Trong dòng xoáy ẩn chứa một thứ lực lượng không thể tưởng tượng. Thứ lực lượng này có thể trong nháy mắt giết chết tu sĩ Anh cấp. Cho dù là tu sĩ Hóa Thần ở bên trong cũng không thể chịu được lâu.
Thời gian trôi đi, thứ lực lượng đó càng lúc càng mạnh, ngưng tụ sâu bên trong dòng xoáy. Những tiếng nổ ầm ầm lại xuất hiện.
Những âm thanh đó giống như tiếng trống ngực của tu sĩ. Mỗi lần xuất hiện lại khiến cho tinh thần của mỗi tu sĩ trên Xuyên Thiên chu chấn động, giống như bị một cây chùy lớn đánh vào ngực.
Không chỉ có bọn họ như vậy mà vào lúc này, trong toàn bộ Đại Hòa giới, tất cả tu sĩ đang cố gắng gia trì kết giới cũng nghe thấy được những âm thanh đó.
Mỗi một lần âm thanh đó vang lên, cả bầu trời lại tỏa ra vô vàn những cơn sóng. Dòng xoáy càng lúc càng lớn, những tiếng động từ trong nó truyền ra càng mạnh, không thể diễn tả được bằng lời.
Giống như có thể so sánh với tiếng sét ngang bên tai. Những âm thanh đó ẩn chứa lực lượng cực mạnh đánh thẳng về phía bức tường không gian.
“Các nguyên lão, mau giúp ta một tay. “
Hai trăm vị lão già đang đả tọa trên Thiên Sĩ sơn, hai con mắt đều lộ ra tinh quang. Kể cả Thiên Hậu đang ở bên trong cũng nhanh chóng bay lên, đứng giữa không trung rồi khoanh chân ngồi xuống. Tất cả đều thi triển thần thông, dung nhập vào trong dòng xoáy khiến cho dòng xoáy trong phút chốc tăng lên mấy lần.
Thiên Hoàng bắt quyết, gầm nhẹ một tiếng. Nhất thời, từ mười mảnh đại lục nhỏ chợt có một con Hà Đồng ( Hà Đồng - Kappa: một loài thủy quái trong truyền thuyết Nhật Bản.) xuất hiện. Vừa mới bay ra, nó liền gầm lên một tiếng rồi hóa thành từng đạo thủy vụ, bay thẳng vào giữa dòng xoáy.
“Ầm...”
Bầu trời chấn động, dòng xoáy đang xoay tròn lại mở rộng để lộ ra một bầu trời sao. Một làn hơi thở lạnh như băng từ trong dòng xoáy hiện ra khiến cho người khác ớn lạnh.
Đám lão thần xung quanh, hai tay đều bắt quyết. Trong mắt Thiên Hậu chợt lóe lên tia sáng rồi lao ra. Ngón tay phải của nàng xuất hiện một tia sáng trắng, rồi nhảy vào trong dòng xoáy. Ngón tay của Thiên Hậu ấn nhẹ một cái làm phát ra một tiếng nổ, giống như mặt kính bị nghiền nát.
Từng ấn, từng ấn điểm ra, miệng nàng đã có máu tươi chảy ra, nhưng nàng vẫn không hề dừng lại. m thanh tiếng kính bị nghiền nát lại vang lên liên tục, sau nàng, vô số lão đại thần đều ra tay. Trong khoảng thời gian ngắn, dòng xoáy trên bầu trời nhanh chóng to lên, phát ra những tiếng động liên tiếp.
Cuối cùng, Thiên Hoàng cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết nguyên thần, hóa thành huyết vụ rồi tản ra dung nhập vào trong trời đất.
“Khai Thiên Tích địa.”
Hai mắt Thánh Hoàng đỏ như máu, hét lớn một tiếng.
Ầm… Ầm… Ầm.
Cả Thiên Sĩ sơn điện chấn động, trời đất biến sắc, Phong Vân đổi màu. Tất cả tu sĩ trong Đại Hòa giới đều thấy được một cảnh tượng mà cả đời này bọn họ không thể nào quên.
Chỉ thấy dòng xoáy trong tinh không đột nhiên chấn động. Sâu bên trong dòng xoáy có một cái khe hở thật lớn bị xé rách. Khe hở vừa mới xuất hiện liền nhanh chóng được xé rộng. Chỉ trong phút chốc nó đã dài ngắn khoảng chừng mười mét, trăm mét, vạn mét, rồi cả vạn km, giống như một vết sẹo khiến cho người ta kinh hãi.
Bên bờ của cái khe những cơn lốc màu đen cứ thế chạy ra. Thi thoảng lại có có những dòng khí lạnh buốt phun ra theo. Khi những cơn lốc di chuyển, cái khe nhanh chóng thu hẹp với tốc độ cực nhanh.
