều phương pháp luyện đan như vậy?

- Đáng chết!

Thiệu Danh Ngự bắt đầu tức giận, Mục Vân này thực sự là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.

- Ta phải đi gặp hắn một lần!

Một ngày này, trong Thánh Đan các, biển người phun trào.

Hôm qua, Mục Vân xuất ra ba toa đan thuốc, đã được Thánh Đan các giám định, xác nhận là đan phương tốt.

Hôm nay, Mục gia muốn lấy ra mười toa thuốc nhị phẩm tới đấu giá, toàn bộ Bắc Vân thành sớm đã oanh động lên.

- Hắc hắc... Sư phụ, ngươi chính là không biết, ngày hôm qua, tờ đan phương tam phẩm chính là một luyện đan sư tam phẩm được lão già Thiệu Danh Ngự kia mời tới mua đi, tốn chín mươi vạn linh thạch hạ phẩm.

Chín mươi vạn linh thạch hạ phẩm bằng một năm thuần thu nhập của Mục gia.

- Yên tâm, hiện tại, còn có trò hay để nhìn!

Mục Vân cười ha ha, trên mặt hắn lộ ra nụ cười bí hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.