Tốn bao nhiêu công sức mới làm cho hàng rào không gian tiếp nối với giới khác xuất hiện một khe hở, Thiên Hoàng làm sao có thể để cho nó khép lại được. Vào lúc này, đôi mắt hắn đỏ như máu, nét mặt nghiêm trọng, tay phải bắt quyết chỉ về phía trước, quát:
“Chống thiên.”
Trong dòng xoáy một mảnh đại lục nhỏ nhanh chóng thu lại rồi với tốc độ cực nhanh bay vào miệng cái khe. Đúng lúc này, mảnh nhở đại lục liền phóng to. Trong những tiếng nổ ầm ầm vang lên, nó giống như một miếng vá cố gắng chống cự.
Chỉ có điều, với sức của một vị tu sĩ không thể chống lại được sự thu hẹp của cái khe. Vì vậy mà mảnh đại lục nhỏ phát nổ một tiếng rồi vỡ nát.
Nhưng cho dù nó vỡ nát thì chút thời gian ngắn ngủi đó cũng tạo ra được một thời cơ. Trong nháy mắt khi nó tan vỡ, rất nhiều mảnh đại lúc khác liền nhảy vào bên trong, mà chống đỡ khiến cho cái khe không thể khép lại.
Không chỉ có vậy, sau khi nhiều mảnh đại lục nhảy vào trong, từ từ cái khe bị xé rách, dài tới cả chục vạn kilomet.
Vào lúc này, toàn bộ tu sĩ ở Thiên Sĩ sơn hay Đại Hòa giới cũng đều chấn động. Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ đồ sộ đó đều đứng lên. So với khe nứt bọn họ chỉ như một con kiến không hơn không kém.
“Đại di chuyển bắt đầu. Công Vọng, Tùng Phương, Lý Khánh? “
Thiên Hoàng vung tay quát lớn. Từ trên Thiên Sơn bay ra ba lão già, đứng trước Thiên Hoàng cung kính.
“Có thần. “
“ Giọt máu cuối cùng của Đại Hòa ta phụ thuộc vào các ngươi. Đây là huyết lệnh của Đại Chính ta….”
Thiên Hoàng chưa nói xong, bỗng kịch biến xảy ra. Xa xa, một vụ nổ kinh thiên, tạo ra cho kết giới một luồng sóng gợn mắt thường có thể nhìn thấy lan ra. Thiên Hoàng là người cảm nhận được đầu tiên, sắc mặt biến đổi kịch liệt, thét lớn.
“Lập tức xuất phát. Nhanh. “
Thiên Hoàng vừa thét, lập tức phi thân về phía kết giới xa xa, ngay sau ngài chính là Thiên Hậu cùng toàn bộ nguyên lão, đại thần.
Ba lão già Công Vọng, Tùng Phương cùng Lý Khánh nhìn nhau, thấy được vẻ nghiêm trọng trong mắt đối phương, lập tức phi thân về Xuyên Thiên chu của mình, vung tay hét.
“Khởi động Xuyên Thiên chu, lập tức xuất phát.”
Ầm…!
Xa xa, lại một tiếng nổ vang lên, tiếng nổ này làm kết giới Đại Hòa giới chấn động kịch liệt. Từng vết nứt đã có thể thấy rõ, rồi lan rộng ra khắp nơi, trên thiên không Đại Hòa phảng phất như sấm sét cuồng bạo, thiên băng địa liệt vậy.
Ức vạn Võ giả, bình dân bá tánh của Đại Hòa giới đều hoảng sợ nhìn chằm chằm về phía thiên không xa xa.
“Mau vào cánh cổng không gian, mau, mau. “
Lão giả Lý Khánh đang trên chiếc Xuyên Thiên chu đi đầu, quay về phía sau hét lớn.
Từng chiếc, lại từng chiếc thuyền cực kỳ khổng lồ đang không ngừng tiến vào cánh cổng không gian, tuy biết là không ổn định, nhưng đây chính là con đường cuối cùng của bọn họ.
…
Xa xa, tại chỗ tiếp giáp kết giới, Thiên Hoàng, Thiên Hậu cùng hơn nghìn nguyên lão, đại thần, cùng hàng trăm vạn tu sĩ trên toàn bộ Đại Hòa đang tụ tập về đây. Ý định của bọn họ chính là dùng thân mình, làm lá chắn cuối cùng để bảo vệ hương hỏa cho Đại Hòa. Thiên Hoàng nhìn những vết nứt chằng chịt trên kết giới, hai tay nắm chặt, quay sang nhìn về phía Thiên Hậu.
“Nàng… “
Ngài ngập ngừng, muốn nói rồi lại thôi. Ánh mắt Thiên Hậu nhìn Thiên Hoàng, hai tay đưa lên vuốt nhẹ khuôn mặt của Thiên Hoàng, nhẹ giọng nói.
“Thiếp không quan tâm nhiều như vậy được.”
Thiên Hoàng hít sâu một hơi, nắm chặt lấy tay Thiên Hậu ngài quay mặt lại, né tránh ánh mắt của nàng, trầm giọng nói.
“Coi như… coi như ta ích kỉ một lần… có được không? “
Từ trong khóe mắt Thiên Hậu xuất hiện hai dòng lệ, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ thê lương.
“Chàng biết ta không muốn xa chàng mà…”
Thiên Hoàng tay nắm tay Thiên Hậu chặt hơn, nhưng vẫn không nói gì. Thiên Hậu nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Thiên Hoàng, ôn nhu nói.
“Chàng quyết định? “
Chưa kịp đợi Thiên Hoàng trả lời, nàng vẫn nhẹ giọng nói.
“Chàng định đặt tên là gì? “
“Nàng quyết định đi… “
Thiên Hoàng vẫn không quay đầu lại, nhẹ giọng trả lời. Sau đó ngài quay sang một vị đại thần, phân phó.
“Thứ Lang.”
“Có Thần. “
Một vị trung niên như một cái bóng, đột ngột xuất hiện bên người Thiên Hoàng, cung kính nói.
“Từ giờ ta giao cho ngươi có một chức trách vô cùng nặng nề, thậm chí còn gian khổ hơn cái chết, ngươi có đồng ý không? “
Người trung niên quỳ một gối xuống, trầm giọng nói.
“Thần xin dùng linh hồn cùng máu thịt của mình để hoàn thành sứ mệnh.”
“Tốt… tốt… tốt “
Thiên Hoàng nói xong, liền truyền âm cho Thứ Lang, cuộc nói chuyện đó chỉ có hai người bọn họ biết, các nguyên lão, đại thần xung quanh gần như không nghe được tiếng nào. Truyền âm xong, Thiên Hoàng lại bắt quyết, từng đạo từng đạo ấn quyết được đánh vào không trung, tạo thành hình một pho tượng. Pho tượng gần thành hình Thiên Hoàng hét lớn.
“Izanagi”
Ầm ầm!
Một pho tượng cao ngàn trượng bỗng xuất hiện, tỏa ra khí thế mênh mông. Các vị nguyên lão, đại thần lập tức ánh mắt co rút, nhanh chóng quỳ xuống khấu đầu.
“Phụ thần… “
Cả đám đồng thanh hô.
Thiên Hoàng nhanh chóng đánh ra rất nhiều ấn quyết, pho tượng dần dần thu nhỏ lại. Thiên Hoàng bắt lấy pho tượng, đánh lên mi tâm Thiên Hậu. Hít sâu một hơi, từ trong hư không, Thiên Hoàng bắt ra một thanh kiếm, đưa cho Thiên Hậu, nói.
“Đi đi thôi….”
Thiên Hậu liếc nhìn thật sâu Thiên Hoàng, bỗng nở một nụ cười thật tươi, nụ cười đó thật tươi, nhưng bên trong lại ẩn chứa một nỗi thê lương khôn cùng.
“ Nó tên là Chiêu Hòa. “
Nói xong nàng quay người lại, đi về phía cánh cổng không gian, theo sau nàng là một người đàn ông trung niên, hắn hoàn toàn như biến thành một cái bóng, chìm vào hắc ám, theo sát Thiên Hậu.
“Chiêu Hòa...Chiêu Hòa… tên hay lắm, hay lắm. “
Thiên Hoàng cười to, rồi lao về vết rách kết giới.
“Các dũng sĩ Đại Hòa, đằng sau lưng chúng ta chính là giọt máu, chính là tương lai cuối cùng của Đại Hòa ta, mà lũ quái vật xa lạ này lại muốn hủy diệt quê hương chúng ta, muốn thôn tính giọt máu cuối cùng của Đại Hòa giới ta. Các ngươi… nói cho trẫm biết, chúng ta phải làm thế nào? “
Từng câu nói của Thiên Hoàng, mang theo một lại khí thế kinh người toả ra, làm trăm vạn tu sĩ ở đây nhiệt huyết sôi trào.
“Vì huyết mạch Đại Hòa ta, tử chiến đến cùng.. “
“Vì huyết mạch Đại Hòa ta, tử chiến đến cùng.. “
“Vì huyết mạch Đại Hòa ta, tử chiến đến cùng.. “
Tiếng kêu như sóng triều tràn tới. Cả trăm vạn vạn tu sĩ này phát ra tiếng kêu mang theo toàn bộ sinh mạng. Đây là lời thề bảo vệ Đại Hòa của bọn họ, lời thề bảo vệ cho huyết mạch của cả Đại Hòa giới!!